Phương Đường cảm thấy gia cảnh của Tang Mặc hẳn là không đơn giản. Anh rất thân với hai ông lão, hiển nhiên là anh đã biết hai ông ấy từ nhỏ, cũng thuộc tầng lớp giàu có nhưng có thể giờ đây gia đình anh đã bị sa sút rồi. Bằng không, với thân phận như vậy, sao anh lại phải đến nông thôn chịu khổ chứ?
“Sẽ tốt lên thôi, tôi nói cho anh biết một bí mật, nhiều nhất là hai năm nữa, mọi chuyện sẽ trở nên khá hơn.”
Phương Đường nhịn không được mà tiết lộ bí mật, ở đời trước vào hai năm sau, xã hội đã thái bình. Rất nhiều người lần lượt trở về thành phố, còn được phục hồi công việc. Với thân phận như hai ông lão, chắc chắn sẽ được sống những ngày tháng tốt đẹp, gia đình Tang Mặc cũng sẽ tốt lên.
Cái cuốc vung giữa không trung khựng lại, vẻ mặt Tang Mặc hơi biến sắc. Anh nhìn xung quanh, mọi người đều đang làm việc, cách chỗ này cũng xa. Lúc này anh mới buông cuốc xuống, thấp giọng nói: “Sau này đừng nói những lời này nữa.”
“Tôi biết, tôi chỉ nói với anh thôi. Thật đấy, anh tin tôi đi, nhà anh sẽ tốt lên, ông nội Ngô và ông nội Phương cũng vậy.” Phương Đường tiến lại gần, khẽ nói bên tai Tang Mặc.
Những người khác nhìn thấy vậy thì cảm thấy hai người này chính là đang thân mật tán tỉnh, ban ngày ban mặt đã dính lấy nhau như thế, thật là không ra làm sao cả.
Lúc này Tang Mặc cũng không thoải mái, từng làn hương thơm như hoa lan thoang thoảng bay vào mũi anh, khiến anh choáng váng. Cổ họng anh càng lúc càng khô rát, sắp bốc khói. Anh dịch sang bên cạnh, lạnh lùng nói: “Nói chuyện đừng áp sát như thế.”
“Là do tôi sợ người khác nghe thấy, dù sao những lời tôi nói cũng đều là thật, anh đừng cau mày nữa, nhất định sẽ tốt lên mà.”
Giọng nói của Phương Đường bất tri bất giác trở nên mềm mại, thực ra chỉ là cách nói chuyện bình thường, nhưng nghe như đang nũng nịu. Tang Mặc lại dịch sang bên cạnh một chút, anh không thể nghe giọng nói của cô gái này nữa, vì cứ nghe xong là tim anh lại đập nhanh như bị bệnh tim vậy.
Thật quá không bình thường, từ khi gặp Phương Đường, cuộc sống của anh đã bị đảo lộn, cơ thể cũng gặp vấn đề. Sau này nhất định phải tránh xa Phương Đường.
Nhưng cũng không thể quá xa, Tang Mặc không nỡ bỏ những thứ đồ tốt kia được. Anh tự viện cho mình lý do như vậy, nhưng anh không biết suy nghĩ thực sự ở sâu trong lòng mình là gì, rốt cuộc là không nỡ bỏ đồ vật hay là không nỡ bỏ người?
“Sinh nhật của anh là ngày nào?”
Phương Đường lại tiến tới gần, cố tình áp sát hơn một chút. Nhìn vành tai Tang Mặc đỏ bừng, cô cảm thấy cực kỳ đáng yêu, khiến cô muốn nhéo một cái.
Lại ngại ngùng rồi, sao mà đáng yêu thế chứ?
Tâm trạng của Phương Đường rất tốt, chứng tỏ Tang Mặc không phải là không có cảm giác gì với cô. Ngại ngùng chính là có cảm giác với cô.
“Ngày mùng 8 tháng 3.”
Tang Mặc sợ cô lại tiến tới gần, đành nói ra ngày tháng, còn xụ mặt dạy dỗ: “Tranh thủ làm việc đi, đừng có lười biếng!”
“Biết rồi!”
Phương Đường trừng mắt, khom lưng làm việc. Mùng 8 tháng 3 âm lịch, theo dương lịch là vào tháng tư, cô phải chuẩn bị quà sinh nhật cho anh mới được. Hừm, sau này cô còn phải hỏi thêm trước đây Tang Mặc đã từng tổ chức sinh nhật như thế nào.
Tang Mặc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng cách xa anh rồi. Anh cũng vung cuốc lên, đất được lật lên từng lớp, tốc độ nhanh hơn nhiều so với những người khác. Đến gần trưa, Tang Mặc đã cuốc xong hơn nửa thửa ruộng.
Phương Đường đứng thẳng dậy, duỗi tay đấm vài cái, eo lưng cô mỏi nhừ, hình như càng ngày cơ thể này càng yếu ớt, mới làm một chút việc mà eo lưng đã nhức mỏi, thật là không ra gì.
“Cô đi nghỉ đi, phần còn lại để tôi làm!”
Tang Mặc không cảm xúc mà nói một câu, đầu cũng không ngẩng lên, trông có vẻ như đang tức giận. Nhưng Phương Đường biết, tính của Tang Mặc vốn vậy, thực ra anh đang thương hoa tiếc ngọc, đau lòng cho cô.
“Tang Mặc, anh tốt quá.”
Phương Đường cảm thấy ngọt ngào trong lòng, mỉm cười rạng rỡ với Tang Mặc, giọng nói mềm mại như kẹo, vừa ngọt ngào vừa êm ái. Tim Tang Mặc đập thình thịch, anh vội cúi đầu xuống, giả vờ nhặt đá trên đất, vành tai lại đỏ bừng.
“Cô làm việc quá chậm.” Tang Mặc lạnh lùng giải thích, nói xong lại hối hận, thực ra anh không có ý đó. Nhưng lời đã nói ra thì không thể thu lại.
Cô sẽ không khóc đấy chứ?
Tang Mặc hơi lo lắng, không dám ngẩng đầu lên, sợ nhìn thấy Phương Đường nước mắt lưng tròng. Anh chưa từng dỗ dành phụ nữ, cũng không biết cách dỗ dành.
Khóe miệng Phương Đường nở nụ cười. Cô có hệ thống, vừa rồi 38 nói, độ thân mật của Tang Mặc với cô lại tăng thêm một điểm, chứng tỏ càng ngày người đàn ông này càng thích cô.
Chỉ là quá lòng một nơi lời một nẻo.
“Bởi vì anh sẽ giúp tôi mà. Tôi đi câu cá đây.”
Phương Đường nói xong, liền nhảy chân sáo đi đến bờ sông. Cô muốn thử kỹ năng câu cá mới này của Khương Thái Công.
Tang Mặc có hơi ngẩn ngơ, bên tai toàn là giọng nói mềm mại của Phương Đường, cô gái này có ý gì?
Là lười biếng một cách quang minh chính đại sao?
Hình như không phải ý này. Tang Mặc cảm thấy khả năng hiểu biết của mình có vấn đề, nhưng lại không tiện đi hỏi ông nội Ngô. Chỉ cần liên quan đến chuyện của Phương Đường, hai ông lão này sẽ nói đùa lung tung. Anh là đàn ông thì không sao, nhưng Phương Đường là con gái, tốt hơn hết là nên hạn chế những lời nói đùa như vậy.
Anh nhìn về phía bờ sông, Phương Đường lại đang làm cần câu cá đơn giản, cũng giống như lần trước, tùy tiện nhặt một cành cây sau đó lấy dây leo buộc vào, rồi đi ra bờ sông.
Khóe miệng Tang Mặc khẽ giật. Nếu lần này cô vẫn câu được cá thì anh thực sự tâm phục khẩu phục, sau này dù thân thể có không ổn thì anh cũng không xa lánh Phương Đường.
Phương Đường cũng không chắc là có thể câu được cá hay không. Hệ thống nói là Khương Thái Công câu cá, hiển nhiên là không cần mồi câu. Cô tùy tiện vớ lấy một cây cần câu, rồi cũng tùy tiện ném xuống nước, cúi người chờ cá cắn câu.
Ngoài Tang Mặc ra, những người khác cũng đang lén lút quan sát, chẳng ai làm việc nữa.
Kể từ lần trước Phương Đường câu được cá, hễ rảnh rỗi là người dân trong thôn và thanh niên trí thức lại ra bờ sông câu cá, còn đặc biệt làm cần câu, đào giun làm mồi. Nhưng kết quả lại là hai bàn tay trắng, thậm chí ngay cả con tôm nhỏ cũng không câu được.
Chẳng mấy chốc, Phương Đường đã nhấc cần câu lên. Mọi người không chớp mắt mà nhìn chằm chằm, chỉ thấy một tia ánh sáng trắng lướt qua không trung, vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, “phịch” một tiếng rơi xuống đất, là một con cá đang nhảy tanh tách.
Thật sự câu được rồi.
Mọi người há hốc miệng, trố mắt ngoác mồm, nội tâm quay cuồng, chỉ còn lại sự hâm mộ thuần túy.
Họ cũng không ghen tị nổi với người may mắn như vậy. Đây là con gái ruột của Long Vương mà, nên không dám ghen tị. Họ chỉ muốn ôm chân vàng của cô, xin một ít canh cá để húp.
Tang Mặc quả quyết đi lấy thùng, sau đó đứng ở bên cạnh canh giữ, phối hợp với Phương Đường câu cá.
Năm con cá lần lượt bị bắt, tất cả đều khá nặng, mỗi con cá phải nặng khoảng một cân.
“Mỗi ngày năm con, đã đạt tới giới hạn rồi.” Hệ thống lên tiếng nhắc nhở.
Phương Đường vừa định vung cần câu, nghe vậy thì liền thu cần câu về, mỗi ngày năm con cũng không tính là ít, ăn nhiêu đó cũng đủ.
“Sao lại không câu cá nữa?” Những người khác khó hiểu hỏi.
Mọi người đều không làm việc, vây quanh bên bờ nhìn Phương Đường câu cá, còn nghĩ nếu cô câu được nhiều hơn thì có thể chia cho họ một ít giống như lần trước.
“Thế này đủ rồi, câu cá nhiều cũng vô ích!”
Phương Đường nói ra một câu khó hiểu rồi ném cần câu trong tay đi, rất có phong thái của một cao nhân.
Những người khác đều cảm thấy tiếc, mới có năm con cá thôi, cũng không đủ để chia, ánh mắt mọi người nóng bỏng nhìn chằm chằm vào thùng cá, họ thật sự hy vọng Phương Đường có thể chủ động chia cá cho họ, cho dù chỉ có nửa con cá cũng được.
Phương Đường chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu được suy nghĩ của những người này, nhưng cô không có ý định chia cho họ, cô định cho đội trưởng Hoàng một con, phần còn lại thì giữ lại để ăn.
“Mọi người cũng có thể đến câu cá, trong sông có rất nhiều cá.” Phương Đường cười tủm tỉm nói.
“Chỉ có cô mới có thể câu được cá thôi, Phương Đường, có phải cô có bí quyết gì hay không?” Có người chua chát hỏi.
Vẻ mặt của Phương Đường trở nên thần bí, sự quan tâm của mọi người đột nhiên tăng lên, chẳng lẽ thực sự có bí mật sao?
“Trước đây tôi từng mơ một giấc mơ, trong mơ có một con rồng bay trên bầu trời, nó nói nó là tổ tiên của tôi, nó còn nói nếu đói bụng thì đi câu cá, như vậy sẽ không chết đói nữa.” Phương Đường nói lung tung.
Trên đầu Tang Mặc không khỏi hiện mấy vạch kẻ đen, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ không tin loại chuyện vô lý này, nhưng đúng thật là vận may của cô rất tốt.
Nhưng những người khác lại tin, hơn nữa còn tin tưởng mà không hề nghi ngờ, như chợt bừng tỉnh vậy.
Thì ra là hậu duệ của Long Vương, khó trách có thể câu được trăm con cá, cá trong sông đều là binh lính của Long Vương, sao dám không nghe lời?
Cho nên bọn họ không bắt được cá, nhưng Phương Đường lại có thể dễ dàng bắt được, thì ra đó chính là tổ tiên của gia tộc.
Đầu thai quả nhiên là một môn kỹ năng sống, bọn họ đã thua ngay từ vạch xuất phát rồi.
Haizz!
Mọi người vừa hâm mộ lại vừa uể oải, vẻ mặt đều rất kỳ lạ. Phương Đường suýt chút nữa đã cười ra tiếng, cô chỉ tùy tiện nói thế mà thôi, nhưng những người này lại xem đó là sự thật, quả nhiên cô rất có năng lực, dù cho có đánh rắm thì người khác đều sẽ cảm thấy có mùi thơm.
“Để ‘boss lớn’ thổi cát trong mắt cô đi, trong vòng ba phút phải hoàn thành.” Hệ thống đột nhiên phát ra nhiệm vụ.
“Trong mắt tôi làm gì có cát.”
Phương Đường thầm phàn nàn ở trong lòng, nhưng vừa mới phàn nàn xong thì một cơn gió thổi qua làm mắt cô cay xè, không thể mở ra được, nước mắt liên tục chảy xuống.
“Tang Mặc, trong mắt tôi có hạt cát, anh mau giúp tôi thổi nó ra đi.”
Phương Đường cảm thấy vô cùng khó chịu, cô liền nói với Tang Mặc.