“Ký chủ phản kháng ác bá rất mạnh mẽ, nhiệm vụ kích phát được hoàn thành, khen thưởng đôi mắt như nước hồ thu long lanh.” Hệ thống đột nhiên nói chuyện.

Phương Đường không phản ứng kịp, đôi mắt như nước hồ thu long lanh là có ý gì?

Điều cô không biết chính là, cặp mắt xinh đẹp kia của cô như được phủ kín bởi lớp sương mù, khóc như hoa lê dính hạt mưa khiến người nhìn thấy mà thương, nhóm thanh niên trí thức chỉ cần nhìn một cái đã cảm thấy lòng mình biến thành nước, cảm thấy Triệu Vĩ Kiệt thật đáng giận, ban ngày ban mặt mà dám chơi lưu manh, còn chẳng biết xấu hổ mà nói dối là đối tượng của người ta, thật quá đáng mà.

Ngay cả việc Phương Đường đập vỡ đầu Triệu Vĩ Kiệt thì mọi người đều thấy cô làm rất đúng, đối phó với loại lưu manh không biết xấu hổ này cần phải xuống tay tàn nhẫn một chút.

Triệu Vĩ Kiệt sờ trên mặt mình thấy tay dính đầy máu, giận dữ hét lên: “Phương Đường, cô đừng có mà cho mặt mũi lại không cần, ba mẹ cô đã đồng ý rồi, cô còn giả vờ thanh cao cái gì!”

Ba của anh ta chính là xưởng trưởng, còn ba của Phương Đường chỉ là một nhân viên nhỏ trong xưởng của ba anh ta, việc Phương Đường có thể gả tới nhà anh ta làm dâu đã là phước đức ba đời của cô rồi, tế mà người phụ nữ này còn có tư cách mà lên mặt với anh ta sao?

Thân thể của Phương Đường rùng mình, đây là sự sợ hãi theo bản năng của thân thể đối với Triệu Vĩ Kiệt, nhưng người ngoài nhìn vào lại càng thêm thương tiếc đối với cô, lại càng tỏ ra chán ghét đối với Triệu Vĩ Kiệt, trăm miệng một lời mà khiển trách.

“Nếu anh lại chơi lưu manh thì chúng tôi sẽ báo cáo công an để bắt anh đi lao động giáo dục!”

“Anh cũng không tự cầm gương mà soi xem bản thân mình thế nào, anh mà cũng xứng với cô gái như Phương Đường sao?”

“Nếu anh lại làm bậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

Mấy người nam thanh niên trí thức đứng che chở ở phía trước Phương Đường, lòng đầy căm phẫn mà trừng mắt nhìn Triệu Vĩ Kiệt, không khí giương cung bạt kiếm, có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.

“Cãi nhau cái gì, các người tới là để làm việc chứ không phải để gây sự, nếu lại gây sự thì trở về thành phố hết đi!”

Người lái xe mắng to, tức khắc khiến mọi người rụt đầu lại, trở về ngồi lên trên xe, người lái xe dùng ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn về phía Phương Đường, nhíu mày, có vẻ ngoài hại nước hại dân như vậy mà đặt ở nông thôn cũng không phải là chuyện tốt.

Mấy tên du côn ở nông thôn nhìn thấy những nữ thanh niên tri thức xinh đẹp thì như chó nhìn thấy xương vậy, vô cùng thèm muốn, năm trước, đại đội ở bên cạch có một nữ thanh niên tri thức đi vệ sinh vào buổi tối, nhưng không biết là bị ai làm hại, khiến nữ thanh niên tri thức đi nhảy sông tự tử, không thể cứu được, haiz.

Cô nương này còn xinh đẹp hơn nhiều so với nữ thanh niên tri thức nhảy sông kia, về sau trong thôn sẽ không được bình yên đây.

Máy kéo khởi động lại lần nữa, xình xịch lao về phía đại đội sản xuất Núi Đầu Trân. Máu trên mặt Triệu Vỹ Kiệt đã ngưng lại, trên miệng vết thương còn dính một hình tròn màu xanh giống như cái bánh. Quần áo thì ướt sũng bị gió mạnh thổi đến khiến cho anh ta bị lạnh đến mức co rúm người. Ánh mắt của anh ta lại càng hung ác nham hiểm, giống một con rắn độc nấp sâu trong bóng tối.

Vừa rồi anh ta nói với người lái máy kéo rằng muốn đến trung tâm y tế của thị trấn để xử lý vết thương trước, nhưng tài xế đã phớt lờ anh ta, người lái máy kéo lấy bừa ít cỏ dại ven đường, nhai nát ra rồi đắp lên vết thương rồi không để ý đến anh ta nữa, lúc này anh ta mới hiểu được, ở trong thôn làng nhỏ trên núi này, thân phận giám đốc nhà máy của cha anh ta không có tác dụng, không ai quan tâm cha anh ta là ai!

Phương Đường ngồi im lặng suy nghĩ chuyện gì đó. Vừa rồi cái thứ gọi là hệ thống đã nói với cô rằng đại lão mà cô phải chinh phục được cũng ngồi ở trên máy kéo. Chính là người đàn ông đẹp trai nhất và lạnh lùng nhất, từ đầu tới cuối cũng chưa liếc mắt nhìn cô lấy một cái, cũng chưa nói một câu nào, còn lạnh lùng hơn cả băng lạnh tháng chạp.

“Anh ấy không thích tôi.” Phương Đường không tự tin, nhiệm vụ này quá khó khăn.

Nhưng cô không muốn thất bại. Thật vất vả cô mới trọng sinh nên cô còn muốn hưởng thụ cuộc sống.

“Nếu anh ấy thích cô, thì còn cần cô chinh phục làm gì?”

Hệ thống hờn dỗi, rồi lại an ủi: “Yên tâm, có hệ thống là tôi hỗ trợ, chắc chắn có thể thành công!”

Phương Đường cảm thấy an tâm hơn một chút. Cô lén nhìn trộm người đàn ông lạnh lùng đó, trên mặt ửng hồng. Người đàn ông này thật đẹp trai, hệ thống nói anh ấy là người đàn ông may mắn, là người rất tài giỏi. Người đàn ông tài giỏi như vậy sẽ thích cô sao?

Tuy dáng vẻ của cô khá xinh đẹp nhưng cũng không phải mẫu hình mà mọi người đàn ông đều thích. Mẹ của Triệu Vỹ Kiệt luôn mắng cô là hồ ly tinh. Ngay cả bố mẹ đẻ của cô cũng không thích cô. Họ nói rằng trông cô quá hoang dã, quá mất mặt xấu hổ.

Vẻ mặt Phương Đường buồn rầu. Cha mẹ thích chị cả với em trai. Chị cả Phương Lan đoan trang hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thành tích học tập lại tốt. Từ nhỏ đến lớn chị ấy đều là niềm kiêu ngạo của cha mẹ. Tuy thành tích học tập của em trai không tốt nhưng vì em ấy là con trai nên cũng là báu vật trong lòng cha mẹ. Chỉ có mình cô là dư thừa.

Cô với em trai Phương Hoa là hai chị em song sinh. Lúc cô chào đời, Phương Lan mới hai tuổi, em trai cô thì yếu ớt, cha mẹ không thể chăm sóc cô nên khi cô mới vừa được sinh ra thì họ đã lập tức gửi cô về quê. Cô chưa từng được uống một ngụm sữa mẹ nào, là do bà nội dùng nước cháo loãng để nuôi cô khôn lớn.

Bà nội là người tốt với cô nhất, nhưng năm cô mười lăm tuổi thì bà nội qua đời. Cô bị đón trở về thành phố. Sống ở nhà này ba năm, cô phải làm hết mọi việc trong nhà, ngay cả khi ăn cơm cũng chỉ dám ăn rau và cô cũng không dám ăn nhiều vì cô sợ bị cha mẹ ghét bỏ. Cô cho rằng bản thân mình cố gắng làm hài lòng cha mẹ thì cha mẹ có thể đối tốt với cô hơn một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play