“Trong nửa giờ phải hoàn thành việc hôn môi ‘boss lớn’ một cái.”
Phương Đường bị dọa sợ. Họ vẫn còn chưa xác định mối quan hệ vậy mà đã lập tức muốn hôn môi rồi ư?
Tang Mặc có nghĩ cô là nữ lưu manh hay không?
“Có thể hôn lên trán được không?” Phương Đường hỏi.
Nếu hôn lên trán thì cô miễn cưỡng có thể làm được.
“Hôn môi. Nếu ký chủ muốn hôn sâu thì cũng không phải là không thể.” Hệ thống nói những từ hổ sói một cách nghiêm túc.
Mặt Phương Đường nhanh chóng đỏ lên, ngay cả hôn lên trán mà cô cũng không dám, vậy mà lại yêu cầu cô hôn môi. Dù chỉ là một nụ hôn nhỏ như chuồn chuồn lướt nước thì cũng là hôn môi. Chắc chắn Tang Mặc sẽ cảm thấy cô là nữ lưu manh và sẽ cho rằng cô thật sự rất tuỳ tiện.
“Phương Đường, ‘boss lớn’ sẽ chỉ thấy vui vẻ thôi.” Hệ thống trấn an và dỗ dành cô: “Không phải cô uống rượu sao? Có thể dùng lý do say rượu để giải thích.”
Ánh mắt Phương Đường sáng lên. Đúng vậy. Cô uống say nên làm cái gì cũng không biết.
Cứ làm như vậy đi.
Ăn cơm xong, Tang Mặc với Phương Đường cùng trở về ký túc xá. Từ sau khi xảy ra chuyện với Triệu Vỹ Kiệt, Tang Mặc không bao giờ để Phương Đường đi một mình trong núi. Những tên du côn chơi bời lêu lổng ở trong thôn rất nhiều và họ rất thích chọn thanh niên trí thức nữ xinh đẹp để ra tay, nên phải cẩn thận một chút.
Thật ra Tang Mặc không uống say, nhưng đầu anh có chút choáng váng, đi đường hai chân cũng bước thấp bước cao một chút. Bên cạnh anh thỉnh thoảng lại truyền đến một mùi thơm càng khiến cho anh choáng váng hơn, còn say hơn cả rượu.
“Ôi trời!”
Phương Đường đang suy nghĩ điều gì đó nên không cẩn thận vấp ngã và nghiêng người sang một bên. Tang Mặc vươn cánh tay dài ra, đỡ lấy cô và ôm lấy cơ thể thơm tho, mềm mại, ấm áp.
Hai người đều không dám cử động, ôm nhau không buông tay. Thời gian giống như ngừng trôi, họ nhìn nhau, ánh mắt dần dần trở lên rực lửa và mờ ảo. Bầu không khí cũng vì hơi men của rượu mà cũng dần trở lên ám muội.
Tiếng tim đập giống như tiếng sét đánh, Tang Mặc cố gắng nuốt nước miếng. Tình huống như hiện tại cũng đã từng xuất hiện trong giấc mơ của anh. Sau đó còn có một số hành vi thân mật. Anh không dám nghĩ đến, quá nguy hiểm.
“Chú ý đường đi một chút!”
Cuối cùng Tang Mặc cũng nói ra được câu lạnh như băng khiến cho bầu không khí ám muội bị đông cứng lại. Nhưng Phương Đường cũng không thất vọng, cô biết anh chàng này chỉ là người ăn nói chua ngoa nhưng thật ra cực kỳ thích cô, chỉ là anh không thích nói lời dễ nghe thôi.
“Còn mười phút. Ký chủ chú ý thời gian!” Hệ thống nhắc nhở, giọng điệu có chút khẩn trương.
Thật ra nó chỉ muốn xem hiện trường phát sóng trực tiếp thôi, nhưng mà hai người này quá chậm chạp. Họ nhìn nhau rất lâu rồi nhưng vẫn chưa hôn nhau.
Tim Phương Đường đập liên hồi, dũng cảm ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp bị ánh trăng che phủ lên, giống như bị che bởi tấm màn che. Trăng lờ mờ chim mơ màng, ánh trăng chiếu xuống khiến cho người đẹp càng nhìn càng đẹp. Đầu Tang Mặc lại bắt đầu choáng váng. Anh muốn đẩy tay Phương Đường ra nhưng lại dừng lại, thấy luyến tiếc một chút.
“Còn có ba phút!”
Hệ thống không nói lên lời. Họ lại nhìn nhau hết bảy phút, chỉ là hôn môi thôi, có cần phải đến mức độ này không?
Phương Đường hoảng sợ, không hề do dự kiễng chân lên và lợi dụng giây phút Tang Mặc đang ngơ ngác mà hôn lên môi anh. Một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, rồi nhanh chóng tách ra. Phương Đường xấu hổ đến mức mặt đỏ như máu, muốn nhanh chóng rời đi, không dám đối mặt với Tang Mặc.
Nhưng mà cô vừa mới quay người lại thì đã bị một bàn tay to nắm chặt lấy, kéo cô quay lại và ôm chặt vào cơ thể đang nóng rực như lửa. Phương Đường không biết rằng đàn ông không thể cưỡng lại sự trêu chọc, đặc biệt là người đàn ông sau khi uống rượu xong.
Một nụ hôn nhẹ nhàng này giống như một tia lửa, đốt cháy cả thảo nguyên rực lửa và không thể cứu vãn được.
Dưới ánh trăng, bóng của hai người đang quấn lấy nhau, không thể tách rời. Ngay cả tiếng ếch nhái ồn ào cũng im lặng, không muốn làm phiền đôi tình nhân.
Một lúc lâu sau, Tang Mặc mới buông người trong ngực ra. Phương Đường yếu ớt không chút sức lực dựa vào ngực anh, đôi môi sưng đỏ, đôi mắt quyến rũ đến mức có thể kéo ra được những sợi tơ. Cảm giác như có mùa xuân giữa hai chân mày làm trong lòng Tang Mặc căng thẳng, anh rất muốn làm lại một lần nữa.
Nhưng hiện tại anh đã bình tĩnh lại được một chút, và vô cùng phiền muộn. Tại sao anh lại có thể giở trò lưu manh như vậy?
Dù uống quá nhiều rượu, nhưng đây cũng không phải lý do để anh giở trò lưu manh.
Nhưng suy cho cùng thì vẫn là do Phương Đường đã chủ động hôn anh trước. Cho nên hai người họ chắc đang chơi trò lưu manh với nhau. Nghiêm túc mà nói thì họ chính là người yêu của nhau.
“Chúng ta làm người yêu nhé.”
Giọng nói của Tang Mặc có chút khàn, và ấm áp hơn một chút, ngược lại với giọng nói lạnh lùng bình thường. Giọng nói của anh vang trên đầu Phương Đường nghe rất rõ ràng.
Phương Đường khẽ chớp mắt. Đây có phải là hẹn hò không?
Nhìn thì có vẻ hơi nhanh nhưng thật ra không có trở ngại gì. Cô thích Tang Mặc, Tang Mặc cũng thích cô. Hai người họ đôi bên đều có tình cảm với nhau, trai tài gái sắc, thật sự là một cặp xứng đôi.
Phương Đường không nói gì, nhưng cô dùng hành động của mình để thể hiện. Cô lại kiễng chân lên một chút và lại hôn lên môi anh. Tất nhiên kết quả cuối cùng là cô lại bị người đàn ông đó mạnh mẽ giữ lại và hôn cô mãnh liệt. Người đàn ông đã được nếm trải một lần thì càng tránh không nên trêu chọc, nếu không sẽ bị đốt cháy ngay lập tức.
Hệ thống xem rất thích thú, quả nhiên hiện trường phát sóng trực tiếp càng thú vị hơn. Hiện tại nó thật sự mong chờ cuộc sống của hai người này sau khi kết hôn, nhất định sẽ rất thú vị.
Phương Đường không để đứng vững được nữa. Cô dựa lên ngực của Tang Mặc, nghe thấy tiếng nhịp tim của anh đang đập mạnh mẽ, và cả mùi hương nam tính hấp dẫn giống như mùi của nắng, vô cùng dễ chịu.
“Đi về thôi.”
Tang Mặc nhỏ giọng nói ở bên tai cô, không còn lạnh lùng mà dịu dàng hơn rất nhiều, “Chân em không còn sức nữa. Anh cõng em đi.”
Phương Đường làm nũng. Hiện tại cô đã là người yêu của anh nên tự nhiên cũng muốn làm nũng một chút và muốn được tận hưởng lợi ích của việc làm bạn gái.
Tang Mặc khẽ cười, ánh mắt cưng chiều, tâm trạng cũng có sự biến đổi. Trước kia nếu có người con gái nào nói lời này với anh, thì anh cũng sẽ không thèm để ý đến cô ta, và còn cảm thấy rằng chắc đầu óc của người con gái đó có vấn đề. Nếu không phải bị hỏng não thì chắc chắn là chân gãy.
Nhưng hiện tại anh lại cảm thấy Phương Đường làm nũng thật sự rất đáng yêu, muốn hôn cô một chút. Vì là người yêu của nhau nên việc cõng bạn gái là điều đương nhiên.
Tang Mặc ngoan ngoãn cúi xuống, Phương Đường nhẹ nhàng nhảy lên, hai tay ôm lấy cổ anh. Một đôi bàn tay to lớn nâng cô lên, nhiệt độ nóng bức khiến cô đỏ bừng khuôn mặt.
Giống như cô, được cõng trên lưng người con gái mềm mại ấm áp cũng khiến cho trái tim của Tang Mặc nhộn nhạo. Anh lại nhấc cô lên và đi nhanh xuống núi.
“Tang Mặc, em có nặng hay không?” Phương Đường dựa vào trên vai anh, nói từng chữ một.
“Không nặng.”
Tang Mặc trả lời rất thành thật. Cô thật sự không nặng, nhưng lại quá mềm mại khiến anh hoảng sợ.
“Sau này anh đi đâu thì em sẽ đi theo đó, chúng ta sẽ không rời xa nhau có được không?” Phương Đường rất mong chờ tương lai được ở cùng với Tang Mặc, và cũng nghĩ đến chuyện sinh con. Cô cảm thấy, con của cô với Tang Mặc chắc chắn là đứa trẻ rất xinh đẹp, rất thông minh và rất nghe lời.
“Tất nhiên, em còn muốn đi đâu ư?”
Giọng nói của Tang Mặc rất ngang ngược. Đã là người yêu của anh thì tất nhiên sẽ đi theo anh rồi.
Phương Đường cười, trong lòng vô cùng ngọt ngào và hy vọng con đường xuống núi này dài hơn một chút. Cô muốn nằm cả đời trên lưng của Tang Mặc như vậy và không bao giờ xuống nữa.
Nhưng cho dù Tang Mặc cố ý đi chậm thì rất nhanh cũng về đến ký túc xá, nhanh đến lúc Phương Đường phải xuống. Hai người miễn cưỡng phải chia tay nhau, những người khác trong ký túc xá cũng chưa ngủ, Bạch An Kỳ đánh bài ở ký túc xá của thanh niên trí thức nam bên cạnh. Gần đây quan hệ của cô ta với nhóm thanh niên trí thức nam rất tốt và còn ăn chung cùng với nhau.
Phương Đường đi lấy nước rửa mặt, nghĩ đến khoảnh khắc triền miên vừa rồi thì không khỏi cười. Lúc này, hệ thống cũng thông báo khen thưởng: “Nhiệm vụ hôn môi hoàn thành, phần thưởng sẽ là nơi ở của ông nội ‘boss lớn’.”