Hiện tại Phương Đường ở ngay bên cạnh anh, giơ tay có thể với tới. Tim của Tang Mặc đập liên hồi, lén lút dịch chuyển người cách xa một chút. Anh nhất định phải giữ khoảng cách với đồng chí nữ, chắc là do mấy ngày gần đây ở cùng Phương Đường quá thân thiết cho nên anh mới có giấc mơ như vậy.
Bởi vì giấc mơ này ảnh hưởng đến giấc ngủ quá nhiều nên hiện tại anh vẫn còn rất buồn ngủ. Nếu không ngủ đủ giấc thì sẽ không có tinh thần làm việc. Tang Mặc quyết định sau này phải giữ khoảng cách thích hợp với Phương Đường. Vì vậy, anh nhẹ nhàng dịch ra bên ngoài từng chút một.
Hai người không ai nói lời nào, không khí càng ngày càng xấu hổ.
“Trương Kiến Thiết và Triệu Vỹ Kiệt là cùng một nhóm”.
Phương Đường lên tiếng trước để phá vỡ sự vì xấu hổ.
“Ừ. Triệu Vỹ Kiệt dùng việc tuyển dụng để mua chuộc Trương Kiến Thiết.” Tang Mặc cũng nói ra phân tích của anh.
Biểu hiện vừa rồi của Trương Kiến Thiết rõ ràng là lạy ông tôi ở bụi này. Mỗi ngày Triệu Vỹ Kiệt đều khoe khoang ở ký túc xá, nói rằng anh ta cùng lắm chỉ mất một năm là có thể được tuyển dụng và trở về thành phố. Bởi vì anh ta có cha là giám đốc nhà máy, cho nên anh ta khác với bọn họ. Anh ta sẽ không phải ở nông thôn vất vả cả đời.
Triệu Vỹ Kiệt còn nói cha anh ta có thể đưa ra một số chỉ tiêu tuyển dụng, cho nên mấy ngày gần đây, thanh niên trí thức nam ở trong ký túc xá đều nịnh bợ Triệu Vỹ Kiệt, trong đó Trương Kiến Thiết là ân cần nhất.
Nhưng Trương Kiến Thiết nhát gan và sợ gặp phiền phức. Nếu Triệu Vỹ Kiệt không dùng chỉ tiêu tuyển dụng để hứa hẹn thì chắc chắn Trương Kiến Thiết sẽ không có gan để làm chuyện xấu. Dù có nằm mơ thì tên khốn kiếp này cũng muốn trở về thành phố. Vì chỉ tiêu tuyển dụng, Triệu Vỹ Kiệt bảo anh ra giết người thì có khả năng là anh ta cũng dám làm.
Phương Đường cười lạnh. Hóa ra nguyên nhân là như thế này.
Có vẻ như Triệu Vỹ Kiệt đã dùng chỉ tiêu tuyển dụng được cấp cho cô để mua chuộc và xúi giục Trương Kiến Thiết làm chuyện xấu. Cô trở thành vật hi sinh, may mắn là có Tang Mặc ở đó.
“Đừng sợ. Sau này Triệu Vỹ Kiệt sẽ không dám làm như vậy nữa.”
Phương Đường không nói gì. Tang Mặc nghĩ rằng cô sợ hãi nên lập tức an ủi cô.
Tối hôm qua sau khi tạm biệt Phương Đường, anh lại đi ra ngoài làm chút chuyện. Tối qua Triệu Vỹ Kiệt đã có một đêm đáng nhớ. Cả đời này anh ta sẽ không bao giờ quên được ký ức này, và chắc chắn anh ta sẽ không dám làm gì Phương Đường thêm bất cứ một lần nào nữa.
Phương Đường khẽ lắc đầu, nhỏ giọng bĩu môi lải nhải: “Anh ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu.”
Kiếp trước Triệu Vỹ Kiệt giống như rắn độc chui trong cống ngầm, khiến mỗi lần nhớ đến thì cô đều rùng mình sợ hãi. May mắn rằng đời này Triệu Vỹ Kiệt chưa trở thành kẻ tàn phế, chưa trở thành tên biến thái, nên dễ dàng đối phó với anh ta hơn rất nhiều so với kiếp trước.
Tang Mặc nghe thấy vậy, cũng không nói gì. Nếu Triệu Vỹ Kiệt vẫn còn muốn làm chuyện ác thì anh sẽ lại dạy dỗ anh ta nặng tay hơn một chút. Anh không tin tên khốn này không biết sợ.
“Ở đây này!”
Có người hét to lên, mọi người đều chạy sang đó, chính là chân núi tối hôm qua xảy ra chuyện. Triệu Vỹ Kiệt nằm dài trên mặt đất giống như một xác chết, thân thể cứng đờ, nhìn từ xa không khác gì một cái xác chết.
Có một thanh niên trí thức nam run rẩy giơ tay đến gần dưới mũi của anh ta, cảm nhận được hơi thở yếu ớt của anh ta thì rất vui vẻ nói: “Không chết, vẫn còn sống!”
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, không chết là tốt rồi.
Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Triệu Vỹ Kiệt, mọi người đều không nhịn được lắc đầu. Không biết rốt cuộc anh ta đã trải qua chuyện gì mà giống như bị thiên quân vạn mã dày xéo. Trông vô cùng thảm thiết.
“Triệu Vỹ Kiệt, dậy đi!”
Kêu gọi một lúc lâu, Triệu Vỹ Kiệt mới từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy mấy người thanh niên trí thức nam quen thuộc, nước mắt anh ta lập tức chảy vòng quanh. Anh ta khóc ầm ĩ lên giống như gặp lại được cha mẹ ruột đã bị thất lạc nhiều năm của mình.
“Cuối cùng mọi người cũng tới. Tôi gọi mấy người cả đêm mà mấy người không đến…… Hu hu.… Tại sai mấy người không đến? Một mình tôi rất sợ……”
Triệu Vỹ Kiệt ôm chặt lấy một thanh niên trí thức nam, khóc long trời nở đất.
Anh ta đã sống 21 năm rồi và chưa bao giờ phải chịu đựng nỗi uất ức lớn như vậy.
“Anh buông tay ra trước đã. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh niên trí thức nam bị ôm chặt thì cả người đều cảm thấy không thoải mái. Triệu Vỹ Kiệt không phải là một cô gái xinh đẹp mà là một người đàn ông trông như một con cóc ghẻ, mặt mũi còn bầm dập, Triệu Vỹ Kiệt ôm anh ta khiến anh ta rất xấu hổ, có khi còn khiến anh ta gặp phải ác mộng vào ban đêm ấy chứ.
Nhưng Triệu Vỹ Kiệt ôm chặt giống như bạch tuộc, nhất quyết không chịu buông tay ra, cứ khóc không ngừng.
Khóe miệng của Phương Đường khẽ nhếch lên. Tối hôm qua anh ta mới chỉ ăn một trận đòn mà thôi, không đến nỗi để lại di chứng lớn như vậy chứ?
Triệu Vỹ Kiệt cũng không phải là người nhát gan như vậy.
“Không phải tối hôm qua anh lại làm gì anh ta chứ?” Phương Đường nhỏ giọng hỏi. Cô chỉ suy đoán thôi.
“Không có gì. Tôi chỉ bắt vài người bạn nhỏ cho anh ta, để chơi cùng anh ta thôi.”
Tang Mặc nhẹ nhàng nói, Phương Đường không hiểu gì cả, vài người bạn nhỏ ư?
Là cái gì?
“Triệu Vỹ Kiệt, anh nhanh đứng lên đi, Đừng ôm chặt như vậy, mấy người ai đến đỡ anh ta một cái!”
Thanh niên trí thức nam bị ôm chặt thật sự không thoải mái, gọi người đến giúp đỡ. Một mình anh ta không thể đỡ được. Triệu Vỹ Kiệt vừa béo vừa lùn, còn nặng hơn cả con heo rừng.
Những người thanh niên trí thức nam khác tiến lên giúp đỡ. Một người cầm một bên cánh tay muốn nhấc anh ta lên, Triệu Vỹ Kiệt không ngừng kêu to: “Ôi, mấy người nhẹ một chút, đau chết mất……”
“Được rồi. Anh là đàn ông con trai thì đừng có kêu la giống đàn bà con gái nữa. Tối hôm qua anh đã làm chuyện gì? Tại sao lại bị ngã thành như vậy?”
Sắc mặt Triệu Vỹ Kiệt khẽ đổi, rất muốn nói là bị Tang Mặc đánh, nhưng anh ta không dám nói.
Nếu như mưu đồ xấu xa của anh ta với Phương Đường bị lộ ra thì dù cha anh ta có là giám đốc nhà máy thì cũng không làm gì được. Anh ta nhất định sẽ bị công an bắt đi, còn bị kết tội côn đồ, có khi còn bị xử bắn.
Triệu Vỹ Kiệt giật mình run rẩy, mơ hồ nói: “Trời tối tôi không nhìn thấy rõ, nên bị ngã lăn từ trên sườn núi xuống, rồi ngất đi.”
“Trời tối như vậy, anh đi trên núi làm gì? Thật là tự đi tìm tội!”
Tuy trong lòng mấy người thanh niên trí thức vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng không hỏi thêm. Họ cùng nhau đỡ Triệu Vỹ Kiệt đi về ký túc xá.
Đột nhiên, một thanh niên trí thức đang đỡ Triệu Vỹ Kiệt nhảy dựng lên giống như lò xo, hét lên như thấy ma: “Má ơi!”
Mọi người đều khiếp sợ, cùng nhau nhìn sang.
Thanh niên trí thức nam la hét hoảng sợ như thấy quỷ chỉ vào người Triệu Vỹ Kiệt, giọng run run nói: “Rắn…… Có…… Có rắn!”
Một người thanh niên trí thức nam khác đang đỡ cùng, nghe thấy vậy thì tái mặt, quyết đoán buông người ra, rồi nhanh chóng lùi lại. Triệu Vỹ Kiệt chơ vơ một mình, sắc mặt trắng bệch, đôi chân run lẩy bẩy, năn nỉ đáng thương: “Giúp…… Mau…… Mau giúp tôi lấy ra đi!”
Cả một đêm rồi, vì sao con rắn đó vẫn còn chưa đi?
Chẳng lẽ anh ta đã ngủ cùng rắn cả đêm ư?
Nghĩ đến khả năng này, Triệu Vỹ Kiệt sợ hãi sắp ngất. Anh ta sợ nhất là rắn, từ nhỏ đã sợ rồi. Vừa nhìn thấy rắn thì cả người anh ta lập tức mềm nhũn ra, hồn bay phách lạc.
Anh ta cũng không dám cúi đầu, sợ nhìn thấy con vật đáng sợ đó. Nhưng mà trên người anh ta thật sự là có rắn, không chỉ có một con mà tận hai con.
Hai con rắn vằn hoa hoa từ trong khe hở của cúc áo anh ta chui ra ngoài. Hai đầu rắn di chuyển lên xuống tò mò tìm hiểu, lưỡi rắn màu đỏ mềm mại khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy đều sợ hãi, từ từ chậm rãi lui về phía sau.
Thanh niên tri thức trong thành phố không phân biệt được đâu là rắn có độc và không có độc. Đối với bọn họ, tất cả các loài rắn đều rất đáng sợ và đều có thể cắn người.
Phương Đường cũng nhìn thấy và bật cười. Hóa ra những người bạn nhỏ mà Tang Mặc nhắc đến chính là hai con rắn này.
Triệu Vỹ Kiệt sợ nhất là rắn, ngay cả thịt rắn cũng không dám ăn, khó trách bị dọa thành hình dạng hèn nhát như thế này, gan đều dọa hỏng rồi chứ gì?
Tâm trạng của Phương Đường rất vui vẻ, cười tươi như hoa nhìn Tang Mặc với lúm đồng tiền trên má. Thật tốt khi tên này lại nghĩ ra một thủ đoạn độc địa như vậy. Thật sự quá hả giận.
Ánh mắt Tang Mặc có chút ngẩn ngơ, không tự nhiên quay đầu đi. Phương Đường cười quá đẹp làm cho anh ngơ ngác. Nếu nhìn lâu thì khả năng buổi tối anh sẽ lại mơ thấy loại giấc mộng kia.
Vì thế, anh lại khẽ khàng di chuyển dịch ra xa một chút. Lúc này, khoảng cách giữa anh với Phương Đường là nửa mét.