Bạch An Kỳ còn đeo một chiếc đồng hồ nữ. Trong mười hai người thanh niên trí thức thì chỉ có cô ta với Triệu Vỹ Kiệt đeo đồng hồ. Một chiếc đồng hồ cũng có giá hơn một trăm tệ. Nói cách khác, tài sản cố định trên người Bạch An Kỳ có khoảng hai đến ba trăm tệ. Thật sự rất giàu có.
Nhưng mà tính cách của cô gái này rất kiêu ngạo, không dễ ở chung. Kiếp trước, Phương Đường thường xuyên bị cô ta bắt nạt. Đơn giản là vì Phương Đường xinh đẹp hơn cô ta, và được nhiều thanh niên trí thức nam chào đón hơn.
“Ở tạm đi. Điều kiện ở nông thôn chắc chắn không bằng thành phố. Chúng ta đến đây là chịu đựng gian khổ và rèn luyện.”
Thanh niên trí thức nữ đang nói chuyện trông chững chạc, mái tóc cắt ngắn, mặt vuông dài, da ngăm đen, dáng vẻ giản dị, nói chuyện như bà cụ. Cô ta tên là Trương Vệ Hồng, người Lư Châu. Cô ta là người rất say mê được làm quan. Từ tiểu học đến trung học, cô ta đều là lớp trưởng, nói chuyện với dáng vẻ của người cán bộ kỳ cựu.
Bạch An Kỳ trợn trừng mắt, hừ một tiếng, quay đầu lại và đánh vào gáy Trương Vệ Hồng một cái.
Vẻ mặt của Trương Vệ Hồng xấu hổ, không xuống đài được. Một người thanh niên trí thức nữ khác vội hoà giải: “Chúng ta cùng nhau giới thiệu một chút. Suy cho cùng sau này, chúng ta sẽ là đồng đội cùng nhau chiến đấu, rất có thể sẽ ở đây cả đời. Tôi tên là Văn Tĩnh, đến từ Giang Thành.”
“Ai muốn ở cái nơi quỷ quái này cả đời chứ. Đấy là các người, còn tôi cùng lắm ở một năm là có thể về nhà!”
Bạch An Kỳ không vui khi nghe điều đó, trừng mắt nhìn với vẻ coi thường. Biểu hiện của Văn Tĩnh cũng xấu hổ. Cô ta với Trương Vệ Hồng trao đổi ánh mắt bất đắc dĩ.
Từ lúc vào phòng đến bây giờ, ba người này cũng chưa để ý đến Phương Đường, cố ý hay vô tình cô lập cô. Phương Đường cũng không chủ động đi đến và làm khuôn mặt lạnh lùng. Cô dọn chiếc giường bên cạnh cửa sổ và bắt đầu trải đệm và chăn.
“Tôi muốn ngủ trên chiếc giường này. Ai cho cô trải!” Bạch An Kỳ không vui vẻ hét lên, còn đẩy Phương Đường ra.
“Trên giường có viết tên cô sao? Ai đến trước thì ở trước. Nếu cô không thích thì đi tìm đội trưởng Hoàng mà nói!”
Phương Đường né người tránh đi và tiếp tục trải giường chiếu, cũng không ngẩng đầu một cái nào. Trước kia cô luôn để bản thân chịu ấm ức để lấy lòng người khác, nhưng cũng không có ai cảm ơn. Họ lại còn được đằng chân lân đằng đầu rồi bắt nạt cô. Trước đây cô thật sự vô cùng ngốc.
“Cô…… Cô đợi đấy cho tôi. Hiện tại, tôi sẽ lập tức đi tìm đội trưởng Hoàng!”
Bạch An Kỳ nổi giận đùng đùng và đi ra ngoài tìm người. Trương Vệ Hồng với Văn Tĩnh cùng chọn chiếc giường mà mình hài lòng. Còn thừa lại một chiếc giường bên cạnh cửa, trên cửa lại có một khe hở rất lớn khiến gió thổi vào rất mạnh.
Đến khi Bạch An Kỳ quay về, ba người họ đều đã trải xong giường, chỉ còn lại duy nhất chiếc giường bên cạnh cửa. Cô ta có chút choáng váng, đôi mắt đỏ ửng lên, vô cùng tủi thân. Tại sao không ai nhường cô ta một chút chứ?
Ở đây mọi người đều vô cùng tệ, đều bắt nạt cô ta. Đội trưởng Hoàng cũng không giúp đỡ cô ta, cô ta muốn về nhà.
Bạch An Kỳ càng nghĩ càng đau lòng, ngồi khóc ở trên giường. Cô ta càng khóc càng lớn, khiến cho nhóm thanh niên trí thức nam ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng. Sau khi biết được nguyên nhân mọi chuyện, nhóm thanh niên trí thức nam nhiệt tình an ủi nhưng Bạch An Kỳ lại càng buồn và khóc nhiều hơn.
“Cô ngủ trên giường của tôi đi.” Trương Vệ Hồng chủ động để cô ta nằm giường ở bên trong, nơi mà gió không thổi đến.
Nhóm thanh niên trí thức nam đều khen cô ta tốt bụng. Trương Vệ Hồng miễn cưỡng mỉm cười, rồi gấp đệm chăn lên đi đến chỗ giường của Bạch An Kỳ. Gió lạnh thổi vào người cô ta, khiến cô ta lạnh thấu xương, cũng khiến cô ta hối hận rồi.
Nhưng lời đã nói ra rồi nên không thể rút lại được nữa, hơn nữa nếu cô ta biểu hiện tốt một chút thì mới có thể nổi bật ở trong nhóm thanh niên trí thức và như vậy mới có cơ hội được đề cử vào đại học Công Nông Binh.
Văn Tĩnh âm thầm cười lạnh. Cô ta cảm thấy Trương Vệ Hồng thật ngốc. ‘Không phải cô ả muốn biểu hiện tốt một chút để cho đội trưởng Hoàng khen ngợi hay sao? Hừ. Biểu hiện tốt thì có tác dụng gì chứ? Những người vào được đại học Công Nông Binh, có mấy ai dựa vào biểu hiện tốt? Không phải họ đều dựa vào mối quan hệ trong gia đình hay sao?’
Phương Đường thờ ơ nhìn, đời này cô sẽ không có bất kỳ liên quan gì đến ba người này nữa, lòng dạ Văn Tĩnh xảo quyệt thâm sâu, Trương Vệ Hồng thì thích giáo dục đạo đức cho người khác, còn Bạch An Kỳ thì luôn coi mình như một cô công chúa, nếu có điểm gì đó làm cô ta hơi không hài lòng thì cô ta sẽ khóc ngay lập tức, ba người này không ai làm người ta bớt lo được.
Mấy thanh niên tri thức nam vẫn còn ở trong nhà cãi cọ ồn ào, Phương Đường liền đi ra ngoài hít thở không khí. Ký túc xá nằm dưới chân núi, mở cửa ra là có thể nhìn thấy ngọn núi, bây giờ đang là đầu mùa xuân, trên núi tràn ngập hơi thở của mùa xuân, còn có thể nhìn thấy một ít hoa đào nở rộ, phong cảnh thật đẹp.
Phương Đường bỗng nhiên nổi lên hứng thú, cô muốn lên núi hái mấy bông hoa đào, cho vào lọ thủy tinh, rồi về đặt lên bàn để ngày nào cũng được nhìn thấy cái đẹp. Gần đây có cây đào ở giữa núi, ở đó có một mảng lớn hoa màu hồng.
Cô nhớ rằng ở lưng chừng núi có một cái chuồng bò có ba con bò, ngoài chiếc máy kéo thì ba con bò này là tài sản quý giá nhất của đại đội Núi Đầu Trâu. Trong chuồng bò có hai ông già, một người hào hoa phong nhã, một người thì hay nói tục, thân phận thì rất thần bí, chỉ có đội trưởng Hoàng là biết lai lịch của họ. Hai người chịu trách nhiệm chăn nuôi gia súc và không bao giờ giao tiếp với người dân trong làng, ngay cả những thanh niên có học thức sống gần chân núi thì bọn họ cũng phớt lờ đi, đóng cửa lại và sinh sống.