Nhưng cô đã nghĩ quá đơn giản rồi. Nếu họ đã không yêu cô, thì dù cô có hèn mọn lấy lòng thì cũng uổng công. Không yêu chính là không yêu, không có lý do gì cả.
Phương Đường cười tự giễu. Ở trong lòng cha mẹ, chị cả là niềm kiêu ngạo của bọn họ, em trai là báu vật của họ. Thành tích học tập của cô không tốt, trông lại hoang dã, nên là mặt hàng đáng xấu hổ và không đáng tiền.
Cho nên, khi trong nhà máy đưa ra thông báo rằng các gia đình không sinh một con, phải sắp xếp đưa người về nông thôn, thì cha mẹ cô không hề do dự mà đưa cô đi.
Khi Triệu Vỹ Kiệt quấy rầy cô, còn nói những lời xằng bậy huỷ hoại danh tiếng của cô ở bên ngoài, thì cha mẹ cô cũng không lên tiếng bênh vực cô. Ngược lại họ còn mắng cô là đứa không đứng đắn, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của chị gái và em trai.
Nhà họ Triệu đồng ý sẽ tiến cử chị cả vào đại học Công Nông Binh, còn chuyển em trai lên làm nhân viên chính thức, cha mẹ đã đồng ý cuộc hôn đó mà không cần suy nghĩ một chút nào. Họ còn bảo cô nên vì đại cục, không nên nhỏ mọn, càng không thể ích kỷ. Thậm chí họ còn nói rằng danh tiếng của cô đã hỏng rồi, ngoại trừ gả cho Triệu Vỹ Kiệt ra, thì làm gì có người đàn ông nào muốn cưới cô chứ?
Cứ như vậy, kiếp trước cô bị chính người thân ruột thịt của mình đẩy vào hố lửa. Khi cô đang đau khổ giãy giụa trong hố lửa, thì Phương Lan đã trở thành sinh viên của Đại học Công Nông Binh vẻ vang, được gả cho con trai của một cán bộ cao cấp, và được mọi người hâm mộ, ghen tỵ.
Phương Hoa cũng trở thành nhân viên chính thức. Bởi vì nó khéo léo và ngọt miệng nên cũng cưới được con gái của một cán bộ, sống cuộc sống rất tốt đẹp.
Mỗi người ở nhà họ Phương đều sống rất tốt, có thân phận, có địa vị và có thể diện ngoại trừ kẻ đáng thương là cô đây. Và càng không ai biết, những ngày tốt đẹp này của nhà họ Phương là do cô đổi lấy. Mọi người chỉ khen Phương Lan thông minh nỗ lực, khen Phương Hoa đẹp trai, thuận lợi mọi bề và khen cha mẹ cô giáo dục con cái tốt.
Chó má!
Phương Đường cắn chặt răng, đôi mắt long lanh hiện lên vẻ căm hận. Đời này, đừng ai hòng có thể dẫm lên cô mà tiến lên.
Cô còn muốn nhìn xem, nếu không có sự hy sinh của cô thì người chị gái và em trai tốt đẹp của cô có thể có một cuộc sống thành công hay không?
Tang Mặc khẽ nhíu mày. Anh biết vừa rồi Phương Đường lén nhìn trộm anh. Cả đoạn đường cô gái này đều lén lén lút lút, chắc chắn không có ý đồ tốt. Anh càng phải để ý hơn một chút. Anh đã phải rất vất vả để đến được đây nên không thể để lộ ra.
Tỉnh Chiết Giang là vùng sông nước phía nam, điều kiện sống ở nông thôn thật sự rất tốt. So với nông trường Tây Bắc nơi anh ở trước đây thì bên này chính là thiên đường. Hơn nữa anh phải chăm sóc một người rất quan trọng ở bên này, anh không có hứng thú với người không liên quan. Anh cũng không muốn gây chuyện, chỉ mong muốn bình an vượt qua cửa ải khó khăn này để mau chóng được trở về thành phố.
Phương Đường lại bất chợt nhìn sang. Cô luôn cảm thấy người tên Tang Mặc này rất quen thuộc, như là đã từng gặp ở đâu đó, chỉ là nhất thời cô không nghĩ ra. Phương Đường muốn nhìn thêm vài lần nữa, biết đâu có thể nhớ ra được.
Chỉ là, cô vừa mới quay sang nhìn thì Tang Mặc cũng lập tức quay đầu, trừng mắt hung dữ còn hơn cả chó sói. Phương Đường giật mình sợ hãi, suýt chút nữa thì ngã ra khỏi máy kéo.
Tang Mặc im lặng cười lạnh. Tốt nhất là người phụ nữ này nên biết điều một chút. Nếu muốn giở trò gì đó thì đừng trách anh không nể nang, anh sẽ không nhẹ tay đâu.
Phương Đường sợ tới mức cúi đầu, tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng. Ánh mắt của người đàn ông này quá hung dữ giống như muốn giết người vậy. Hiện tại, cô thật sự không tin tưởng bản thân có thể chinh phục được người đàn ông này. Cô vừa nhìn là đã biết anh không phải người dễ ở chung rồi, anh sẽ không đánh cô chứ?
“Phương Đường, có hệ thống tôi giúp đỡ, chắc chắn sẽ không sao.”
Hệ thống bất chợt lên tiếng khiến Phương Đường giật mình. Hệ thống này xuất quỷ nhập thần, thật sự rất giống như một con ma.
Phương Đường lặng lẽ thở dài. Nhiệm vụ chinh phục quá khó khăn, nhưng mà cũng khơi dậy ham muốn chiến thắng của cô. Cô đã từng chết một lần rồi thì cũng không cần giữ thể diện kiểu như thế này. Cùng lắm thì sau này da mặt cô sẽ dày hơn một chút.
“Đến đại đội Núi Đầu Trâu rồi!”
Máy kéo dừng lại dưới một gốc cây to trước cổng thôn, có một ông chú uy nghiêm đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt sáng ngời, không giận tự uy. Tài xế nhảy xuống xe, nói chuyện với ông chú mấy câu, mặt ông chú càng ngày càng sầm lại, mơ hồ nhìn Phương Đường.
Trong lòng Phương Đường căng thẳng. Cô đứng cúi đầu ngoan ngoãn. Kiếp trước, ông chú này luôn có thái độ không tốt với cô, luôn sắp xếp công việc nặng nhất cho cô. Sau này cô mới biết được là bởi vì ông ta cảm thấy dáng vẻ của cô quá hoang dã nên ông chú này muốn cải tạo cô bằng lao động.
“Xếp hàng, điểm danh!”
Ông chú cầm cuốn sổ nhỏ trên tay, điểm danh từng người một. Lần này đến đây có tất cả mười hai người thanh niên trí thức, tám nam và bốn nữ.
“Tang Mặc!”
“Có!”
Phương Đường nghe thấy tiếng nhìn sang, hóa ra tên của đại lão là Tang Mặc, nghe rất hay. Cô không dám nhìn lâu, chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức cúi đầu, sợ bị trừng mắt lần nữa.
Ông chú Hoàng, là đội trưởng đội sản xuất, và cũng sẽ là người lãnh đạo trực tiếp sau này của họ. Sau khi điểm danh xong, ông chú đưa bọn họ đến chỗ ở đã được sắp xếp ở trong thôn. Ở dưới chân núi phía sau thôn có một căn nhà bằng gạch, trước đây là kho chứa hàng của đại đội, sau đó dọn dẹp và cải tạo một chút thành ký túc xá của thanh niên tri thức.
Vừa hay bốn người một phòng. Phương Đường ở cùng với ba thanh niên trí thức nữ khác ở trong phòng giữa, giống như kiếp trước.
“Phòng này quá ẩm thấp và đầy mùi mốc, người làm sao có thể ở được chứ?”
Một thanh niên trí thức nữ phẫn nộ kêu lên. Cô ta tên là Bạch An Kỳ, cũng là người Thượng Hải. Cô ta có dáng người nhỏ xinh, làn da trắng nõn, nói chuyện ngọt ngào và cũng rất xinh đẹp. Nhà cô ta thật sự có điều kiện. Cô ta mặc một chiếc áo lông vũ màu đỏ thẫm đắt đỏ. Mỗi một món đồ đều có giá hơn một trăm tệ. Người trong gia đình bình thường không thể mua nổi.