Chồng bà ấy chính là giám đốc nhà máy, chính là hoàng đế của xưởng rượu, ai dám không nghe lời?
“Cảm ơn thím.” Tang Mặc luôn nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn cái gì, về sau mang nhiều đồ tốt tới là được. Được rồi, các cháu mau về nhà đi.”
Bác gái Vu đưa hai người tới cổng lớn, thái độ rất thân thiết, bảo vệ cửa nhìn thấy thì càng chắc chắn mấy người Tang Mặc là họ hàng của nhà giám đốc nhà máy, vì vậy đã âm thầm cảm thấy may mắn vì lúc trước không tỏ vẻ khó chịu với người ta, còn kiếm lời được một quả gà trứng.
Rời khỏi khu nhà của xưởng rượu, lúc này Phương Đường mới dám mở miệng, hưng phấn hỏi: “Chúng ta kiếm lời được bao nhiêu tiền?”
Tang Mặc nhìn khắp nơi, sau đó lôi kéo cô đi vào ngõ nhỏ, nơi này không có ai, rất yên tĩnh.
Anh móc một đống tiền từ trong túi ra, màu sắc rực rỡ, có tờ tiền một tệ, còn có tiền hào và phiếu. Hai người cùng nhau vuốt phẳng tiền, sắp xếp ngay ngắn.
“Bán trứng gà được tám tệ hai, ba ba và cá trích là năm tệ, trứng gà thu mua với giá hai hào rưỡi một cân, ngoài tiền vốn ra thì còn có lợi nhuận một tệ hai xu, cá trích và ba ba là lợi nhuận thuần, tổng cộng sáu tệ hai xu.”
Tang Mặc đã nhanh chóng tính xong, ba ba và cá trích là của Phương Đường, ngoài năm tệ ra, thật ra anh đã kiếm lời được một tệ hai. Cái lợi nhuận này khiến anh khá vừa lòng, kết quả của lần đầu thử nghiệm rất không tồi, về sau chắc chắn càng ngày sẽ kiếm được càng nhiều.
Việc này cũng chứng minh, việc buôn bán có lời hơn rất nhiều so với việc cứ chăm chỉ làm nông. Anh ở trong thôn làm việc mỗi ngày đều mệt đến nỗi gần chết mệt mà cũng không có nổi một tệ.
“Thật nhiều tiền, Tang Mặc, anh thật lợi hại!”
Đôi mắt Phương Đường tỏa ánh sáng, sùng bái mà nhìn Tang Mặc, thật không hổ là ‘boss lớn’, lá gan lớn, đầu óc linh hoạt, mồm mép cũng linh hoạt, anh không kiếm được tiền thì ai kiếm được tiền đây?
Trên mặt Tang Mặc nóng bỏng, đôi mắt này quá quyến rũ, cách không khí mà đều có thể khiến người ta tê như điện giật. Anh vội cúi đầu, lấy năm đồng tiền ra trả cho Phương Đường.
“Anh làm gì vậy?” Phương Đường nghiêm mặt, nhưng lực uy hiếp không quá lớn, vẫn khá yếu ớt mềm mại.
“Ba ba và cá trích là do cô câu.” Tang Mặc giải thích.
Phương Đường trợn trắng mắt, không vui vẻ mà hờn dỗi nói: “Là chúng ta cùng nhau câu, còn do anh bán đi, tiền là hai ta cùng nhau kiếm, vì vậy mỗi người một nửa đi.”
Tang Mặc cảm thấy chia như vậy thì không công bằng, nhưng Phương Đường lại chỉ cần một nửa, còn uy hiếp về sau sẽ không chịu câu cá nữa, vì vậy anh chỉ đành phải đồng ý: “Vậy thì trước tiên cứ để ở chỗ tôi, về sau nếu cô cần tiền thì cứ đến chỗ tôi mà lấy.”
“Được, chắc chắn tôi sẽ đến chỗ anh để lấy.”
Phương Đường cười đến nỗi mi mắt cong cong, còn lộ ra tia ranh mãnh. Chờ đến sau khi thu phục được tên này xong, hừ, tất cả tiền kiếm được đều phải ngoan ngoãn nộp lên.
Phương Đường muốn đi bưu cục, Tang Mặc liền đi cùng với cô. Sau khi hỏi thăm thì quả nhiên là có một túi, còn là một túi rất lớn, lần này người nhà họ Phương đã dốc hết vốn liếng rồi.
Túi đồ rất nặng, Phương Đường liền mở ra ngay tại bưu cục. Tất cả những thứ cô cần mà cô ghi ở trên thư đều có, sữa mạch nha, bánh quy, còn có một cân đường đỏ, cùng với một cái túi vải được buộc chặt, bên trong là phiếu gạo năm mươi cân, mười đồng tiền.
Phương Đường âm thầm cười lạnh, tục ngữ nói không sai một chút nào, trẻ nhỏ biết khóc mới có kẹo mà ăn. Kiếp trước cô chịu thương chịu khó, không rên một tiếng nên không ai coi cô là quan trọng. Hiện tại cô chỉ viết mỗi phong thư khóc lóc, lại uy hiếp một trận, thế là đồ vật đã đến tay.
Tấm lá chắn Triệu Vỹ Kiệt này còn dùng rất được, không thể để người trong nhà biết chuyện cô và Triệu Vỹ Kiệt đã thất bại được, cô còn muốn rất nhiều thứ tốt hơn nữa.
Hai người lại đi đến hẻm nhỏ nhỏ mua gạo, còn cả bột mì, Phương Đường đi hợp tác xã cung tiêu mua giấy vệ sinh, sau đó hai người liền quay về nhà.
“Tang Mặc, anh có thể khiến cho Triệu Vỹ Kiệt ngoan ngoãn nghe lời anh nói phải không?” Phương Đường hỏi.
“Ừ.”
Tang Mặc cho rằng cô đang sợ Triệu Vỹ Kiệt quấy rầy, lại nói: “Về sau cậu ta sẽ không dám nữa đâu.”
Phương Đường lắc đầu: “Ý của tôi là, anh bảo Triệu Vỹ Kiệt đừng nói với người trong nhà anh ta biết chuyện tôi với anh ta không còn là người yêu nữa, giữ kín trong hai tháng là được.”
Tang Mặc nhíu mày, trong lòng rất không vui vẻ. Anh cho rằng Phương Đường không nỡ từ bỏ Triệu Vỹ Kiệt. Dù sao thì tên này cũng là công tử nhà giám đốc nhà máy, trên tay có chỉ tiêu tuyển dụng, nhưng anh không muốn vì chuyện này mà Phương Đường khiến mình phải chịu uất ức.
“Nếu cha mẹ tôi mà biết, tôi và Triệu Vỹ Kiệt đã thất bại thì chắc chắn sẽ không gửi đồ cho tôi nữa. Mấy thứ này là tôi dùng Triệu Vỹ Kiệt để uy hiếp nên bọn họ mới bằng lòng gửi đấy. Nhà họ Triệu hứa hẹn rất nhiều chỗ tốt, chị gái của tôi sẽ được vào đại học, em trai của tôi sẽ được chuyển thành nhân viên chính thức, cha tôi cũng có được đề xuất thăng chức trong công việc, đều là những việc mà người nhà họ Triệu đã đồng ý nên bọn họ luyến tiếc.” Phương Đường giải thích.
Buồn bực trong lòng Tang Mặc chỉ tồn tại được nửa phút đã tan thành mây khói mà vui mừng lên, tâm trạng này biến hóa cực nhanh, anh nghĩ mãi mà không rõ, chỉ cảm thấy sau khi quen biết với Phương Đường thì anh đã không giống với anh của trước kia nữa rồi.
“Hai tháng là đủ rồi sao?”
Tang Mặc không hiểu, vì sao chỉ cần hai tháng?
Phương Đường ranh ma cười: “Thanh minh tôi phải về quê một chuyến, đến lúc đó tôi phải đưa một món quà thật lớn cho chị gái của tôi, vì vậy hai tháng là đủ rồi.”
Rất có thể cũng không cần đến hai tháng, cô suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ tới một biện pháp như vậy, coi như trả lại những gì mà người nhà họ Phương đã nợ cô suốt hai đời đi.
“Một mình cô về quê sao? Ở đâu?”
“Cũng ở tỉnh Chiết Giang, cách nơi này không xa, ngồi xe lửa mất hơn bốn giờ. Tôi đi viếng mộ bà nội, qua lại nửa ngày là đủ rồi.” Vẻ mặt Phương Đường ảm đạm, cô thật sự rất nhớ bà nội.
“Tuyên bố nhiệm vụ, khiến ‘boss lớn’ đi cùng cô đi viếng mộ bà nội, thời hạn đến thanh minh là kết thúc.” Hệ thống lại tuyên bố nhiệm vụ.
Phương Đường há hốc mồm, cô và Tang Mặc còn chưa xác định quan hệ đâu, muốn mở miệng như thế nào đây?
Còn có mấy ngày nữa chính là thanh minh rồi, làm sao bây giờ?
Phương Đường cúi đầu nghĩ, nhìn qua như là tâm thần không yên, Tang Mặc lại cho rằng cô đang nhớ bà nội, trong lòng không khỏi thương tiếc, còn cảm thấy anh và Phương Đường cùng bệnh nên hiểu nhau. Anh và ông nội sống nương tựa lẫn nhau, Phương Đường cũng là do bà nội nuôi lớn, đều là người không có cha mẹ ở bên.
Nhưng mà bọn họ cũng có điểm khác nhau. Cha mẹ anh đã hy sinh, nếu mà còn sống thì chắc chắn họ sẽ chăm sóc anh. Còn Phương Đường thì bị cha mẹ vứt bỏ, không có trách nhiệm của người làm cha mẹ, so sánh với nhau thì Phương Đường còn đáng thương hơn cả anh.
Thương tiếc càng ngày càng sâu, dáng vẻ uể oải ỉu xìu thất hồn lạc phách của Phương Đường làm Tang Mặc muốn an ủi cô vài câu, vì vậy liền mở miệng: “Cô……”
“Tang Mặc……”
Hai người đồng thời mở miệng, cùng nhìn lẫn nhau, cuối cùng lại cùng ngừng lại, hỏi: “Chuyện gì?”
“Không có gì.”
Hai người lại cùng đồng bộ lần nữa, Phương Đường không khỏi cười, giống như hoa sơn trà nở rộ, sáng như ánh bình minh, Tang Mặc nhìn mà ngây người. Có một câu thành ngữ có thể hình dung dáng vẻ của anh vào giờ phút này…
Ngây ra như phỗng.
Phương Đường ngừng cười, nhưng con ngươi lại đều là ý cười. Vừa rồi hệ thống mới nhắc nhở cô, độ thân mật của Tang Mặc đối với cô lại tăng lên, hiện tại đã lên năm mươi năm. Tốc độ tăng nhanh kinh người, có lẽ là rất nhanh thôi là cô có thể xác định quan hệ cùng Tang Mặc rồi.
“Một mình tôi về quê có chút sợ hãi. Tang Mặc, anh có thể về cùng tôi được không?” Phương Đường hỏi trực tiếp, sau đó chờ mong mà nhìn anh.
Tang Mặc do dự, anh suy nghĩ, nếu đi cùng Phương Đường về quê thì sẽ tính là gì đây?
Đây có được tính là người yêu hay không?
Mặt anh lập tức đỏ lên, tim đập cực nhanh, đầu óc choáng váng, may là còn nghe thấy Phương Đường đang nói chuyện: “Anh không muốn sao? Haizz, vậy thôi bỏ đi, tôi tự trở về vậy, cho dù những người đó bắt nạt tôi, tôi cũng sẽ không sợ.”
Tang Mặc giật mình một cái, lập tức liền tỉnh táo lại.
Trong lòng Phương Đường muốn cười, trên mặt lại giả bộ ai oán, ảm đạm nói: “Anh đừng hỏi, cũng không có gì.”
“Là họ hàng ở quê cô bắt nạt cô à?” Tang Mặc đoán.
Phương Đường vẫn không nói chuyện, lúc này im lặng chính là vàng, không cần cô nói, Tang Mặc sẽ tự liên tưởng.
Nhưng mà cô cũng không nói dối. Ở quê đúng thật là có mấy người họ hàng không phải là người tốt, bởi vì bà nội thủ tiết từ khi còn trẻ tuổi, cuộc sống mẹ góa con côi gian nan đã bị không ít người bắt nạt. Cho dù cha Phương vào thành làm công nhân của xưởng quốc doanh, nhưng bởi vì cha Phương rất ít khi về quê, nên cô và bà nội vẫn bị bắt nạt như cũ, thậm chí còn bắt nạt ác liệt hơn một chút.