Tới tòa nhà dành cho người nhà rồi, không cần Tang Mặc phải hỏi người ta thì đã nghe thấy giọng nói to lớn của bác gái Vu. Bà ấy cầm theo một rổ đồ ăn, đang nói chuyện phiếm cùng với mấy bác gái khác.
“Mỗi tháng hai cân trứng gà căn bản là không đủ ăn, người già và cháu trai nhỏ đều phải ăn một quả mỗi ngày, chúng tôi không dám ăn một quả nào vậy mà vẫn còn chẳng đủ.”
“Cũng không đủ ăn như vậy, một cân mỡ hai cân thịt kia nào có đủ ăn? Mỗi tháng phát phiếu, mà đều kiên trì được đến cuối tháng.”
“Chị dâu Vu, nhà chị chắc là không cần lo lắng gì đâu nhỉ? Người nhà chị đều đi làm ở trong xưởng, có tiền có phiếu, chắc chắn không lo.”
“Như thế nào mà lại không lo, tôi còn đang sầu muốn chết đây, con dâu không có sữa, cháu trai lại không chịu ăn sữa bột, đói đến mức khóc ầm ỹ cả lên!”
Người nói chuyện chính là bác gái Vu, thở ngắn than dài. Con dâu sinh cháu trai quý báu cho bà ấy, cả nhà đều vui mừng hoan hỉ, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, con dâu không nhiều sữa lắm, cháu trai lại ăn uống nhiều, miệng còn kén chọn, không ăn sữa bột, cũng không ăn sữa của người khác mà chỉ ăn của mẹ ruột.
Hiện tại bác gái Vu nhờ người tìm cá trích và móng heo khắp nơi, hầm canh cho con dâu ăn để có sữa, hiệu quả cũng không tệ lắm. Nhưng thời buổi này cá trích và móng heo thuộc loại quý giá, nhà ai có đủ khả năng ăn được mỗi ngày chứ. Tuy rằng điều kiện gia đình tốt, nhưng mà không bột đố gột nên hồ, cả nhà cũng đều phát sầu theo.
Tang Mặc nghe thấy rõ ràng, xem ra hôm nay anh tới đúng lúc rồi, liền lớn tiếng kêu lên: “Thím Vu!”
Bác gái Vu xoay người, liếc mắt một cái đã nhận ra Tang Mặc, là chàng trai trẻ đẹp trai bán thịt lợn rừng lần trước thì không khỏi vui vẻ ra mặt, nhiệt tình tiếp đón: “Đi, về nhà ngồi.”
Còn nói với mấy bác gái khác: “Là họ hàng nhà tôi, bình thường ít tới chơi nên mấy bà chưa thấy qua.”
Có một bác gái bĩu môi, chính là người vừa nói trong nhà không đủ trứng gà để ăn lúc trước. Lần trước Tang Mặc bán thịt heo, bà ta cũng ở đó, chàng trai trẻ đẹp trai như vậy thì chỉ cần gặp một lần là sẽ không quên được. Sao đột nhiên anh lại biến thành họ hàng với nhà họ Vu được, đúng là nói xằng nói bậy.
Bác gái cần trứng gà không vạch trần, bà ta nhìn vào cái sọt mà Tang Mặc đang cõng, nhón mũi chân lên xem, khi nhìn ra được đó là cái gì thì tròng mắt đều như sắp lồi hẳn ra ngoài.
Má ơi, nhiều trứng gà như vậy, cũng phải đến vài trăm quả ấy chứ nhỉ?
Suy nghĩ của bác gái cần trứng gà xoay chuyển nhanh chóng, người trong nhà đều thích ăn trứng gà, nếu có thể có được một trăm quả, mỗi ngày cháu trai ăn hai quả cũng không có vấn đề gì.
Bác gái Vu dẫn Tang Mặc và Phương Đường trở về nhà, khu nhà dành cho người nhà đều là nhà trệt, nhà họ Vu ở dãy nhà đầu tiên, còn có một khoảng sân nhỏ được thu dọn thật sự thoải mái sạch sẽ, trong bồn hoa còn trồng chút hành lá và rau xanh.
Trong phòng khách có sô pha, năm cái ghế, còn có cả bàn trà nhỏ, trên sô pha có cái khăn lụa màu trắng. Bài trí xa hoa như vậy, chỉ có người có điều kiện tốt thì mới bày biện được, Tang Mặc lại càng thêm tự tin.
Bác gái Vu pha hai ly trà, còn lấy kẹo và hạt dưa ra, cũng không có ngạo mạn như những công nhân quốc doanh mà vô cùng dễ gần.
“Uống trà đi, đừng khách sáo.”
Bác gái Vu nhìn Phương Đường, âm thầm thưởng thức, đây là trai tài gái sắc sao, đúng là trời sinh một đôi.
“Thím Vu, lần trước thím nói muốn cá trích và ba ba nên cháu liền nhớ kỹ, vừa lúc ngày hôm qua đã bắt được, thím xem xem.”
Tang Mặc chuyển thùng nước qua trước mặt bác gái Vu, hai con cá trích nặng ít nhất một cân đang tung tăng nhảy nhót. Con ba ba kia thì vẫn đang nằm không nhúc nhích, thân hình dài rộng kia, thiếu chút nữa là thùng nước đã không chứa nổi nó.
Đôi mắt bác gái Vu mở lớn, vui vẻ nói: “Tôi lấy hết, nhà tôi đang rất cần dùng. Không dối gạt các cháu, con dâu của tôi đang ở cữ, mỗi ngày đều phải bổ sung dinh dưỡng. Các cháu đưa tới những thứ này quá kịp thời.”
Bà ấy lại thấy được sọt trứng gà, hô hấp càng dồn dập, hưng phấn hỏi: “Những quả trứng gà này cũng bán sao?”
“Trứng gà là cháu thu ở trong thôn, có hai mươi mấy cân, còn muốn nhờ thím giúp đỡ xem trong xưởng có nhà nào muốn lấy hay không. Cháu bán rẻ hơn chợ đen, hai hào tám một cân, chợ đen đòi ba hào mốt ba hào hai một cân, có đôi khi còn đòi tận ba hào rưỡi.” Tang Mặc nói.
“Giá này không đắt, tôi lấy mười cân, còn lại thì cháu đừng lo lắng, tôi sẽ liên hệ giúp cháu. Có một chút như vậy cũng không đủ chia đâu.”
Bác gái Vu hào sảng mà lấy mười cân, bà ấy không thiếu tiền, bà ấy chỉ muốn đồ mà thôi.
Bác gái Vu cũng dựa theo giá thị trường mà tính tiền con ba ba và hai con cá trích, cá trích là năm xu một con, ba ba thì tính bốn tệ, tính tổng được năm tệ, còn nhiều hơn so với giá mà Tang Mặc dự tính, cho dù chỉ trả bốn tệ thôi thì anh cũng đều vui rồi. Có rất ít người mua ba ba và cá trích để ăn, mọi người đều thích mua thịt heo để bổ sung chất dinh dưỡng hơn.
“Về sau còn có cá trích nữa không? Tôi đều lấy hết.” Bác gái Vu hỏi.
Bà ấy sợ cháu trai quý báu bị đói, vì vậy tốn chút tiền không tính là gì.
Tang Mặc do dự, cái này thì anh không thể bảo đảm được, lại nghe thấy Phương Đường nói: “Có, nhưng mà cũng chỉ có một hai con, nhiều hơn thì không có.”
Bác gái Vu rất vui mừng, vội vã gật đầu không ngừng: “Một ngày một con là đủ rồi, các cháu ở chỗ nào? Tôi bảo con trai đến nhà các cháu để lấy.”
“Có hơi xa, là ở đại đội Núi Đầu Trâu, cả đi cả về khoảng ba mươi dặm.”
Tang Mặc có chút khó xử, anh không thể xin nghỉ mỗi ngày được, chắc chắn đội trưởng Hoàng sẽ không đồng ý. Anh nghĩ ra có biện pháp rồi nói: “Cá trích có thể nuôi được một khoảng thời gian, như vậy đi, tích cóp mấy ngày rồi cháu lại đưa tới, trứng gà cũng vậy.”
Tất nhiên bác gái Vu không thành vấn đề, cảm thấy Tang Mặc suy nghĩ chu đáo, còn nói: “Không chỉ cá trích, có thứ tốt khác thì cũng đưa tới đi, tôi đều lấy.”
Chồng bà ấy là giám đốc nhà máy rượu, tiền lương cao, ba con trai một con gái đều là công nhân xưởng quốc doanh, trong nhà không thiếu tiền nên chỉ muốn ăn thứ tốt.
Tang Mặc đồng ý rồi, bác gái Vu liền thoải mái trả tiền, trứng gà hai tệ tám, cộng thêm cá trích và ba ba, tổng cộng bảy tệ tám. Số trứng gà còn lại, bác gái Vu chuẩn bị đi ra ngoài tìm người mua thì bác gái cần trứng gà đã tới gõ cửa.
“Chị Vu à, tôi nhìn thấy họ hàng nhà chị có nhiều trứng gà như vậy, muốn hỏi một chút trứng gà này có bán hay không?”
“Bà nói nhỏ một chút, đừng để cho người khác nghe thấy, về sau chúng ta cũng không có trứng gà mà ăn.”
Bác gái Vu trừng mắt, bác gái cần trứng gà vội che miệng lại. Hai bác gái châu đầu ghé tai, giống như trao đổi tình báo, rất nhanh đã đạt được sự nhất trí. Bác gái Vu đưa mắt ra hiệu với Tang Mặc, cười tủm tỉm, nói: “Vị này chính là thím Vương, bà ấy muốn lấy toàn bộ số trứng gà còn lại, bác và thím Vương có quan hệ tốt nên dựa theo giá bán cho tôi là ba hào một cân thì thế nào?”
Tang Mặc giả vờ khó xử: “Chợ đen có đôi khi đến ba hào rưỡi một cân, cháu để cho thím ấy đều là ba hào bởi vì thím Vu chính là họ hàng nhà cháu.”
Bác gái Vương vội nói: “Tôi và thím nhà cháu chính là chị em tốt, cháu gọi thím một tiếng thím, chính là người trong nhà rồi. Cháu trai à, về sau có trứng gà thì thím muốn mua toàn bộ.”
“Bà đừng tưởng bở, tôi vẫn còn muốn lấy đấy.” Bác gái Vu không vui.
“Bà chọn trước, còn lại cho tôi.” Vương bác gái nói vẻ lấy lòng.
Tang Mặc cũng không do dự lâu lắm: “Vậy được, vì phần tình cảm chỗ thím của cháu, việc này thím nhất định đừng nói ra bên ngoài, nếu không cháu sẽ gặp phải xui xẻo.”
“Yên tâm, cháu xui xẻo thì thím cũng không kiếm được lợi lộc gì, thím còn muốn ăn trứng gà nữa đấy.”
Bác gái Vương liên tục bảo đảm, bà ta đâu có ngốc, bà ta sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn hại người mà chẳng ích ta này đâu.
Bà ta không chỉ nghĩ đến việc mua trứng gà mà còn có những thứ tốt khác nữa.
Còn lại có mười tám cân trứng gà, đều bị bác gái Vương mua hết, trả tại chỗ năm tệ bốn xu, giá này đã là rẻ hơn nhiều so với giá ở chợ đen rồi. Bác gái Vương vô cùng vừa lòng, cầm một rổ tràn đầy trứng gà, còn được che bằng vải, thần bí rời đi.
Bác gái Vu còn giữ bọn họ lại ăn cơm trưa, nhưng Tang Mặc từ chối, không thể coi sự khách sáo của người khác thành sự thật được. Thời buổi này cho dù có là nhà cán bộ thì cũng không dư thừa lương thực, không phải quan hệ rất tốt thì sẽ không đến nhà người khác ăn cơm.
“Được, vậy thím không giữ các cháu nữa, về sau muốn mua rượu thì cứ tới tìm thím, lời nói của bác trai các cháu vẫn có giá trị lắm, không cần phiếu và cũng sẽ để cho các cháu giá tốt nhất có thể.” Bác gái Vu hào sảng hứa hẹn.
Tim Tang Mặc nhảy nhảy, lại nghĩ tới một chuyện, đầu tiên là ra vẻ cảm kích một trận, sau đó lại làm như tùy ý rồi hỏi: “Thím, có người thu mua bỗng rượu sau khi ủ rượu trong xưởng không?”
“Có, trại nuôi heo sẽ đến kéo về.”
Bác gái Vu phản ứng rất nhanh, hỏi: “Cháu muốn lấy bỗng rượu à?”
Tang Mặc ngượng ngùng, gật đầu: “Nhà cháu nuôi heo, muốn lấy chút bỗng rượu cho heo ăn.”
“Đến lúc đó thím sẽ giới thiệu người cho cháu, cậu ta chuyên quản lý bỗng rượu, họ Hồ, thím sẽ bảo cậu ta cho cháu, nhiều thì không có nhưng mấy chục cân thì không thành vấn đề.” Bác gái Vu vô cùng thoáng tính, cái khác thì xưởng rượu không có nhiều lắm, nhưng bỗng rượu thì có đủ.