Tang Mặc nghĩ tới bác gái Vu ở xưởng rượu, nhìn ra được gia cảnh rất không tồi. Lần trước bà ấy còn hỏi anh xem có cá trích với ba ba không, cũng tỏ vẻ sẽ trả được tiền. Vì vậy ngày mai anh sẽ xin nghỉ đi lên thị trấn một chuyến.

Buổi tối, Phương Đường hấp một con cá thiểu trắng, loại cá thiểu trắng hoang dại này đặc biệt tươi ngon, cũng không quá tanh, hương vị cực kỳ thơm ngon. Cá trích thì phải bán, còn lại là một con cá mè lớn, có thể ăn được hai bữa.

Sau khi ăn cơm xong, Tang Mặc cầm theo một con cá trích đi đến nhà đội trưởng Hoàng, sau đó cầm hai quả trứng gà về, đây là do vợ của đội trưởng Hoàng cứng rắn đưa cho anh. Khi anh xin nghỉ vào ngày mai thì đội trưởng Hoàng cũng thoải mái đồng ý, đồng thời anh còn xin nghỉ giúp Phương Đường.

Phương Đường nói muốn đi lên thị trấn mua chút đồ dùng sinh hoạt, còn không cho Tang Mặc mua giúp. Thật ra là cô xấu hổ khi nhờ người ta mang giấy vệ sinh về, hơn nữa cô muốn đến bưu cục để xem trong nhà có gửi đồ gì tới hay không.

Đã được khoảng một tháng kể từ lần trước cô viết thư về, nếu có gửi đồ thì chắc là đã đến bưu cục.

Sáng sớm, Tang Mặc và Phương Đường cùng xuất phát đi lên thị trấn, ước chừng phải khoảng mười bốn mười lăm dặm đường, cả đi cả về hết ba mươi dặm, vậy thì phải đi mất vài tiếng đồng hồ. Tang Mặc cõng sọt, trong sọt là trứng gà, còn cá trích và ba ba thì đặt ở trong thùng, anh dùng đòn gánh để gánh.

Trứng gà là do anh thu ở trong thôn với giá một xu một quả, thu được khoảng hai trăm quả. Người dân trong thôn đều không nỡ ăn trứng gà, nên đều giữ lại toàn bộ, nhưng lại không dám đi lên thị trấn bán, sợ bị bắt lại rồi đưa đi giáo dục lao động. Chỉ có thể đợi những người bán rong từ Ô Thành đến thì mới có thể dùng trứng gà để đổi lấy vật dụng sinh hoạt hàng ngày, giống như mấy loại dầu muối tương dấm kim chỉ.

Ban đầu những người bán hàng rong này chỉ đổi lông gà lông vịt, sau mới dần dần biến thành người bán hàng rong, những thứ đồ vật nhỏ thượng vàng hạ cám gì cũng đều đổi hết, về sau, Ô Thành đã được những người bán hàng rong này thúc đẩy phát triển trở thành trung tâm buôn bán nhỏ.

Nhưng mà người bán hàng rong luôn đi từ thôn làng này sang thôn làng khác nên không thường tới, hơn nữa họ cũng không đổi tiền mặt, cho nên Tang Mặc vừa nói có thể hỗ trợ cầm đi lên thị trấn bán thì mọi người đều vui vẻ, cũng không thu tiền của Tang Mặc mà để anh bán được rồi thì mới lấy tiền.

Mỗi nhà có mấy quả trứng gà, Tang Mặc đều ghi lại vào quyển vở nhỏ. Lần trước anh đã hỏi thăm rồi, ở thị trấn có thể bán một xu hai một quả trứng gà, tương đương một quả trứng gà anh có thể kiếm được hai xu. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tích tiểu thành đại, tích lũy dần theo ngày tháng thì sẽ không phải là số lượng nhỏ.

Hơn nữa đả thông được con đường tiêu thụ, anh còn có thể bán được những thứ khác, ví dụ như thổ sản vùng núi. Dã tâm của Tang Mặc bừng bừng, anh còn muốn phát triển việc làm ăn lên đến huyện thành, chắc chắn càng có thị trường hơn thị trấn.

Nhưng mà phải mưu tính từ từ, đi từng bước một.

Phương Đường không cầm theo đồ gì, nhưng sau khi đi được vài dặm đường thì chân cô liền đau nhức. Cô nhìn con đường mênh mông bát ngát phía trước, cảm thấy chân hình như càng đau hơn, cứ đi như thế này thì biết bao giờ mới có thể đi đến được đây?

“Nếu mà có xe đạp thì tốt rồi”.

Phương Đường thở dài, cong lưng đấm cẳng chân. Hiện tại cô thân mềm thịt yếu, không chịu được một chút khổ cực nào, thật là gây tội mà.

“Chờ có tiền rồi thì sẽ mua.” Tang Mặc hứa hẹn.

Vốn dĩ anh cũng tính toán mua xe đạp, nhưng mua một chiếc xe đạp thì phải có phiếu mua xe, tính ra cũng phải gần ba trăm tệ, vô cùng đắt đỏ. Hiện tại toàn bộ tài sản của anh cộng vào cũng mới hơn một trăm tệ, kém quá xa.

“Ừ, chúng ta cùng nỗ lực kiếm tiền.” Phương Đường khuyến khích, cô rất tin tưởng Tang Mặc.

Đây chính là ‘boss lớn’ của tương lai, về sau đừng nói là xe đạp, cho dù là máy bay tư nhân cũng đều không phải là vấn đề.

Trong lòng Phương Đường đột nhiên nhảy dựng lên, cô đã nhớ ra Tang Mặc là ai rồi, kiếp trước cô đã gặp qua Tang Mặc rồi, là ở trên TV.

Kiếp trước cô sinh sống ở nhà họ Triệu thật sự rất buồn khổ. Thời gian nhẹ nhàng duy nhất chính là lúc người nhà họ Triệu đi làm và Triệu Vỹ Kiệt uống thuốc xong rồi ngủ. Sau khi cô làm xong việc nhà thì có thể có một khoảng thời gian nhẹ nhàng để xem TV. Nhà họ Triệu có một chiếc TV, có thể thu được vài tiết mục của đài truyền hình, hình ảnh vô cùng rõ nét.

Tang Mặc tiếp nhận phỏng vấn ở trên TV, người chủ trì giới thiệu anh là Hoa Kiều hải ngoại, chuẩn bị về nước để đầu tư. Trên TV, Tang Mặc mặc áo vest đi giày da, tư thế oai hùng toả sáng, còn lạnh nhạt hơn nhiều so với hiện tại. Toàn bộ quá trình phỏng vấn thì anh đều không có một tia cười nào, giống như là một chiếc máy móc lạnh băng.

Người chủ trì khen Tang Mặc tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tài sản bản thân lên tới trăm triệu, còn có cả máy bay tư nhân. Tang Mặc lại nói người giàu ở nước ngoài có máy bay tư nhân là chuyện rất bình thường, giống như người trong nước mua xe đạp vậy.

Lúc ấy Phương Đường liền cảm thấy, người đàn ông có vẻ ngoài đẹp đẽ này cũng quá có tiền, đó chính là máy bay đấy, vậy mà nói cứ như là mua xe đạp.

“Tang Mặc, về sau anh sẽ mua máy bay tư nhân!”

Phương Đường buột miệng thốt ra, Tang Mặc lại cười, chỉ ánh nắng trên bầu trời, hiếm khi lại buông một câu trêu đùa: “Trời còn chưa tối đâu.”

Ý là cô đừng có mơ mộng hão huyền.

Hiện tại đến một chiếc xe đạp anh cũng đều không mua nổi, còn máy bay tư nhân sao?

Nằm mơ cũng không dám nghĩ như vậy.

“Thật sự, nếu mà anh mua máy bay tư nhân thì nhớ mời tôi ngồi một lần nhé.” Phương Đường cười tủm tỉm nói.

“Đến lúc đó sẽ mời cô làm người điều khiển.”

Tang Mặc nói đùa, anh không cảm thấy bản thân có khả năng này. Hiện tại anh chỉ muốn kiếm tiền thật tốt, lại tìm được ông nội, khi đó hai ông cháu sẽ sinh sống thật tốt, không cầu quá mức giàu sang làm gì, chỉ cầu ông nội được bình an mà thôi.

Phương Đường lại lắc đầu như thật: “Tôi không làm người điều khiển được đâu, anh mời phi công chuyên nghiệp đi, tôi chỉ muốn bay nhờ một chuyến mà thôi. Dù sao anh cứ nhớ rõ những lời đã nói hôm nay là được.”

Tang Mặc cười cười, căn bản không hề để ở trong lòng. Phương Đường đi ba bước nghỉ hai bước, cứ dựa theo tốc độ này thì đến buổi chiều cũng không đi được đến thị trấn, anh liền đưa một tay ra nhặt một nhánh cây trên mặt đất lên rồi đưa qua đó.

“Làm gì?” Phương Đường hỏi.

“Nắm.”

“Không cần!”

Phương Đường nổi giận, cô đâu có phải là trâu.

Tâm tư xoay chuyển, Phương Đường vươn bàn tay trắng nõn ra trước mặt Tang Mặc, sau đó nũng nịu nói: “Anh dắt tôi đi!”

Tim Tang Mặc đập mạnh lên, anh giơ nhánh cây ra phía trước rồi lạnh lùng nói: “Nắm gậy gỗ đi, nam nữ thụ thụ bất thân.”

“Vậy thì tôi tự đi, dù sao tôi cũng không muốn bị anh kéo giống như kéo trâu.”

Phương Đường chu miệng lên, còn trợn trắng mắt, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân. Buổi tối ngày đó còn ôm cô mười phút đấy, rõ ràng thích cô mà còn giả bộ đứng đắn cái gì!

Tang Mặc bị xem thường một cái, khiến cho lòng mềm thành nước, không tự chủ được ném gậy gỗ xuống, yên lặng đi theo phía sau Phương Đường. Thấy cô đi vài bước lại phải đấm chân vài cái, thật sự là không nhìn được, vì vậy anh lấy hết can đảm xông lên phía trước, dắt lấy tay cô, giọng nói lạnh lẽo như tảng băng trôi: “Đi nhanh lên một chút!”

Phương Đường mím miệng cười, đúng là đồ mạnh miệng mềm lòng.

Cô trở tay nắm lấy bàn tay to của Tang Mặc, rồi cúi đầu nhìn, một đen một trắng, một lớn một nhỏ, đan chặt vào với nhau, thật xứng đôi!

“Tang Mặc, tay anh thật lớn.”

“Tang Mặc, anh đi chậm một chút, tôi theo không kịp.”

Dọc đường đi, Tang Mặc chỉ nghe được giọng nói ríu rít của người phụ nữ nào đó, còn ồn ào hơn cả chim sẻ, nhưng anh lại không cảm thấy phiền, thậm chí còn cố ý thả chậm tốc độ. Như thế này cũng khiến cho bọn họ tới lên thị trấn thì đã muộn hơn một giờ so với bình thường.

Vừa đến thị trấn, Tang Mặc liền buông lỏng tay ra, ngay cả vợ chồng lên phố còn không dám nắm tay nhau, bọn họ nắm như vậy thì quá kỳ cục, nhưng sau khi buông tay ra, anh lại cảm thấy trong lòng vắng vẻ, giống như đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.

Anh mang theo Tang Mặc trực tiếp đi xưởng rượu, rồi nói với bảo vệ ở cửa: “Cháu là họ hàng ở nông thôn của thím Vu, đến đây tặng đồ cho bà ấy.”

Vừa nghe là bác gái Vu, thái độ của những bảo vệ ở cửa lập tức thay đổi, tươi cười thân thiết chỉ đường: “Đi đến phía sau chính là tòa nhà dành cho người nhà, cậu tới đó rồi hỏi lại.”

“Cảm ơn mọi người.”

Tang Mặc khách sáo nói lời cảm ơn, còn lấy một quả trứng gà từ trong sọt ra, nhét vào trong tay mọi người rồi dẫn Phương Đường đi.

Mọi người cười tủm tỉm nhìn trứng gà, ấn tượng đối với Tang Mặc cực tốt, thằng bé này biết làm người, không tồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play