Có lẽ là bởi vì họ ghen ghét, ghen ghét vì mỗi tháng bà cháu nhà cô đều có mười đồng. Dân quê quanh năm suốt tháng cũng không kiếm nổi đến mười đồng, cho nên cô và bà nội sinh sống ở quê còn tốt hơn cả đại đội trưởng. Vì vậy người toàn thôn đều vô cùng ghen ghét.
Xét đến cùng, vẫn là do cha Phương. Nếu ông ta chăm về quê một chút, xây dựng quan hệ tốt với người ở quê thì cũng không đến mức như vậy.
Cha Phương là người chết vì sĩ diện, còn cô cũng có lòng dạ hẹp hòi. Thật vất vả mới rời khỏi nông thôn, nên ông ta coi nông thôn là một sự sỉ nhục, còn ghi hận chuyện người ở quê bắt nạt ông ta và mẹ mình trước kia, mấy năm nay dường như không muốn trở về quê nữa. Nhưng cha Phương lại quên mất rằng ở quê ông ta vẫn còn có mẹ và con gái, có thể thấy được người này vô cùng bạc bẽo ích kỷ.
Tang Mặc nhăn chặt mày, trong đầu tự động xuất hiện một bức ảnh, một đám người hung thần ác sát, vây Phương Đường ở giữa, từng khuôn mặt đáng ghét ghê tởm, còn Phương Đường lại nhỏ yếu bất lực, nước mắt lưng tròng.
“Vậy tôi đi về cùng cô.”
Tang Mặc buột miệng thốt ra, chẳng may Phương Đường xảy ra chuyện thì lương tâm của anh sẽ bất an, dù sao cũng là người cùng hợp tác nên anh phải chịu trách nhiệm.
Mặt Phương Đường giãn ra cười, trong mắt đều là ánh sáng: “Tang Mặc, cảm ơn anh!”
Ngay sau đó, giọng nói của hệ thống cũng vang lên: “Nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng ngọc mềm hoa thơm, tặng kèm gà chó không yên.”
Đúng lúc Tang Mặc nhìn qua, một tia ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người Phương Đường, tựa như một tầng ánh sáng vàng, da thịt trắng nõn như tuyết, khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả hoa, đôi mắt giống như hai dòng suối trong vắt, thân hình mềm mại, người còn đẹp hơn cả hoa, đẹp tựa như một bức tranh.
Trước kia anh chưa bao giờ quan sát một người phụ nữ cẩn thận như vậy, là xấu hay đẹp cũng không quan tâm, thậm chí cho dù gặp mỗi ngày, anh cũng không nhớ được dáng vẻ, nhưng anh lại nhớ kỹ khuôn mặt của Phương Đường, nhắm mắt lại cũng đều có thể vẽ ra được.
Chắc chắn anh đã bị bệnh rồi, quá không bình thường.
Nhưng bệnh như vậy, giống như không có chỗ nào không thoải mái, ngược lại còn có loại cảm giác tê dại, rất thích.
“Đi thôi, buổi chiều còn phải làm việc.”
Tang Mặc cứng đờ mà nói một câu, đánh vỡ không khí kiều diễm, Phương Đường cũng không tức giận, tên này lại thẹn thùng, cô chủ động tiến lên cầm lấy tay Tang Mặc. Bàn tay mềm mại giống như không xương, thân thể Tang Mặc cứng lại nhưng cũng không hất ra, ngược lại càng dùng sức nắm chặt hơn một chút.
Hai người đi song song về, trên đường nhỏ ở nông thôn không có ai, chỉ có hai người bọn họ.
“Gâu gâu gâu……”
Tiếng chó sủa hung hãn truyền tới khiến Phương Đường hoảng sợ. Cô sợ nhất là chó dữ và ngỗng to ở nông thôn, hai loại này là bá vương lớn nhất ở nông thôn, đều thích đuổi theo người để cắn.
Một con chó vàng uy phong lẫm liệt sủa lên về phía sườn núi, nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ nên chó vàng quay đầu lại, hung tợn sủa bọn họ, lông tóc đều dựng lên, giống như muốn ăn thịt người.
“Má ơi!”
Phương Đường sợ tới mức trốn đến phía sau Tang Mặc, Tang Mặc nhặt mấy cục đá lên. Nếu mà con chó này lao đến đây thì sẽ ném cục đá qua đó.
Con chó vàng không quá quan tâm đến bọn họ, sủa vài tiếng làm như cảnh cáo, rất nhanh lại sủa về phía sườn núi, thậm chí còn lao tới đó. Phía sau sườn núi truyền đến tiếng đánh nhau, nghe như là hai con chó đang đánh nhau.
Phương Đường lại cảm thấy rất có thể là một con gà và một con chó, vừa rồi hệ thống khen thưởng chính là gà chó không yên, hiển nhiên là chỉ chuyện này đây.
“Tang Mặc, anh đi xem đi, rất có thể là gà rừng.”
Phương Đường nhẹ nhàng túm vạt áo của Tang Mặc. Vốn dĩ Tang Mặc muốn nói không có khả năng, gà rừng nhát gan, nếu nhìn thấy chó thì sẽ bay đi, sao có thể đánh nhau với chó được chứ?
Nhưng lại nghĩ tới vận may của Phương Đường, Tang Mặc dứt khoát đi về phía trước, đi vào bên rìa sườn núi, cũng không quá mức kinh ngạc, quả nhiên trong miệng con chó vàng ngậm một con gà rừng có màu sắc sặc sỡ, đã hấp hối.
Tang Mặc ném cục đá, dọa cho con chó vàng chạy đi khiến cho con gà rừng bị rơi trên mặt đất. Con gà rừng này thật là béo, cũng phải được bốn năm cân.
“Buổi tối hầm canh gà đi.”
Phương Đường đến đây, giọng nói rất bình tĩnh, tất cả đều ở trong khống chế của cô.
Tang Mặc cũng rất bình tĩnh, thấy nhiều rồi thì sẽ tập mãi thành quen.
Lần sau ra ngoài cùng Phương Đường mà từ trên trời rơi xuống một con heo thì anh cũng đều sẽ không kinh ngạc.
Khi trở về đã là lúc bắt đầu công việc, đội trưởng Hoàng cũng không nói gì mà phân chia công việc cho bọn họ. Tang Mặc nhanh chóng làm xong. Sau khi kết thúc công việc, anh lặng lẽ đến ký túc xá tìm Triệu Vỹ Kiệt đang nằm quay đơ ở trên giường.
Nhìn thấy anh, Triệu Vỹ Kiệt sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vàng thề thốt: “Tôi không hề đi tìm Phương Đường, thật sự, tôi nhìn thấy cô ta liền tránh đi, đến nói chuyện cũng không nói chuyện với cô ta.”
Hiện tại đầu anh ta vẫn còn đau, đến giường còn không thể xuống, nếu mà lại tìm Phương Đường thì anh ta sợ là đến ngay cả mạng sống cũng không còn.
“Nếu nhà cậu hỏi tới thì hãy nói chưa phát sinh chuyện gì với Phương Đường, cậu vẫn còn đang nỗ lực, trong vòng hai tháng không được nói lỡ miệng, nhớ kỹ chưa?”
Tang Mặc móc một con rắn nhỏ lười biếng từ trong túi ra, buổi chiều anh đã đào được nó khi làm việc, mấy con rắn vừa mới tỉnh dậy sau kỳ nghỉ đông nên đều rất lười, rất dễ bắt.
Con ngươi của Triệu Vỹ Kiệt đều co lại, thiếu chút nữa bị dọa chảy nước tiểu. Vốn dĩ anh ta còn muốn hỏi vì sao, rõ ràng đã là người yêu với Phương Đường rồi thì sao phải bảo anh ta dối gạt làm gì, hiện tại anh ta không dám hỏi, Tang Mặc nói cái gì thì chính là cái đó, anh ta đều đồng ý hết.
“Tôi sẽ không nói lỡ miệng, chắc chắn không lỡ miệng.”
Triệu Vỹ Kiệt liên tục bảo đảm, mạng nhỏ quan trọng hơn, Tang Mặc chính là kẻ ma quỷ, anh ta không thể trêu vào.
Tang Mặc khinh thường mà nhìn tới, sau đó nhét con rắn nhỏ lại vào trong túi, lạnh lùng nói: “Nếu mà việc này thất bại, tôi sẽ khiến cậu biến mất mà thần không biết quỷ không hay, đến xương cốt cũng đều không còn lại.”
Nước mắt Triệu Vỹ Kiệt đã chảy ra, toàn thân rét run, còn run rẩy, chân mềm nhũn, liền lập tức quỳ ở trên giường: “Tôi bảo đảm không để lộ. Tang Mặc, tôi chúc phúc cho anh và Phương Đường trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử. Đến khi hai người kết hôn, chắc chắn tôi sẽ đưa quà lớn, trước kia là tôi có mắt không tròng, mù mắt chó, về sau tôi sẽ không dám nữa.”
“Nói lung tung cái gì vậy, lại nói bậy nữa thì tôi đánh chết cậu bây giờ!”
Tang Mặc lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta, đồ ngu xuẩn, miệng chó không khạc được ngà voi, anh và Phương Đường chỉ là người cùng hợp tác, cái gì mà trăm năm hòa hợp sớm sinh quý tử, đúng là đồ nói bậy.
Triệu Vỹ Kiệt choáng váng, đều đã ra vào có đôi như hình với bóng rồi, sao lại là ăn nói lung tung?
Anh ta cũng lười nói nữa, trên miệng treo hai hàng nước mũi, vô cùng đáng thương mà nhìn Tang Mặc, hy vọng anh đại từ đại bi, giơ cao đánh khẽ.
Tang Mặc lại trừng mắt nhìn anh ta, lạnh mặt rời đi, sau đó thuận tiện phóng sinh con rắn nhỏ. Nó vẫn còn quá nhỏ, cũng không có bao nhiêu thịt nên sẽ không ăn.
Triệu Vỹ Kiệt thở ra một hơi dài, giơ tay lau mồ hôi lạnh, vẻ mặt đau khổ chui lại vào trong ổ chăn. Hiện tại anh ta chỉ muốn về nhà, không muốn tiếp tục ở cái nơi quỷ quái này một phút nào nữa. Chờ thân thể tốt hơn một chút thì anh ta sẽ đi lên thị trấn để gọi điện thoại, thúc giục cha anh ta nhanh chóng thả chỉ tiêu tuyển dụng ra, nếu cứ tiếp tục như thế này thì hương khói của nhà họ Triệu sẽ bị chặt đứt mất.
Tang Mặc đi không được bao lâu thì các thanh niên trí thức nam khác đã trở lại, trong ký túc xá lập tức trở nên náo nhiệt, mọi người vừa nói vừa cười, chuẩn bị làm cơm chiều. Mấy nhóm có quan hệ tốt cùng làm chung nên tương đối bớt việc.
“Khụ khụ……”
Trương Kiến Thiết ho đến nát tim nát phổi, ho đến mức ống phổi như muốn đứt ra, lúc này đang cong eo tiến vào, sắc mặt xanh trắng giống như là quỷ, nhìn qua thấy còn thảm hơn cả Triệu Vỹ Kiệt đang nằm trên giường.
“Khụ khụ……”
Trương Kiến Thiết liên tiếp ho khan, kinh thiên động địa, ho đến nỗi nước mắt nước mũi đều chảy ra. Lần trước anh ta cậy mạnh ở trước mặt mọi người, bị dọa đến nỗi cả người đều là mồ hôi, sau đó lại cởi áo khoác bị gió lạnh thổi. Ngày hôm đó anh ta liền nghẹt mũi sốt lên rồi ho khan, tìm thầy thuốc lấy chút thuốc để uống mà không chỉ không đỡ mà còn càng nghiêm trọng hơn. Thầy thuốc bảo anh ta đi bệnh viện ở thị trấn xem, nhưng Trương Kiến Thiết không nỡ tiêu tiền, nên vẫn luôn mạnh mẽ chống đỡ.
Anh ta còn kiên trì làm công mỗi ngày nên bệnh càng nghiêm trọng, buổi tối hai ngày nay đều ho khan không ngừng, bản thân ngủ không tốt, cũng ảnh hưởng đến người cùng ký túc xá.
“Kiến Thiết, cậu vẫn nên đi bệnh viện nhìn xem đi, đừng để bị thành viêm phổi.” Có người khuyên.
Mọi người đều sôi nổi phụ họa. Thật ra là bọn họ thấy phiền, buổi tối âm thanh ho khan không ngừng khiến cho bọn họ đều ngủ không ngon, còn lo lắng sẽ bị lây bệnh, cảm thấy Trương Kiến Thiết cũng không tự mình hiểu lấy chút nào, ho khủng khiếp như vậy mà không thể tự giác đi bệnh viện sao?
“Được…… Khụ khụ…… Ngày mai liền đi.”
Trương Kiến Thiết nói cũng đều nói không ra lời, trong lòng kêu khổ. Muốn đi lên thị trấn cả đi cả về là ba mươi dặm, anh ta phải xin nghỉ một ngày, xem bệnh còn phải tiêu tiền, còn lãng phí một ngày công điểm, tổn thất quá lớn.