Lúc này, Phương Đường cũng nhận ra, Tang Mặc đang giữ khoảng cách với mình, trong lòng cô có chút khó chịu. Chẳng lẽ Tang Mặc ghét bỏ cô sao?

Nhưng hệ thống không hề nhắc nhở độ thân mật giảm xuống, Phương Đường lại vui mừng, độ thân mật không giảm, chứng tỏ Tang Mặc vẫn thích cô, hay là vì ngại ngùng?

Để kiểm chứng suy đoán, Phương Đường tiến một bước lớn về phía Tang Mặc, khoảng cách nửa mét thu hẹp thành mười cm, còn giả vờ vô tình chạm vào tay Tang Mặc. Quả nhiên, Tang Mặc như bị điện giật, nhanh chóng rụt tay lại.

Vành tai anh đỏ bừng, nhưng biểu cảm của tên này vẫn lạnh tanh, hoàn toàn không thể nhận ra là đang ngại ngùng.

Sự tương phản rõ ràng khiến Phương Đường bật cười, hóa ra dù tên này đang ngại ngùng nhưng vẫn mang bộ dạng núi băng xa lánh ngàn dặm.

Tang Mặc lại di chuyển ra ngoài một bước, tim đập nhanh hơn. Hương thơm trên người Phương Đường cứ bay vào mũi anh, khiến anh choáng váng, đầu óc không tỉnh táo.

Phải giữ khoảng cách với Phương Đường, nếu không anh sẽ trở nên ngu ngốc mất.

Hơn nữa, với thân phận hiện tại của anh, vốn dĩ anh không có tư cách nghĩ đến những chuyện ong bướm này. Ông nội chưa rõ sống chết, nhà họ Tang cũng không còn là nhà họ Tang như trước, anh không muốn và không thể liên lụy đến người khác.

Tang Mặc liên tục tự nhủ, tâm trạng dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn không dám nhìn Phương Đường, càng không dám đến gần.

Phương Đường hé miệng mỉm cười, không trêu chọc Tang Mặc nữa, từ từ mưu tính. Đợi đến lúc nước chảy thành sông, Tang Mặc sẽ không thể trốn thoát nữa.

Hai con rắn từ từ chui ra khỏi quần áo, quấn quanh người Triệu Vỹ Kiệt, một con ở vai trái, một con ở vai phải, hai con rắn xanh ở hai bên trái phải, thật là uy phong lẫm liệt.

Triệu Vỹ Kiệt ngửi thấy mùi tanh nồng nặc, sợ hãi đến mức không dám cử động, chỉ sợ động một chút liền bị rắn cắn.

“Nó... nó đi chưa?”

Sau một lúc lâu, Triệu Vỹ Kiệt khóc lóc hỏi.

“Trên vai cậu kìa.” Có người nói.

Mọi người không còn sợ hãi như trước. Hai con rắn này trông rất hiền lành, không đáng sợ như vậy, chúng cuộn tròn trên vai Triệu Vỹ Kiệt một cách ung dung, không làm gì cả, nhìn lâu dần còn thấy hai con rắn này khá dễ thương.

Triệu Vỹ Kiệt tối sầm mặt mày, một mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi, anh ta lại sợ đến mức tè ra quần.

Mọi người bịt mũi, lộ ra vẻ xem thường.

Lần thứ hai rồi, tuy Triệu Vỹ Kiệt này nặng cả trăm cân nhưng đúng là uổng phí, nếu không có cha là giám đốc nhà máy thì chẳng là gì cả.

“Tôi xin các người đó. Hãy mau đến lấy con rắn đi, tôi... tôi sẽ trả tiền!”

Triệu Vỹ Kiệt khổ sở cầu xin, anh ta không chịu nổi nữa, hai chân run lẩy bẩy. Nếu không đuổi hai vị tổ tông này đi, anh ta thực sự sẽ chết.

Vài thanh niên trí thức do dự. Tuy họ muốn kiếm tiền, nhưng nhìn thấy con rắn thè lưỡi, họ lại sợ hãi, cũng không biết rắn có độc hay không, lỡ bị cắn một phát thì có mạng để kiếm tiền nhưng lại không có mạng để xài tiền.

“Tôi còn có thịt hộp, có bột sữa lúa mạch. Tôi sẽ trả thêm năm đồng!” Triệu Vỹ Kiệt tăng phần thưởng lên.

Biểu cảm của thanh niên trí thức thay đổi, do dự không quyết. Điều kiện này quá hấp dẫn, nhưng họ không có bản lĩnh kiếm tiền.

Nếu là hai con cóc ghẻ, họ chắc chắn dám bắt.

Nhưng đây là rắn, rất đáng sợ.

Tang Mặc bước ra, lạnh lùng nhìn Triệu Vỹ Kiệt: “Mười đồng, thêm một hộp thịt hộp và một túi bột sữa lúa mạch!”

Triệu Vỹ Kiệt không tự chủ được mà run rẩy, lại tiết ra một ít nước tiểu. Anh ta vẫn còn nhớ, tối qua Tang Mặc đánh anh ta hung hãn cỡ nào, mặt không biểu cảm, ánh mắt như muốn giết người. Anh ta thực sự cảm thấy Tang Mặc sẽ giết mình.

Mà hai con rắn hung dữ kia ở trong tay Tang Mặc lại giống như hai con sâu róm, cực kỳ ngoan ngoãn. Đây còn là người sao, đây chính là ma quỷ!

Mặc dù là tên côn đồ, nhưng Triệu Vỹ Kiệt cũng biết nặng nhẹ, càng biết rõ Tang Mặc là người tuyệt đối không thể đụng vào.

Anh ta là con trai của giám đốc nhà máy, Tang Mặc chỉ là kẻ nghèo rớt mồng tơi. Anh ta là ngọc quý, Tang Mặc chỉ là đồ bỏ đi, không đáng để dây dưa với loại người thấp kém như vậy, mạng của anh ta quý giá hơn Tang Mặc nhiều.

“Được!”

Triệu Vỹ Kiệt đồng ý, nhưng thực ra trong lòng rất ức chế. Hai con rắn chính là do Tang Mặc thả ra, hại anh ta sợ hãi suốt cả đêm, còn tổn thất cả tiền bạc và đồ đạc.

Tang Mặc đưa tay ra, rất dễ dàng túm lấy hai con rắn, mỗi tay nắm một con. Hai con rắn trong tay anh vô cùng ngoan ngoãn, không hề cử động. Tang Mặc thả rắn vào bụi cỏ, không lâu sau, tiếng sột soạt vang lên, hai con rắn biến mất.

Triệu Vỹ Kiệt thở phào nhẹ nhõm, chỗ đáy quần lạnh toát, còn bốc mùi hôi thối. Anh ta vừa hận vừa sợ, nhưng không dám biểu hiện ra, còn nhìn về phía Tang Mặc với ánh mắt lấy lòng, sau này cho dù có đánh chết thì anh ta cũng không dám trêu chọc Phương Đường nữa.

Phụ nữ đẹp chỗ nào không có, dựa vào việc cha anh ta là giám đốc nhà máy, anh ta muốn chơi loại phụ nữ nào mà không được?

Cần gì vì Phương Đường mà đánh đổi mạng nhỏ của mình?

Hừ, sớm muộn gì cũng có ngày Phương Đường hối hận vì đã từ bỏ anh ta để theo Tang Mặc nghèo rớt mồng tơi này. Đến lúc đó Phương Đường khóc lóc sướt mướt đến cầu xin anh ta. Anh ta tuyệt đối sẽ không mềm lòng, còn phải hung hăng sỉ nhục con ả đê tiện kia!

“Đồ đâu?”

Tang Mặc lạnh lùng hỏi, Triệu Vỹ Kiệt run rẩy, vội vàng nói: “Tôi đi lấy ngay.”

Anh ta không dám thất lễ, chạy vội về ký túc xá, lấy từ ngăn kéo ra mười đồng tiền, còn đem một hộp thịt hộp cuối cùng và một túi bột sữa lúa mạch đã mở ra, cẩn thận đưa đến trước mặt Tang Mặc.

“Bột sữa lúa mạch tôi chưa ăn được bao nhiêu, chỉ còn lại chỗ này.”

Giọng Triệu Vỹ Kiệt run run, anh ta sợ Tang Mặc tức giận.

“Sau này ngoan ngoãn một chút, đừng lên núi chạy loạn nữa. Lần sau không chỉ là hai con rắn vằn hoa mà rất có thể là rắn cạp nia, cũng có thể là rắn hổ mang chúa, để nó cắn một phát thì thần tiên cũng khó cứu.”

Tang Mặc nhẹ nhàng nói như thể đang có lòng tốt nhắc nhở, nhưng Triệu Vỹ Kiệt biết đó là đang dọa anh ta. Nếu anh ta còn dám ra tay với Phương Đường nữa, tên ác quỷ này nhất định sẽ bắt rắn cạp nia cắn anh ta.

Rắn cạp nia cắn một phát, đi năm bước liền chết. Anh ta còn trẻ, còn chưa hưởng thụ cuộc sống, anh ta không muốn chết.

Triệu Vỹ Kiệt lắc đầu lia lịa, nói bằng giọng run run: “Không... không đi nữa, sau này tôi không dám nữa.”

Sau này anh ta nhìn thấy Phương Đường thì sẽ lùi lại ba mét, tuyệt đối không trêu chọc con ả đê tiện này nữa.

“Ừm.”

Tang Mặc khen ngợi trừng mắt nhìn anh ta, sau đó nhét mười đồng vào túi, sữa lúa mạch và thịt hộp thì cất vào ngăn kéo của mình, khóa lại, khiến những người khác vừa ghen tị vừa hối hận.

Hóa ra chỉ là hai con rắn không độc, lại còn hiền lành, bọn họ cũng có thể làm được. Biết thế họ đã ra tay sớm, để Tang Mặc hốt hết những thứ tốt đẹp này rồi, haiz!

Đội trưởng Hoàng nhận được tin tức, lúc đến nơi nhìn thấy bộ dạng nửa sống nửa chết của Triệu Vỹ Kiệt, liền nhíu mày.

Kể từ khi tên này đến đây, tổng cộng chỉ làm việc ba ngày, thời gian còn lại không phải là đầu bị va đập thì là ngã xuống dốc, giống như dính phải ma xui quỷ khiến vậy.

“Cố gắng dưỡng thương đi, dưỡng thương xong thì trở lại làm việc.”

Đội trưởng Hoàng cũng không tiện nói gì, dù sao nhà Triệu Vỹ Kiệt cũng có tiền, không ra ngoài làm việc cũng không chết đói.

Triệu Vỹ Kiệt nghỉ ngơi một mình trong ký túc xá. Những người khác đều phải đi làm, Phương Đường và Tang Mặc vẫn được phân công làm việc chung.

Hôm nay vẫn là lên núi khai hoang, Tang Mặc làm việc rất nhanh, chỉ một lát đã cuốc xong một mảng đất. Phương Đường thì đang nhặt cỏ dại và đá trong đất.

“Tang Mặc, sinh nhật của anh vào lúc nào?” Phương Đường đột nhiên hỏi, còn nghiêng đầu nhìn anh.

“Tháng sau.”

Tang Mặc trả lời ngắn gọn, không nói ngày cụ thể. Đã nhiều năm anh không tổ chức sinh nhật rồi.

“Vậy là sinh nhật của anh sắp đến rồi. Tôi sinh vào tháng Sáu. Vô phúc thì chết vào tháng Sáu, có phúc thì sinh vào tháng Sáu. Tôi chắc chắn rất có phúc.” Phương Đường cười tủm tỉm nói, sinh nhật cô là ngày mùng 8 tháng 6, là lúc nóng nhất.

“Ừm.”

Tang Mặc rất tán thành, quả thật là rất có phúc.

“Sinh nhật anh vào ngày nào?” Phương Đường truy hỏi đến cùng.

“Không nhớ.”

Tang Mặc không muốn trả lời. Từ khi rời khỏi nhà, anh không còn tổ chức sinh nhật nữa. Trước đây đều là ông nội tổ chức cho anh, ông sẽ dặn dì trong nhà nấu một tô mì trường thọ, chiên hai quả trứng ốp la, sinh nhật năm nào của anh cũng đều làm như vậy.

Tuy đơn giản nhưng Tang Mặc lại cảm thấy rất hạnh phúc. Mười lăm năm qua, anh và ông nội nương tựa lẫn nhau, anh cũng không thấy thiếu thốn tình cảm cha mẹ, có ông nội là đủ.

Nhưng bây giờ ông nội bặt vô âm tín, không biết còn sống hay không. Trong lòng Tang Mặc cảm thấy chua chát, anh dùng sức vung cuốc, trút mọi bi phẫn vào cái cuốc.

Phương Đường nhận ra anh không vui. Cũng không biết vì sao, Tang Mặc chưa bao giờ nói chuyện gia đình với ai, những thanh niên trí thức khác đều nhận được thư nhà và đồ dùng sinh hoạt, ngay cả Trương Kiến Thiết cũng nhận được thư nhà.

Chỉ có Tang Mặc là không có gì, một mình lẻ loi, mọi người đều đoán rằng nhà Tang Mặc không còn ai, cũng có thể là nhà đã xảy ra chuyện, chỉ còn lại một mình anh.

Trong thời buổi này, loại chuyện này không phải là hiếm, gia đình tan nát, sinh ly tử biệt nhiều vô kể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play