Tang Mặc do dự một chút, sau đó nghiêng người tới trước mặt Phương Đường: “Chỗ nào?”

Mặc dù bề ngoài nhìn anh có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng lại rất hoảng loạn, tuy nhiên từ trước đến nay anh luôn bày ra bộ mặt lạnh như tảng băng, cho nên dù anh có đang hoảng loạn đến đâu thì bề ngoài anh lại rất trầm ổn.

“Mắt trái, anh nhanh lên, đau quá.”

Phương Đường càng rơi nước mắt nhiều hơn, cô không biết cát trong hệ thống lớn đến mức nào, khiến cô đau muốn chết.

“Ngẩng đầu lên!”

Giọng nói của Tang Mặc vang lên, cô cách anh rất gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của anh và mùi hương của anh, giống như mùi của mặt trời, rất dễ ngửi.

Trên mắt cô có một ngón tay nóng hổi chạm lên,

anh mở mí mắt cô ra rồi thổi, mùi hương nam tính nồng nặc cũng phả vào mặt cô, ấm áp làm say lòng người.

“Vẫn còn đau.”

Phương Đường chớp mắt, vẫn cảm thấy khó chịu, không nhịn được mà làm nũng, Tang Mặc lại thổi vài hơi, sau đó cẩn thận kiểm tra mắt cô để chắc chắn không có cát, rồi mới thả ngón tay ra và lùi lại một bước.

Phương Đường cảm thấy hơi thất vọng vì cảm nhận được hơi thở của anh dần xa dần, ở gần Tang Mặc như vậy thật sự rất có cảm giác an toàn, giống như đang dựa vào một ngọn núi lớn vậy.

“Cát không còn rồi, một lát nữa sẽ đỡ hơn thôi, cô đừng có dùng tay xoa nữa!”

Tang Mặc đưa khăn tay ra, khăn tay của anh rất sạch sẽ, còn có mùi thơm của anh nữa, Phương Đường cầm lấy, nhẹ nhàng lau đôi mắt, quả thật cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Chớp mắt vài lần, trên mi vẫn còn nước mắt, đôi mắt đỏ ngầu như một con nai sợ hãi, Tang Mặc giật mình vội vàng nhìn đi chỗ khác.

“Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cô sẽ được thưởng một đôi mắt quyến rũ và tặng kèm một con ba ba trong rọ.”

Phương Đường sửng sốt một chút, ánh mắt quyến rũ ư?

Giống như hồ ly tinh sao?

Có phải sẽ quyến rũ khiến cho người đàn ông trở nên ngoan ngoãn nghe lời không?

Trước đây cô không quan tâm đến phần thưởng, nhưng lần này cô lại có hứng thú, muốn quyến rũ Tang Mặc.

“Khăn tay của anh này.”

Mắt Phương Đường không còn khó chịu nữa, cô đưa chiếc khăn tay cho anh, Tang Mặc đưa tay nhận lấy, quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó... Vành tai anh đỏ bừng lên, giống như làm chuyện xấu bị bắt được, tim đập như trống, mặt đỏ tai hồng.

Đôi mắt của người phụ nữ này giống như móc câu, Tang Mặc nghĩ đến động Bàn Tơ của con nhện tinh, anh cảm thấy đôi mắt của Phương Đường sẽ phóng ra những sợi tơ, những sợi tơ này còn có điện, không chỉ trói chặt người ta mà còn khiến người ta bị điện giật đến mức toàn thân tê dại, não bộ trở nên mơ màng.

Phương Đường âm thầm đắc ý, khen thưởng mới này dùng rất tốt, cô cố ý nói: “Khăn tay bẩn rồi, tôi sẽ giặt sạch nó sau đó sẽ đưa cho anh.”

Lúc này Tang Mặc đã cầm lấy chiếc khăn tay, nhưng còn chưa kịp cất đi thì tay Phương Đường đã vươn ra, lấy khăn tay lại, còn dùng đầu ngón tay cọ nhẹ vào lòng bàn tay Tang Mặc.

Tang Mặc giống như bị điện giật, anh đột nhiên giật lấy chiếc khăn tay, kéo lại, rồi giấu bàn tay đang cứng đờ ra sau lưng, khăn tay đã bị anh vò thành một cục rồi.

“Không cần, tôi tự giặt được rồi.”

Tang Mặc phát hiện hành động vừa rồi của mình quá đột ngột nên vội vàng giải thích, nhưng lại không dám nhìn Phương Đường.

Phương Đường mím môi mỉm cười: “Vậy được rồi.”

Quả nhiên đàn ông thường bị ánh mắt của phụ nữ thu hút, ngay cả người như Tang Mặc cũng chịu không nổi, sau này cô sẽ ‘liếc mắt’ với Tang Mặc nhiều hơn, phải quyến rũ anh đến mức thần hồn điên đảo, sau đó anh sẽ ngoan ngoãn mà quỳ dưới váy cô.

Nghĩ đến đó cô liền đắc ý, nụ cười trên mặt Phương Đường càng ngọt ngào hơn, cũng không có quyến rũ Tang Mặc nữa, cô đi đến bắt con ba ba.

Nhưng đi đâu để tìm thấy cái rọ đây?

Sau khi suy nghĩ, Phương Đường nảy ra một ý tưởng, cô chỉ đạo Tang Mặc cắt một chùm dây leo và tạo một cái rọ tạm thời, Tang Mặc nhanh tay hoàn thành nó trong vài phút, nhưng anh không biết cô muốn làm gì.

“Tôi vừa nhìn thấy một con ba ba bơi ngang qua, tôi phải bắt nó!”

Phương Đường tùy tiện tìm một lý do, sau đó đặt cái rọ bên bờ, chỉ để lại một chỗ hở cho ba ba chui vào.

Mọi người tụ tập lại xem, muốn nhìn xem con gái của Long Vương muốn bắt ba ba như thế nào, bọn họ cũng có thể học hỏi được gì đó.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng thản nhiên có lệ của Phương Đường, trong lòng mọi người đều chùng xuống, có lẽ chỉ có con gái của Long Vương mới có thể bắt được ba ba bằng phương pháp này phải không?

Tang Mặc không dám coi thường nữa, với vận may tốt như Phương Đường thì có lẽ con ba ba đó sẽ tự mình chạy vào bẫy cũng nên, giống như chuyện con thỏ tự sát trước đó vậy.

Làm xong chiếc rọ, Phương Đường chắp hai tay trước ngực, miệng lẩm bẩm: “Ông nội Long Vương, cháu gái quý giá của ông muốn ăn một con ba ba, xin hãy cho cháu một con ba ba béo và to đi!”

Khóe miệng Tang Mặc giật giật, có phải anh đang mơ quá sâu rồi không?

Nếu như có thể dùng cách này để bắt được con ba ba thì sau này dù cho Phương Đường nói muốn bắt cá sấu, anh cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ.

Mọi người đều nhìn với ánh mắt sáng ngời, trong lòng rất mâu thuẫn, vừa muốn nhìn thấy ba ba xuất hiện, lại vừa không hy vọng Phương Đường chiếm được hời. Con sông này là của chung, dựa vào cái gì mà chỉ có một mình Phương Đường có thể được ăn thịt chứ?

Quá không công bằng.

“Hình như nước động”.

Có người kêu một tiếng, đôi mắt mọi người cũng không dám chớp mà nhìn chằm chằm, dường như mặt nước đang nổi lên từng vòng gợn sóng, nhưng không chắc có phải là có ba ba hay không, mỗi người đều không kìm nén được mà siết chặt nắm tay, dường như đang chờ mong một cú phát bóng cuối cùng trong trận đấu bóng đá.

Một cái đầu đen tuyền nhô ra khỏi mặt nước, là đôi mắt như hạt đậu xanh của ba ba trong truyền thuyết, mọi người đều không dám lên tiếng, trong lòng nôn nóng, thậm chí còn cầu nguyện cho con ba ba này hãy thông minh hơn một chút, nhất định đừng có chui đầu vào rọ.

Nhưng mà, con ba ba không hề nghe được tiếng lòng của mọi người, nó chậm rì rì lộ ra khỏi mặt nước, sau đó lộ ra toàn bộ cơ thể. Đôi mắt mọi người đều trợn tròn, còn kích động hơn cả khi nhìn thấy bóng bay vào lưới. Con ba ba này quá béo, phải đến bảy tám cân, như thế này thì sẽ có bao nhiêu thịt đây!

“Đừng chui vào, chạy mau đi!”

“Con ba ba ngu xuẩn này, đó là bẫy rập!”

“Ba ba kìa, ba ba kìa, mau trốn đi, nếu không trốn thì mày sẽ chết đấy.”

Đây là tiếng lòng của mọi người trước mắt, đều hy vọng con ba ba nhanh chóng bơi đi, đừng để Phương Đường chiếm được món hời.

Phương Đường rất bình tĩnh, không hoảng hốt chút nào, sau đó ngoắc ngón tay với con ba ba, giọng nói nhẹ nhàng: “Mau chui vào!”

Trước mắt bao người, con rùa ngoan ngoãn mà bò vào cái rọ bằng dây mây mà chẳng hề có lấy một tia do dự. Tang Mặc nhanh tay lẹ mắt, dùng sức kéo, con ba ba đã bị dây mây cuốn lấy, muốn cử động cũng không thể cử động được.

Tang Mặc cầm lên, đánh giá thì thấy ít nhất nó cũng phải được tám cân, khả năng còn nhiều hơn. Hiện tại anh đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục với Phương Đường, đúng thực sự là xem như thế là quá đủ rồi.

Khả năng người ta thật sự là con gái ruột của Long Vương, nếu không thì giải thích kỹ năng thần kỳ này như thế nào đây?

“Phương Đường, cô có thể nói một tiếng với tổ tông nhà cậu được không, thương xót chúng tôi mà tùy tiện bố thí chút binh tôm tướng cua là được, chúng tôi không yêu cầu cao”.

Sau khi mọi người hâm mộ ghen ghét thì đều nảy ra suy nghĩ, bọn họ cần phải và cũng chỉ có thể nịnh bợ con cháu của long vương như Phương Đường thì có lẽ còn có thể được chia cho chút cá nhỏ tôm nhỏ để ăn, còn nếu đối nghịch thì chắc chắn là sẽ không có cái gì tốt cả.

“Vậy chờ tổ tông tới tìm tôi, tôi sẽ nhắc lại với bọn họ, nhưng tôi cũng không chắc khi nào thì ông ấy sẽ đến đâu nhé.” Phương Đường không dám nói chắc chắn vì chỉ có cô biết, cô là hàng giả, tất cả đều là công lao của hệ thống.

Mọi người lại rất vui mừng, ít nhất thì vẫn là có hi vọng. Ấn tượng của bọn họ đối với Phương Đường tốt hơn rất nhiều, cảm thấy cô gái này người đã đẹp tấm lòng lại thiện lương, lần đầu tiên câu cá còn chia cho bọn họ ăn nữa đấy.

Kết thúc công việc, Tang Mặc cầm theo thùng gỗ về giữa sườn núi. Hiện tại anh đã quang minh chính đại đi đến đó mà không sợ bị người ta nhìn thấy. Trên cơ bản đội trưởng Hoàng và người dân trong thôn chẳng quan tâm đến hai ông cụ đó, đây là cách thức ở chung tốt nhất.

Hơn nữa đội trưởng Hoàng cũng tương đối quan tâm đến hai ông cụ này, cố gắng không sắp xếp cho bọn họ làm những công việc mất nhiều sức, mà là những công việc thoải mái như chăn bò. Hai năm qua ở trên Núi Đầu Trâu thì khoảng thời gian này là thời gian nhẹ nhàng nhất của hai ông cụ.

Hiện tại Tang Mặc đã rất thân thiết với người của đại đội, đã không có kiêng kị gì nên anh có thể thoải mái xúc với hai ông cụ mà không cần phải che giấu.

“Một con cá trích này cho đội trưởng Hoàng, còn chúng ta ăn hai con, hai con còn lại thì cầm đi lên thị trấn đổi lương thực. Còn con ba ba này cũng có thể đổi được không ít lương thực.” Phương Đường đã sớm có sắp xếp.

Cô có kỹ năng câu cá, mỗi ngày đều có thể câu được cá, nhưng ăn cá mỗi ngày sẽ ngấy, vì thế vẫn nên đổi lương thực thì sẽ được ăn đa dạng đồ ăn.

“Không phải cô muốn ăn thịt ba ba sao?” Tang Mặc hỏi.

“Hừ, tôi nói bừa lừa gạt bọn họ thôi, thật ra là tôi cảm giác được hôm nay mình sẽ câu được một con ba ba lớn, mà từ trước đến nay cảm giác của tôi đều không sai.” Phương Đường nửa thật nửa giả mà nói.

Tang Mặc cũng không hoài nghi, mặc kệ Phương Đường nói cái gì thì anh đều tin, sự thật đã bày ra trước mắt, vận may của cô gái này đúng thật vô địch vũ trụ.

Hai ông cụ cũng không có ý kiến gì, đồ vật là do bọn nhỏ làm ra, thơm lây chính là hai lão già bọn họ, vậy thì bọn họ còn có thể có ý kiến gì chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play