Phương Đường kinh ngạc đến mức suýt nhảy dựng lên, cố nén niềm vui sướng tột độ, hỏi: “38, mi có biết ông nội Tang Mặc ở đâu không?”

“Tất nhiên, bổn hệ thống là sản phẩm tối ưu nhất, làm sao có thể không biết!”

Giọng điệu của hệ thống cực kỳ kiêu ngạo, hừ, dám coi thường nó, nhất định nó phải cho cô biết tay!

Phương Đường vội vàng nịnh hót: “38, mi là tốt nhất, cực kỳ tốt, tuyệt đối là vô địch vũ trụ!”

“Đương nhiên rồi!”

Hệ thống có hơi lâng lâng, tâm trạng cực kỳ tốt. Phương Đường nhân cơ hội hỏi thăm tung tích ông nội Tang Mặc, hệ thống lại giả vờ bí ẩn: “Thời cơ chưa đến.”

“Ông nội anh ấy còn sống không?” Phương Đường cũng không truy hỏi, chỉ cần còn sống là được.

“Tất nhiên, cái mà bổn hệ thống nói đến là tung tích của người sống, chứ không phải xác chết!”

Lần này Phương Đường đã yên tâm. Đời này và đời trước chung quy vẫn là không giống nhau. Tang Mặc sẽ không còn là kẻ cô đơn, cô cũng không lặp lại sai lầm khi nhảy vào hố lửa nhà họ Triệu. Cô và Tang Mặc sẽ sống tốt, hạnh phúc hơn bất kỳ ai.

Việc lo lắng bấy lâu nay cuối cùng đã có tin vui, tâm trạng Phương Đường vui vẻ vô cùng, không tự chủ nở nụ cười rạng rỡ. Ở phía đối diện, Trương Vệ Hồng và Văn Tĩnh đều ngây người nhìn cô, không biết có phải do “dưới ánh đèn nhìn thấy mỹ nhân” hay không, mà họ thấy Phương Đường dường như còn xinh đẹp hơn lúc mới đến.

“Phương Đường, có phải cô và Tang Mặc đang yêu nhau không?” Văn Tĩnh thử hỏi dò.

Mấy ngày nay, ai cũng nhìn thấy, Phương Đường và Tang Mặc như hình với bóng, chỉ còn thiếu chưa hôn nhau. Nhưng mà, Văn Tĩnh không biết, vừa nãy hai người mới hôn nhau.

Phương Đường đỏ mặt gật đầu, vừa nãy Tang Mặc đã nói họ là người yêu, không cần phải giấu giếm nữa.

Văn Tĩnh bĩu môi, có chút ghen tị. Tang Mặc là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô ta từng gặp, khuôn mặt tuấn tú hơn cả minh tinh. Mặc dù anh hơi lạnh lùng, ít cười và ít nói, nhưng chỉ dựa vào khuôn mặt đó cũng đủ rồi.

Không ngờ Tang Mặc lại thích người như Phương Đường, vai không thể gánh, tay không thể nâng, nói chuyện yểu điệu, động một chút là chảy nước mắt, loại con gái này có gì tốt? Sống chung cứ phải là người như cô ta, ra được phòng khách vào được phòng bếp, nhan sắc cũng không tệ. Hừ, đàn ông đều thích nhìn nhan sắc, Tang Mặc cũng không ngoại lệ, thật khiến cô ta thất vọng.

“Cô biết chuyện nhà Tang Mặc không?” Văn Tĩnh cố ý giả vờ quan tâm.

“Không rõ lắm, cô biết à?” Phương Đường hỏi lại.

“Biết một chút, nhưng cũng không rõ lắm, nghe mấy thanh niên trí thức nói, tóm lại là... Thôi, tôi không nói nữa.”

Văn Tĩnh giả vờ làm bộ một hồi, muốn khơi gợi sự tò mò của Phương Đường. Nhưng Phương Đường lại không mắc bẫy, bình thản nhìn cô ta diễn. Cô cũng không hỏi gì, lau chân xong thì đi ra ngoài rót nước, rồi lên giường chuẩn bị ngủ.

“Không nói thì thôi, ngủ đi.”

Phương Đường vặn bấc đèn ngắn lại, ánh đèn tối dần, cô chuẩn bị cởi áo khoác ngủ. Văn Tĩnh sốt ruột, phản ứng này khác với dự đoán của cô ta, sao có thể không hỏi gì chứ?

“Chẳng phải cô là người yêu của Tang Mặc sao, sao lại không quan tâm gì đến chuyện nhà anh ấy nhỉ?”

Phương Đường âm thầm cười lạnh, lơ đễnh nói: “Tôi và Tang Mặc yêu nhau, chứ đâu phải yêu gia đình anh ấy, quan tâm làm gì.”

Văn Tĩnh tức giận đập bàn, cũng không thèm nhử nữa, trực tiếp nói: “Cô nói dễ nghe thế, yêu đương không phải chuyện của hai người. Hai bên gia đình phải tìm hiểu rõ ràng, nhất là cha mẹ chồng. Nếu gặp phải bà mẹ chồng khó tính, sau khi kết hôn sẽ phải ăn khổ đó.”

Phương Đường ngáp dài một cách lười biếng, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ lười biếng quyến rũ khiến Văn Tĩnh ngẩn người, cũng càng thêm ghen tị.

Là một cô gái mà cô ta còn nhìn đến nỗi ngẩn ngơ, đàn ông khẳng định càng thích hơn, chẳng trách Tang Mặc bị Phương Đường quyến rũ đến mức mất hồn.

Ông trời thật không công bằng, nhan sắc cũng chia cho Phương Đường hết rồi, sao không cho cô ta một chút?

Văn Tĩnh dời tấm gương tới, soi vào đó. Cô gái trong gương vẫn được xem là thanh tú, nhưng mắt một mí, lông mày thưa thớt, mũi thấp, làn da không chỉ đen mà còn thô ráp, so sánh với Phương Đường sáng rực rỡ ở phía đối diện thì cô ta chỉ là một con bé nhóm lửa.

Nếu cô ta mà là đàn ông, cô ta cũng sẽ chọn một người đẹp như Phương Đường.

Văn Tĩnh cảm thấy chua xót trong lòng, nhưng nghĩ đến gia thế của Tang Mặc, cô ta lại cảm thấy được an ủi. Phương Đường chỉ có một bộ da đẹp, đầu óc ngu ngốc như heo, trước đó cũng không tìm hiểu xem Tang Mặc có gia thế gì, sau này chỉ có nếm mùi đau khổ.

Văn Tĩnh thấy Phương Đường vẫn tỏ ra thờ ơ, cũng lười dông dài, trực tiếp nói: “Tôi nghe người ta nói, gia đình Tang Mặc là thành phần không tốt. Anh ấy không giống như chúng ta, anh ấy đến đây để cải tạo lao động.”

“Ừ.”

Phương Đường tùy tiện ừ một tiếng, chuyện này cô đã biết từ lâu. Cô còn biết, nhiều nhất là hai năm nữa, sẽ không còn phân biệt thành phần nữa. Những người xui xẻo bây giờ sẽ được phục hồi công việc, còn được phát bù lương, cũng có thể thi đại học.

“Cô nghĩ thế nào?” Văn Tĩnh có chút không hiểu. Cô ta đã nói rõ ràng như vậy, sao Phương Đường vẫn bình thản như thế?

Phương Đường lại ngáp một cái, hai mắt đẫm lệ, đáp: “Chưa nghĩ ra, đi ngủ đây.”

Văn Tĩnh ngây người, cô ta hao phí miệng lưỡi một hồi lâu, đúng là uổng công.

Trương Vệ Hồng bên cạnh không nhịn được mà khuyên nhủ: “Phương Đường, cô vẫn nên cân nhắc kỹ lưỡng. Thành phần không tốt ảnh hưởng rất lớn, có ảnh hưởng đến việc tuyển dụng và giới thiệu lên đại học.”

Dù sao cô ta cũng không ưa Tang Mặc, đẹp trai cũng không thể ăn được, không đáng để đánh cược tương lai. Cô ta đã sớm lên kế hoạch, nhất định phải tìm một thanh niên có gốc gác chính thống và có công việc ổn định, như vậy tương lai mới xán lạn.

“Ừ.”

Phương Đường chẳng muốn tranh cãi với họ. Thời thế thay đổi, qua vài năm nữa thứ được coi là “bát cơm sắt” bây giờ sẽ không còn được trọng dụng nữa. Ví dụ như nhân viên bán hàng ở cửa hàng bách hóa, khi hộ kinh doanh cá thể xuất hiện nhiều, các cửa hàng mọc lên nhan nhản, việc kinh doanh của cửa hàng bách hóa bị ảnh hưởng nặng nề, nhân viên bán hàng cũng không còn được ưa chuộng.

Một số nhà máy quốc doanh cũng vậy, hiệu quả và lợi nhuận không tốt, lương bổng không trả nổi. Bây giờ kinh doanh là “đầu cơ tích trữ”, qua vài năm nữa kinh doanh sẽ khiến cho nhiều nhà trở thành “hộ gia đình vạn tệ”, còn được biểu dương nữa. Thời thế thay đổi quá nhanh, người bây giờ nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Nếu không được trọng sinh, cô cũng không biết những điều này. Mà hai năm nữa trường Đại học Công Nông Binh cũng sẽ bị hủy bỏ, nhà nước sẽ khôi phục kỳ thi đại học, muốn vào đại học phải đi thi đàng hoàng.

Nhưng mà Phương Đường không có dự định thi đại học. Cô tự biết bản thân vốn dĩ không có năng khiếu học tập, vẫn là đừng nên lãng phí thời gian thì hơn.

Cô dự định sau khi trở về thành phố thì sẽ buôn bán nhỏ, chắc chắn sẽ tốt hơn đi làm công.

Trương Vệ Hồng và Văn Tĩnh nhìn nhau, hai người đều cảm thấy như đang đấm vào bông. Phương Đường hoàn toàn không quan tâm đến những điều này. Hai người đều cảm thấy Phương Đường quá ngu ngốc, sau này sẽ có lúc cô phải khóc.

Văn Tĩnh duỗi người, cũng chuẩn bị đi ngủ. Nếu Phương Đường cứ muốn lao vào hố lửa thì cô ta cũng không cần lo lắng nữa. Cô cũng không phải em gái của cô ta, cô ta lo chuyện bao đồng làm gì?

Cửa bị đẩy ra, một luồng gió lạnh thổi vào, nhưng không có ai bước vào. Bạch An Kỳ đứng ở cửa nói chuyện với người khác, nhưng cửa lại mở, gió thổi vù vù, Trương Vệ Hồng ở gần nhất nên lạnh run.

“Ngày mai nhớ gọi em. Ừm, tạm biệt.”

Giọng điệu Bạch An Kỳ õng ẹo, còn cười khúc khích vài tiếng, nghe ra cô ta đang nói chuyện với đàn ông. Giọng đàn ông cũng khá quen tai, giống như thanh niên trí thức nam ở nhà bên.

“An Kỳ, cô không vào thì đóng cửa đi, gió thổi vào hết rồi.” Trương Vệ Hồng sắp chết cóng, bèn ra cửa gọi to.

“Vào ngay đây.”

Bạch An Kỳ đáp lại, nhưng sau vài phút, cô ta vẫn không vào, cửa vẫn mở. Cô ta vẫn đang nói chuyện với người đàn ông đó, lưu luyến không rời. Trương Vệ Hồng không chịu nổi, bèn đi ra đóng cửa.

“Đóng cửa làm gì, tôi sắp vào rồi mà!”

Bạch An Kỳ nổi giận, đẩy cửa ra, giọng điệu rất hung dữ. Thanh niên trí thức nam khuyên nhủ: “Mau ngủ đi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Bạch An Kỳ bỗng dưng hết giận, giọng điệu cũng dịu dàng đi. Mọi người đều nghe ra giọng của thanh niên trí thức nam. Anh ta cũng là người đến từ Thượng Hải, tên là Kim Thiên Ba, là một anh chàng mặt búng ra sữa, với mắt hai mí và tóc xoăn, trông khá đẹp trai, nhưng kiểu đẹp trai này không giống với Tang Mặc.

Kim Thiên Ba có ngoại hình hơi nữ tính, tính cách cũng dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ. Điều kiện gia đình hẳn là khá giả, không thua kém Triệu Vỹ Kiệt. Nhưng quan hệ giữa Kim Thiên Ba và những thanh niên trí thức nam khác rất tốt. Anh ta còn thích làm thơ, là thanh niên nghệ thuật, đồng thời cũng rất tốt với thanh niên trí thức nữ.

Có Kim Thiên Ba đứng ra giải hòa, Bạch An Kỳ không nổi giận nữa. Cô ta bước vào nhà với gương mặt lạnh tanh, đóng cửa một cái “rầm”, còn trừng mắt nhìn Trương Vệ Hồng, cảm thấy cô ta cố ý phá đám.

Trương Vệ Hồng lười phản ứng lại. Bây giờ cô ta rất hối hận vì ngày đầu tiên đã tốt bụng đổi giường với Bạch An Kỳ, tốn công mà không có kết quả, bản thân cô ta còn bị lạnh cóng. Loại người như Bạch An Kỳ này, cho dù có đối xử với cô ta tốt đến đâu, cô ta cũng sẽ không biết ơn.

“Ngày mai tôi và Kim Thiên Ba lên núi chụp ảnh. Kim Thiên Ba nói trên núi có một rừng hoa anh đào rất đẹp.” Bạch An Kỳ dương dương tự đắc, còn liếc nhìn về phía Phương Đường.

Phương Đường chẳng thèm nhìn cô ta, chỉ chờ xem kịch hay. Ở đời trước, Bạch An Kỳ và Kim Thiên Ba cũng đã ở bên nhau. Kim Thiên Ba này nhìn thì có vẻ nho nhã, lịch thiệp, nhưng thực chất là một gã đàn ông trăng hoa, thích chơi đùa tình cảm của con gái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play