Đến sau khi đóng cửa, tim anh vẫn còn đang đập thình thịch, thậm chí đến khi tắm, anh vẫn còn ngửi được mùi hương quen thuộc kia. Vốn dĩ dựa theo lệ thường, sau khi tắm xong thì anh sẽ lên giường đọc sách rồi mới đi ngủ. Nhưng đêm nay anh không thể nào đọc được vào đầu dù chỉ một chữ, trong đầu toàn là hình ảnh khuôn mặt như hoa lê trong mưa của Phương Đường, chóp mũi đều là mùi hương thoang thoảng. Cho dù anh tắm rồi mùi hương ấy cũng không hề biến mất.

Tang Mặc gãi gãi tóc, dứt khoát khép sách lại, lại bịt kín chăn đi ngủ, ngủ được thì tốt rồi.

Buổi tối hôm nay, Tang Mặc nằm mơ, nhưng trong mơ lại là Phương Đường đang cười xinh đẹp với anh, còn nhón mũi chân lên, chu đôi môi đỏ ra rồi tiến lên……

Tang Mặc bị doạ mà tỉnh, mở mắt ra nhìn màn tối om, nhưng mà lại không thể nào ngủ tiếp nổi.

Ngày mai anh phải làm nhiều việc hơn một chút. Anh như thế này là do tinh lực quá tràn đầy, mới có thể mơ thấy một giấc mơ lung tung rối loạn như vậy, chắc chắn là như thế rồi.

Phương Đường cũng nằm mơ, mơ thấy Tang Mặc mạnh mẽ ôm cô rồi làm một vài chuyện không thể miêu tả, thật là xấu hổ……

Cả đêm Phương Đường ngủ thật sự không an ổn, bị đồng hồ đánh thức mà nằm ngẩn người ở trên giường, mặt càng ngày càng nóng. Không nhớ rõ giấc mơ lắm, nhưng có mấy cái đoạn ngắn lại rất rõ ràng, thật là xấu hổ mà.

“Ôi trời……”

Phương Đường xấu hổ đến mức phải che mặt lại, nhưng lại không nhịn được mà cười. Trong mơ Tang Mặc còn biết nói lời âu yếm, khá hơn nhiều so với dáng vẻ lạnh như băng trong hiện thực. Sau đó cô nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh lại.

‘Boss lớn’ người ta không thích cô, đừng cứ tự mình đa tình nữa. Cứ nói liên tục vài lần thì Phương Đường mới bình tĩnh lại, trong lòng lại có chút mất mát. Đây là lần đầu tiên cô thích đàn ông trong cả hai đời, nhưng lại là tương tư đơn phương.

Haizz!

“Độ thiện cảm độ thân mật của ‘boss lớn’ đối với ký chủ đã là bốn mươi lăm, chúc mừng ký chủ, không ngừng cố gắng!”

Giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên khiến cho Phương Đường choáng váng. Tối hôm qua cô chỉ ngủ một giấc mà thôi, sao đột nhiên lại tăng lên nhiều như vậy chứ?

“Không phải nói phải tiếp xúc tay chân mới có thể tăng lên sao? Tôi và Tang Mặc cũng chưa ở bên nhau.” Phương Đường khó hiểu hỏi.

“Ở bên nhau trong mộng thì cũng có thể.”

Giọng nói lạnh băng của hệ thống có thêm nhiều một chút ý xuân. Tối hôm qua nhìn cảnh trong mơ của hai người cả đêm, giống như xem phim điện ảnh. Thật là quá xấu hổ, không ngờ trông ‘boss lớn’ lạnh như băng mà khi nằm mơ lại thì lại rất là cuồng nhiệt hoang dã.

Dùng một từ ngữ của đời sau để nói thì chính là ‘đầu đất.’

Trời ạ!

Phương Đường chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời nghe không hiểu, ở bên nhau trong mộng?

Có ý gì?

Chẳng lẽ tối hôm qua Tang Mặc cũng nằm mơ thấy cô?

Phương Đường xấu hổ đến nỗi cả mặt đều đỏ, chẳng lẽ không phải cô tương tư đơn phương ư?

“38, có phải Tang Mặc cũng thích tôi hay không?”

“Độ thiện cảm độ thân mật đã là bốn mươi lăm, chắc là có thích.” Hệ thống ăn ngay nói thật, lại bổ sung: “Còn phải mất một khoảng cách nữa thì mới đến tình yêu, tiếp tục nỗ lực.”

Phương Đường ngây ngốc, chỉ cần thích cô là được, sau đó cứ từ từ mà đến.

Chờ cô xác định quan hệ với Tang Mặc xong thì sẽ mang theo anh về nhà, lúc ấy cô sẽ hoàn toàn phá hỏng ý đồ tốt của người nhà tốt của cô.

Phương Đường lại vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo một chút rồi xuống giường rửa mặt. Lúc sau cô muốn đi ra bờ sông thử xem kỹ năng câu cá mới, xem có thể câu phát nào trúng phát đấy hay không, như vậy thì về sau cô có thể thường xuyên ăn cá rồi.

Trương Vệ Hồng và Văn Tĩnh đang làm cơm sáng. Thêm chút nước vào cơm thừa tối hôm qua rồi nấu lên, chính là cơm chan canh trong truyền thuyết, lại thêm chút dưa muối là có thể xong bữa cơm, vừa nhanh mà lại vừa gọn gàng, lại còn giúp no bụng.

Không khí ở trong ký túc xá có chút kỳ quái, mọi người chỉ lầm lũi làm việc mà không ai nói chuyện, trong khi trước kia họ còn vừa nói vừa cười. Phương Đường cũng không để ý, cô cũng không muốn có liên hệ gì với ba người này, càng không muốn kết giao bạn bè gì cả.

“Các cậu có nhìn thấy Triệu Vỹ Kiệt không? Cả đêm hôm qua cậu ta không trở về.”

Bên ngoài có thanh niên trí thức nam đang gọi, còn có tiếng bước chân hỗn loạn, Phương Đường âm thầm cười lạnh, chết rồi mới tốt.

“Trương Kiến Thiết, tối hôm qua cậu đi ra ngoài cùng Triệu Vỹ Kiệt, tại sao chỉ có mình cậu trở về? Triệu Vỹ Kiệt đâu?” Có người hỏi.

“Tôi…… Tôi không biết, Triệu Vỹ Kiệt nói có chút việc nên tôi liền đi về trước.”

Giọng nói Trương Kiến Thiết hoảng loạn, lắp bắp. Anh ta cực kỳ sợ hãi. Tối hôm qua Triệu Vỹ Kiệt để anh ta trông coi, còn đồng ý cho anh ta một suất chỉ tiêu tuyển dụng nên anh ta liền đồng ý luôn.

Trơ mắt nhìn Triệu Vỹ Kiệt bắt cóc Phương Đường, còn đi về phía chân núi, trong lòng anh ta đấu tranh tư tưởng, biết rõ đây là chuyện xấu động trời, nhưng anh ta không có dũng khí để lộ ra, càng không dám để người khác phát hiện ra. Bởi vì anh ta quá cần chỉ tiêu tuyển dụng.

Hơn nữa Phương Đường và Triệu Vỹ Kiệt ở bên nhau thì cũng khá tốt, Trương Kiến Thiết cảm thấy Phương Đường rất ngu ngốc, lại đi từ bỏ công tử nhà giám đốc nhà máy mà đi tìm Tang Mặc không quyền không thế. Chẳng qua cũng chỉ là dáng vẻ xinh đẹp một chút mà thôi, ngoài ra thì còn có gì đâu chứ?

Tối hôm qua anh ta ở bên ngoài chịu gió lạnh nửa ngày, cũng không chờ được Triệu Vỹ Kiệt trở về, anh ta còn tưởng rằng Triệu Vỹ Kiệt là làm thành chuyện tốt, vui đến quên cả trời đất, trong lòng vừa hâm mộ lại ghen ghét, căn bản không nghĩ tới việc Triệu Vỹ Kiệt đã xảy ra chuyện.

Trương Kiến Thiết không tự chủ được mà run lên, lo lắng Triệu Vỹ Kiệt đã xảy ra chuyện, càng lo lắng chuyện tối hôm qua bị lộ ra thì anh ta cũng sẽ bị liên lụy.

“Phương Đường đã trở lại chưa?”

Trương Kiến Thiết bật thốt lên hỏi một câu, nếu Phương Đường cũng không trở về thì chứng minh chắc chắn Triệu Vỹ Kiệt không có việc gì, có khi đã tìm cái sơn động rồi trực tiếp động phòng hoa chúc rồi.

“Cậu tìm tôi?”

Phương Đường đột nhiên xuất hiện, cười như không cười mà nhìn anh ta, đôi mắt nhiễm nước còn đẹp hơn cả ánh sáng nơi mặt hồ, giờ phút này lại lạnh lẽo, khiến cho Trương Kiến Thiết nhìn thấy mà toàn thân rét run, thầm kêu không tốt.

Chắc chắn Triệu Vỹ Kiệt đã xảy ra chuyện.

“Tôi…… Tôi chỉ thuận miệng hỏi một tiếng, không…… Không có việc gì!”

Trương Kiến Thiết càng nói lắp thì cái trán càng chảy xuống những giọt mồ hôi to như hạt đậu, thân thể càng run rẩy khiến cho những người khác đều nổi lên nghi ngờ.

Phương Đường cười lạnh, tối hôm qua khi Triệu Vỹ Kiệt bắt cóc cô, chắc chắn Trương Kiến Thiết ở một bên trông chừng, khó trách cô kêu cứu mạng mà lại không có người nào ra, nếu không phải sợ mọi chuyện bại lộ thì hiện tại cô chỉ muốn đánh cho tên khốn này một trận.

“Hôm nay thật lạnh, tại sao cậu lại ra nhiều mồ hôi như vậy, thân thể này của cậu cũng quá kém rồi. Mẹ tôi là bác sĩ, bà ấy nói thân thể đàn ông không tốt thì càng dễ bị đổ mồ hôi, mùa đông khắc nghiệt cũng chảy mồ hôi đầy đầu. Trương Kiến Thiết, cậu nên đến bệnh viện khám xem đi, trị sớm khỏi sớm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống về sau của cậu đấy.”

Ánh mắt Phương Đường đầy vẻ quan tâm, giọng nói dịu dàng, nhưng lời nói ra lại giống dao găm đâm cho Trương Kiến Thiết muốn hộc máu.

“Thân thể tôi rất tốt, chính là từ nhỏ đã sợ nóng, thật sự, tôi sợ nóng nhất.”

Vì chứng minh bản thân đang thật sự nóng, Trương Kiến Thiết còn ra sức quạt tay, gió lạnh thổi đến mặt tựa như khối băng, đông lạnh đến nỗi cả người anh ta run run, thân thể giống như lọt vào hầm băng, khiến cho anh ta lạnh đến tận xương tủy.

“Thật là nhìn không ra, cậu gầy như vậy mà còn sợ nóng, vậy cậu mau cởi bớt quần áo ra đi, đừng để bị nóng đến ốm.” Giọng điệu của Phương Đường đầy quan tâm săn sóc, mở to đôi mắt vô tội, làm Trương Kiến Thiết không có cách nào từ chối, còn đắng hơn cả ngậm bồ hòn làm ngọt.

Những người khác cũng ồn ào: “Đúng vậy, nếu sợ nóng thì cởi bớt quần áo ra, mặc nhiều như vậy làm gì.”

Còn có thanh niên trí thức nam nhiệt tình đi tới cởi giúp Trương Kiến Thiết.

“Tôi tự làm là được rồi.”

Trương Kiến Thiết khổ mà không nói nên lời, tự mình đào hố nên cho dù có bị đông chết cũng phải nhảy. Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, anh ta cởi bỏ quần áo dày bên ngoài ra, bên trong chỉ mặc áo len vừa cũ vừa ngắn. Vốn dĩ anh ta đã lùn, lại gầy nên càng thêm có vẻ khom lưng uốn gối, trông không khác gì con khỉ.

Một trận gió lạnh thổi qua, Trương Kiến Thiết giật mình đến mức run rẩy, hắt xì một cái thật là vang dội.

“Quá mát mẻ, ha ha…… Vẫn là cởi quần áo ra thì mát mẻ.”

Trương Kiến Thiết đang tái xanh vì lạnh nhưng vẫn đang cố tỏ ra cứng cỏi như con vịt chết chẳng sợ nước sôi, mọi người đều lười vạch trần anh ta, dù sao là ai đông lạnh chứ không phải bọn họ.

“Tại sao Triệu Vỹ Kiệt còn chưa trở lại, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Có người nói.

Mọi người đều nhăn mày, tuy rằng không thích Triệu Vỹ Kiệt, nhưng bọn họ là một tập thể, nếu Triệu Vỹ Kiệt xảy ra chuyện thì bọn họ đều không thoát được có liên quan.

“Đi tìm xem đi, một lát nữa thì báo cáo cho đội trưởng Hoàng.” Có thanh niên trí thức nói.

Mọi người đều không có ý kiến gì rồi tách ra đi tìm kiếm, Phương Đường cũng hỗ trợ tìm, cô ở cùng một tổ với Tang Mặc, đi theo những người khác tìm dưới chân núi bên kia.

Phương Đường không dám nhìn Tang Mặc, trong lòng hoảng loạn. Mặt Tang Mặc không có biểu cảm gì, nhìn thoáng qua như là tâm trạng không tốt. Nhưng thật ra anh đang suy nghĩ về giấc mơ tối hôm qua, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Sống hai mươi hai năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên anh nằm mơ một giấc mơ mà một lời khó nói hết như thế này, thật là quá mất mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play