“Nhưng mẹ em nói nhìn em rất tùy tiện, nên ngay cả người già cũng không thích em.” Phương Đường bĩu môi, trong lòng cảm thấy bất an.
Cô sợ ông nội của Tang Mặc sẽ ngăn cản cô và Tang Mặc ở bên nhau, cô cũng không muốn Tang Mặc phải rơi vào tình thế khó xử.
Sắc mặt Tang Mặc tối sầm, lạnh lùng nói: “Mẹ em thì biết cái gì!”
Anh chưa bao giờ thấy một người mẹ nào lại nói với con mình như vậy, nói con gái mình tùy tiện, thế này thì còn phải là con người không?
Mặc dù bà ta là mẹ vợ tương lai nhưng Tang Mặc lại không muốn tôn trọng bà ta, bởi vì mẹ của Phương Đường không để anh phải tôn trọng.
“Phụt.”
Phương Đường cười lớn, tâm trạng của cô lập tức trở nên tốt hơn, cô cũng có niềm tin hơn vào tương lai, ngay cả khi ông nội của Tang Mặc thực sự không thích cô, thì cô cũng sẽ không từ bỏ Tang Mặc, cô sẽ cố gắng để làm cho ông ấy thích cô.
Hai người ở trên lầu một lúc rồi đi xuống, trong phòng đầy bụi bặm, không thể ở lâu được, Phương Đường tìm thấy giấy vàng ở trong tủ do bà nội để lại trước đó, cô thuần thục mà gấp giấy thành thỏi vàng, trong tủ vẫn còn lại mấy thanh dài vàng mã được xếp ngay ngắn, bọc trong giấy dầu, không bị côn trùng ăn, được bảo quản khá tốt.
Mấy thanh dài này cũng chính là những thỏi vàng, tí sẽ được đốt cho bà nội, những thứ này không mua được ở huyện trấn, cũng không ai dám bán, ở nông thôn, giao dịch được tiến hành riêng tư chứ không dám công khai, nếu bị người khác phát hiện ra thì sẽ xui xẻo.
Bà ấy được chôn cất trên núi, nơi có mộ tổ tiên của nhà họ Phương, Phương Đường đưa Tang Mặc lên núi, cạnh nghĩa trang có cỏ mọc, Tang Mặc dùng cuốc dọn dẹp, Phương Đường bày đồ ăn nhẹ ra, đốt thỏi vàng giấy và hương.
Cô quỳ xuống lạy, Tang Mặc cũng quỳ xuống, bà của Phương Đường cũng là bà của anh, nên việc cúi lạy là điều nên làm.
“Bà, anh ấy tên là Tang Mặc, anh ấy là bạn đời của con, sau này con sẽ cưới anh ấy, anh ấy là một người rất tốt và rất giỏi, con sẽ sống thật tốt, bà ở dưới đó đừng lo lắng cho con nhé.”
Phương Đường vừa đốt vàng mã vừa nói chuyện với bà, cô muốn nói cho bà biết rằng, sau này cô sẽ sống rất hạnh phúc, sẽ không bao giờ thê thảm giống như kiếp trước.
Tang Mặc cũng nói trong lòng: “Bà nội Phương, con là đối tượng của Phương Đường, bà yên tâm mà giao Phương Đường cho con, con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Sau khi hai người đốt vàng mã xong, trên mặt đất có một đống tro tàn, hương gần như đã tàn, một cơn gió nhẹ thổi qua, tro trên mặt đất bay lên cao, giống như những bông hoa màu xám, lượn lờ trên bầu trời.
Dần dần, tro bụi bị thổi bay đi, bay lên không trung như những con bướm.
Phương Đường ngẩng đầu vui vẻ nói: “Tang Mặc, bà nội đã nghe thấy lời em nói, bà đã nhận được vàng rồi, bà sẽ không thiếu tiền nữa.”
Trước kia bà từng kể với cô rằng, khi đến thăm mộ, nếu tro giấy được thổi lên trời nghĩa là người dưới đó đã nhận được tâm ý của người thân rồi.
Phương Đường rất vui mừng, cô vừa đốt rất nhiều vàng mã, ở dưới đó bà chắc chắn sẽ trở thành người giàu có, hơn nữa bà vui mừng như vậy, điều đó có nghĩa là bà cũng rất thích Tang Mặc.
“Năm sau chúng ta lại đốt cho bà.” Tang Mặc ấm áp nói.
“Vâng.”
Phương Đường ra sức gật đầu, từ giờ trở đi, hàng năm cô sẽ đốt vàng mã cho bà nội.
Hai người lại quỳ lạy rồi đứng dậy chuẩn bị xuống núi.
Trên đường xuống núi, Tang Mặc hỏi: “Em đã nói gì với bà thế?”
“Không có gì.”
“Không nhắc đến anh à?”
“Em nói rồi mà, bà rất thích anh.”
Phương Đường xấu hổ trợn mắt, sao anh lại hỏi nhiều như vậy? Xấu hổ chết đi được.
Tang Mặc cười đắc ý, nắm tay cô đi xuống núi.
Về đến làng, họ tách nhau ra đi đến nhà của đội trưởng sản xuất, còn mang theo hai bình rượu trắng và điểm tâm, đội trưởng đội sản xuất cũng họ Phương, trong làng này hơn một nửa đều là người họ Phương.
“Chú ba!”
Phương Đường kêu một tiếng, đội trưởng sản xuất đang đốn củi trong sân, nhìn thấy Phương Đường, ông ta không khỏi sững người trong giây lát, một lúc sau mới nhận ra người tới, gượng cười nói: “Về rồi đấy à, vào trong ngồi đi.”
“Thím ba đâu ạ?” Phương Đường hỏi.
“Xuống ruộng hái rau rồi, lát nữa sẽ quay lại ngay thôi.”
Đội trưởng sản xuất từ
trong sân đi ra hô: “Hái thêm rau đi, nhà chúng ta có khách.”
“Đã biết.”
Một giọng nữ lớn vang lên, đó là thím ba.
Phương Đường mím môi mỉm cười, thím ấy và bà cô có mối quan hệ rất tốt, tính cách hào sảng, làm việc nhanh nhẹn, đội trưởng sản xuất có thể chăm sóc bà cháu họ cũng là vì nể mặt thím ấy.
Cô vào nhà đặt quà xuống, sau đó giới thiệu Tang Mặc với đội trưởng sản xuất.