Anh ta không giống Triệu Vỹ Kiệt, mỗi ngày nằm trên giường cũng đều không lo ăn uống, trong nhà sẽ gửi tiền gửi đồ. Nhà anh ta không thể trông cậy được dù chỉ một xu nào nên anh ta chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Trương Kiến Thiết thở dài, mạnh mẽ vực dậy tinh thần đi nấu cơm, anh ta không kết nhóm cùng với những người khác, bởi vì anh ta ăn uống ít, ăn cũng không nhiều lắm, kết nhóm với người khác sẽ không có lợi nên vẫn luôn tự làm.
“Vĩ Kiệt, ngày mai tôi đi lên thị trấn, có muốn tôi mang đồ gì cho hay không? Khụ khụ……”
Trương Kiến Thiết tiến đến mép giường Triệu Vỹ Kiệt, hỏi vẻ lấy lòng.
Lần trước mang giúp điểm tâm, mỗi loại anh ta đều lén lấy một chút, Triệu Vỹ Kiệt không hề phát hiện ra. Nhưng điểm tâm mà anh ta lén lấy đó được anh ta giấu kín mít, mỗi ngày ăn một chút, sau khi ăn được vài ngày thì cuối cùng cũng hết rồi.
“Cách tôi xa một chút, đừng truyền nhiễm cho tôi!”
Triệu Vỹ Kiệt phiền chán mà trừng mắt nhìn anh ta, nước miếng đều ho lên mặt anh ta rồi, tất cả đều là virus.
Trương Kiến Thiết lui về phía sau vài bước, nụ cười lấy lòng trên mặt không thay đổi, dáng vẻ nịnh bợ làm Triệu Vỹ Kiệt rất vừa lòng. Anh ta cũng lười xuống giường, lấy chìa khóa từ phía dưới gối đầu ra, để Trương Kiến Thiết mở ngăn kéo ra lấy tiền.
Trong ngăn kéo chứa một chồng tiền, mấy tờ mười tệ, còn lại là một tệ, hai tệ. Trương Kiến Thiết chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, hô hấp trở nên thô nặng, con ngươi mở lớn, thật sự rất muốn cầm những đồng tiền này.
“Mua hai cân bánh hạch đào, hai cân bánh quy, cậu lấy năm đồng đi.” Triệu Vỹ Kiệt sai bảo.
“Được.”
Trương Kiến Thiết kiềm chế sự tham lam, chỉ lấy năm đồng. Tuy rằng Triệu Vỹ Kiệt ngu ngốc, nhưng rất cẩn thận trên vấn đề tiền bạc. Nếu anh ta mà lấy nhiều hơn một tệ thì sẽ bị phát hiện ra, chỉ tiêu tuyển dụng còn chưa tới tay nên anh ta không thể vì nhỏ mà mất lớn được.
Nhưng điểm tâm thì anh ta có thể lén lấy mấy miếng. Đã rất nhiều năm không ăn bánh hạch đào rồi, khi còn nhỏ mẹ anh ta đi đến nhà họ hàng làm khách đã mua một cân bánh hạch đào, lấy từ bên trong ra một miếng, bẻ thành mấy miếng nhỏ chia cho mấy anh chị em bọn họ ăn. Anh ta chỉ được chia một miếng nhỏ xíu, bỏ vào trong miệng không nỡ nhai mà dùng nước miếng trong miệng từ từ hòa tan. Đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ rất rõ hương vị đó.
Càng đến gần ngày thanh minh, thời tiết cũng càng ngày càng ấm áp, trên núi một màu xanh lục dạt dào, hoa đào sắp tàn, hoa anh đào, hoa hạnh, hoa mận, hoa lê đều tranh nhau nở rộ, tạo thành một mảng hoa lớn, trong không khí đều là mùi hương của hoa.
Trong lúc Tang Mặc lại đi lên thị trấn, mỗi ngày Phương Đường sẽ câu năm con cá, hàng ngày đều có cá ăn, còn thừa lại thì đều thả vào trong nước để nuôi, tích cóp mấy ngày là có mười mấy con. Tang Mặc còn thu ở trong thôn không ít trứng gà, những người dân trong thôn khác nghe nói anh thu trứng gà, đều chủ động tìm tới cửa, còn có cả thôn bên cạnh.
Biện pháp kiếm tiền của dân quê rất đơn giản, chính là nuôi gà vịt nuôi heo, bán trứng gà là bớt việc nhất, nhưng bất hạnh là không bán ra ngoài được. Tang Mặc giải quyết được việc khó này giúp mọi người, hơn nữa hai hào rưỡi một cân rất hợp lý, vì vậy mọi người đều nghe danh mà đến.
Lần này Tang Mặc thu được tới năm mươi cân trứng gà, là trứng gà của rất nhiều nhà, anh đều nhớ kỹ ghi chép lại vào sổ sách, chờ bán xong rồi thì phải tính tiền cho người ta.
Nhiều trứng gà và cá như vậy, một nhà bác gái Vu ăn không hết, nhưng những người khác trong xưởng rượu lại cần nên đều chạy tới nhà họ Vu để mua, nên không tốn bao nhiêu thời gian đã bán đi được rồi, Tang Mặc lại mua gạo và mì, còn có một bình nhỏ dầu hạt cải quý giá rồi thắng lợi trở về.
Từ sau khi bán trứng gà kiếm lời, thức ăn ở nhà tranh được cải thiện hơn rất nhiều, mỗi bữa đều có một món ăn mặn, cơm cũng trộn lẫn rất ít khoai lang, rõ ràng là khí sắc của hai ông cụ cũng đã chuyển biến tốt đẹp.
Còn dư lại một ít tiền, Tang Mặc giữ lại để mua xe đạp, Phương Đường cũng tích cóp một ít tiền, đều là tiền bán cá, tính thêm cả số tiền mà trong nhà gửi thì đã có hơn ba mươi tệ, cùng gọi là có chút gia sản.
Một ngày trước thanh minh, Phương Đường xin nghỉ, cô phải về quê một chuyến, ở quê còn có nhà cũ và đất, theo lý thì đều là của cô. Khi bà nội lâm chung đã nói để lại cho cháu gái, nhưng sau khi cô đi vào trong thành phố, hộ khẩu cũng dời qua đó, nên đất đai đã bị trong thôn thu hồi.
Nhà cũ vẫn là do đại đội trưởng nhớ tình cảm của bà nội mà làm chủ giữ lại, nếu không cũng sẽ bị người ta chiếm mất.
Tang Mặc cũng xin nghỉ, hai người một trước một sau đi xin nghỉ, lý do đều là về quê, đội trưởng Hoàng rất sảng khoái mà đồng ý. Mấy ngày nay, Tang Mặc lâu lâu lại đưa cá, ông ấy cũng không muốn nhận đâu, nhưng cá thật sự rất ngon.
Ông ấy không nhịn được mà bị mê hoặc, thật là xấu hổ.
Há miệng mắc quai, đội trưởng Hoàng chỉ phải quan tâm hai người này hơn một chút, cũng may Tang Mặc và Phương Đường đều không phải người hay gây chuyện, ngoài việc Phương Đường hơi lười làm việc một chút ra thì những cái khác đều khá tốt.
Buổi tối trước một ngày xuất phát, Phương Đường làm một bữa tiệc lớn, Tang Mặc bắt được thỏ hoang ở trên núi nên đã nấu một nồi to, còn chưng cá, xào rau xanh, lại nấu một nồi cơm tẻ, còn phong phú hơn cả bữa cơm tất niên của rất nhiều nhà.
Tang Mặc còn lấy ra một lọ rượu, là bác gái Vu cho, thứ mà người ở xưởng rượu không thiếu nhất chính là rượu, là rượu cao lương có số độ rất cao, hương vị rất không tồi. Hai ông cụ đều thích uống rượu nên khi nhìn thấy rượu thì đôi mắt đều tỏa sáng.
“Thằng ranh này, cháu có rượu mà sao không sớm lấy ra hả, thằng nhãi thối này!”
Ông cụ Phương đoạt lấy, mở nắp bình ra rồi ngửi ngửi, vẻ mặt say mê. Đã bao nhiêu năm nay ông không được uống rượu ngon rồi.
“Ông Ngô, đêm nay chúng ta không say không về.”
Ông cụ Phương rót ra hai ly rượu, gấp không chờ nổi mà uống một ngụm, sau đó khen không dứt miệng: “Rượu này thật ngon, rất có hương vị!”
“Về sau còn có nữa.” Trong mắt Tang Mặc có ý cười, có thể là do nghĩ đến ông nội cũng thích uống rượu nên ý cười tiêu tán, đến thịt thỏ cũng đều không tươi ngon nữa.
Ông cụ Ngô tâm tư kín đáo nên nhìn ra nỗi lòng của Tang Mặc, sau đó liền an ủi: “Ông nội cháu có mạng rất lớn, chắc chắn không có việc gì đâu, ông đã viết thư cho bạn bè cũ để hỏi thăm, qua mấy ngày nữa là sẽ có hồi âm rồi, đừng lo lắng.”
“Vâng.”
Tang Mặc gật đầu, tất nhiên là anh có lo lắng, nhưng anh không muốn hai ông cụ lo lắng nên đã thu lại cảm xúc, sau đó anh uống một chút rượu cùng hai ông cụ.
Ông cụ Phương uống nhiều hơn một chút, có chút rượu vào thì đầu cũng lóe lên suy nghĩ. Ông ấy vỗ bàn một cái, vui vẻ nói: “Ông nhớ ra rồi, năm đó người đưa chúng ta tới bên này đã để lộ ra một số việc. Có một đám người già cũng giống như chúng ta đều đưa đến hai tỉnh Giang Chiết này. Hắc Đản, có khi ông nội cháu cũng ở tỉnh Chiết Giang này, nếu không thì chính là tỉnh Tô Giang bên cạnh.”
Ánh mắt Tang Mặc sáng lên, đây là manh mối cực kỳ quan trọng, anh có thể tìm hiểu nguồn gốc hỏi thăm nơi ông nội mất tích.
Ông cụ Ngô nói: “Cháu cứ đi cùng Đường nha đầu về quê, chuyện hỏi thăm tung tích ông nội cháu thì ông và ông Phương cũng sẽ hỏi thăm. Chắc chắn hai ông cháu nhà cháu sẽ nhanh chóng được đoàn tụ thôi.”
Ba người đều rất vui vẻ, không cẩn thận uống hơi nhiều một chút, Phương Đường yên lặng ăn cơm, bởi vì trong lòng cô còn có việc.
Kiếp trước Tang Mặc ở trên TV, người chủ trì đã giới thiệu một vài sự kiện về anh. Cô nhớ rõ Tang Mặc là người cô đơn, không có người thân. Tang Mặc còn nói, người thân nhất của anh là ông nội, nhưng những năm đó ông cụ đã xảy ra chuyện nên không còn sống, cho nên anh mới thương tâm rời đi, rồi ra ngoại quốc để phát triển.
Hy vọng hiện tại ông nội Tang Mặc còn chưa xảy ra chuyện, nếu không Tang Mặc lại phải thương tâm khó chịu rồi biến thành người máy lạnh băng của kiếp trước.
Đáng tiếc hệ thống không có năng lực biết trước, nếu có thể biết ông nội Tang Mặc ở đâu thì thật tốt.
Tâm trạng Phương Đường không tốt, cũng muốn uống chút rượu, liền cầm cái ly rồi rót lấy một ít. Sau khi uống vào trong miệng xong thì vị nóng rát làm cho mắt cay đến nỗi chảy ra nước mắt, giống như đã ăn phải mù tạc.
Hai ông cụ và Tang Mặc đều bị chọc cười, Tang Mặc còn đi rót chén nước cho Phương Đường uống.
“Khụ khụ…… Thứ này có cái gì tốt, còn không bằng uống nước.”
Phương Đường uống xong một chén nước, yết hầu thoải mái hơn một chút, nhưng tửu lượng của cô rất thấp, một chút rượu thôi mà mặt đã như hoa đào, mắt như làn nước, môi không điểm mà hồng. Dưới ánh đèn dầu, Phương Đường đẹp đến mức Tang Mặc không rời được mắt.
Tim Tang Mặc đập không ngừng, nhanh chóng dời ánh mắt đi, bỗng nhiên anh uống một ngụm rượu to, đầu giống như càng trở lên choáng váng hơn.
Hành động của hai người bị hai ông cụ nhìn thấy, hiểu ý mà cười, chuyện vui sắp đến rồi đây.
“Hắc Đản, ngày mai trên đường phải chăm sóc Đường nha đầu thật tốt, đừng để cho người khác bắt nạt.” Ông cụ Phương dặn dò.
“Vâng.” Tang Mặc đồng ý, trên mặt lại rất nóng, cũng không biết là người say vì rượu, hay là người tự say.
Lúc này Phương Đường lại đang há hốc mồm, bởi vì hệ thống đột nhiên tuyên bố nhiệm vụ, còn là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn.