Hơn nữa anh ta cảm thấy, Phương Đường gả cho Triệu Vỹ Kiệt khá tốt, chỉ tiếc là anh ta không phải là nữ, nếu không anh ta cũng muốn gả vào nhà của giám đốc nhà máy, mỗi ngày cơm ngon rượu say thật tốt. Phương Đường chính là luẩn quẩn trong lòng, khăng khăng phải đối nghịch với Triệu Vỹ Kiệt, tội gì đâu cơ chứ.

Phương Đường đã bị kéo tới chân núi, tiếng hít thở thô nặng của Triệu Vỹ Kiệt phun ở trên mặt cô, ướt nóng ghê tởm. Toàn thân Phương Đường đều nổi da gà, đột nhiên cô há to miệng, ra sức cắn một cái.

Triệu Vỹ Kiệt bị đau mà buông ra, Phương Đường lớn tiếng kêu lên: “Tang Mặc, cứu tôi!”

Mới chỉ kêu được một tiếng, Triệu Vỹ Kiệt lại bịt kín miệng Phương Đường, thấp giọng uy hiếp ở bên tai cô: “Cô có kêu rách cổ họng cũng chẳng có tác dụng gì đâu, trước kia ông đây đã cho cô quá nhiều mặt mũi, đêm nay tôi sẽ hành hạ cô, xem cô còn kiêu căng cái gì!”

Phương Đường ra sức giãy giụa, nhưng cô không có kỹ năng đại lực sĩ, căn bản không tránh thoát được, tay Triệu Vỹ Kiệt còn di động ở trên người cô khiến cho cô buồn nôn.

Tang Mặc còn chưa xuất hiện, chẳng lẽ hôm nay cô thật sự phải bị tên khốn này làm bẩn hay sao?

Phương Đường tuyệt vọng chảy nước mắt, nhưng mà rất nhanh cô lại tỉnh lại, liều mạng một chút sức lực cuối cùng, dẫm một chân lên chân Triệu Vỹ Kiệt, rồi hoảng loạn chạy trốn. Nhưng không chạy được vài bước thì đã bị Triệu Vỹ Kiệt bắt trở về, sau đó anh ta dùng sức tát cô một cái, đánh đến nỗi mắt cô đầy sao, hoa mắt chóng mặt, trong miệng còn có mùi máu tươi.

“Cái đồ đã cho mặt mũi mà còn không biết xấu hổ!”

Biểu cảm của Triệu Vỹ Kiệt rất hung ác, hưng phấn mà lao lên, muốn cởi quần áo của Phương Đường.

Nhưng cổ áo của anh ta đã bị người ta túm lấy, sau đó là một cái nắm đấm nện ở trên mặt anh ta, rồi một cơn mưa nắm đấm trút xuống, dày đặc đến mức liền làm cho anh ta không có thời gian để mà thở dốc.

Tang Mặc tới.

Anh vừa mới cuốc được một mảnh đất, trở về nhà tranh cất cái cuốc xong thì đi xuống núi để về ký túc xá. Đi đến nửa đường thì mơ hồ nghe được tiếng Phương Đường đang gọi anh cứu mạng, chỉ kêu một tiếng nên Tang Mặc không xác định có phải mình nghe lầm hay không, nhưng anh nhanh chóng chạy xuống dưới, dựa theo trực giác mà đi tới nơi này thì nhìn thấy Triệu Vỹ Kiệt đang quen thói gây rối, đối tượng chính là Phương Đường.

Lửa giận của Tang Mặc lập tức vọt tới đỉnh đầu, đúng là đồ súc sinh không bằng chó!

Triệu Vỹ Kiệt cũng chưa phản ứng lại được, cả người giống như là bao cát bị Tang Mặc treo lên đánh, tay đấm chân đá, từng chiêu như muốn lấy mạng anh ta. Trên mặt đất rơi rụng thêm mấy cái răng hàm, còn có một bãi máu, đều là của Triệu Vỹ Kiệt.

Miệng vết thương mới được khâu lại trên đầu anh ta vừa mới khép lại thì nay lại vỡ toang, máu chảy đầy mặt. Anh ta bị đánh đến mức không hề có sức phản kháng, cứ nằm liệt trên mặt đất giống như người chết.

“Đừng đánh nữa, Tang Mặc!”

Phương Đường sợ đánh chết anh ta rồi thì Tang Mặc sẽ phải ngồi tù nên ngăn cản anh lại.

Tang Mặc đánh giá cô, thấy quần áo còn chỉnh tề, chỉ là đầu tóc rối loạn, trên mặt đều là nước mắt thì không khỏi nhẹ nhàng thở ra. May mắn là gặp được anh, nếu không thì hậu quả không dám tưởng tượng.

Anh rất tự trách, đáng nhẽ ra anh phải đưa Phương Đường xuống núi, nếu hôm nay anh đi cùng cô thì sẽ không xảy ra loại chuyện này.

Anh lạnh lùng nhìn về phía Triệu Vỹ Kiệt đang nằm đơ trên mặt đất, tên súc sinh này đã bị hôn mê, trên người đều là máu, ngực phập phồng mỏng manh, chứng tỏ là còn sống.

“Tang Mặc, may mắn anh đã đến rồi, hu hu……”

Phương Đường thật sự sợ hãi, thân thể đều đang run rẩy, móng vuốt ghê tởm kia của Triệu Vỹ Kiệt giống như con rắn chuyển động ở trên người cô, loại cảm giác này làm người ta cảm thấy buồn nôn khiến cho cô vừa nhớ tới đều không rét mà run.

“Đừng sợ, không có việc gì.”

Tang Mặc thấy trên mặt Phương Đường sưng đỏ thì càng tự trách, một chân đá qua khiến Triệu Vỹ Kiệt hừ một tiếng rồi không có động tĩnh gì.

“Hu hu…… Tôi rất sợ hãi……”

Bầu không khí đang được ấp ủ, Phương Đường lập tức bổ nhào vào trong lồng ngực Tang Mặc rồi khóc thút thít.

Cả người Tang Mặc đều cứng đờ, hai tay cũng cứng đờ treo ở không trung, không biết phải để xuống như thế nào, chóp mũi đều là mùi hương trên người Phương Đường, còn có nước mắt nóng bỏng chảy vào cổ anh, nóng đến mức khiến làn da anh tê dại, toàn thân đều không được tự nhiên.

“Không có việc gì.”

Tang Mặc không biết nên an ủi phụ nữ như thế nào, cũng không dám chạm vào cô. Nhưng mà Phương đường khóc đến đáng thương như vậy khiến cho trong lòng anh dâng lên một loại cảm giác đặc biệt kỳ quái, thật sự rất muốn lau nước mắt cho Phương Đường, nhưng anh không dám.

Vì từ trước tới nay Tang Mặc chưa từng trải nghiệm, cho nên anh không biết rằng loại cảm giác kỳ quái này được gọi thương tiếc.

Nước mắt Phương Đường chảy ào ào giống như vòi nước bị mở ra, hệ thống tự tính giờ cho cô: “Năm phút, còn lại năm phút, kiên trì!”

“Lau nước mắt đi.”

Tang Mặc móc chiếc khăn tay ô vuông màu xanh từ trong túi ra, muốn lau nước mắt cho Phương Đường. Quần áo anh đều ướt hết rồi, nếu cứ tiếp tục khóc thì chắc là anh phải đi tắm mất.

Khó trách trong sách nói phụ nữ được làm từ nước, quả nhiên là vòi nước.

“Tang Mặc, anh đừng nói cho người khác, được không?”

Phương Đường ngẩng đầu, nhu nhược đáng thương mà nhìn anh, trong mắt lấp lánh ánh nước, giống như nai con bị chủ nhân vứt bỏ, làm người ta không tự chủ được mà sinh ra cảm giác muốn bảo vệ cô.

Tang Mặc không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.

Anh biết Phương Đường đang băn khoăn cái gì, nếu chuyện đêm nay truyền ra ngoài, người trong thôn sẽ không thương xót gì Phương Đường mà còn sẽ nói cô không kiềm chế quyến rũ lưu manh, rất nhiều người đều có cái lý luận “ruồi bọ không đậu vào quả trứng không bị nứt”, cảm thấy người bị hại cũng là người có tội.

Nếu không thì vì sao có nhiều phụ nữ như vậy, mà lưu manh không tìm người phụ nữ khác mà chỉ tìm cô để hại?

Hiển nhiên bản thân cô cũng có vấn đề, ai bảo cô trang điểm xinh đẹp như vậy làm gì, xứng đáng bị lưu manh theo dõi!

“Cảm ơn anh.”

Phương Đường nặn ra một nụ cười, nước mắt vẫn còn khiến cho trong nụ cười mang theo nước mắt, mặt vẫn còn sưng. Với dáng vẻ nhìn thấy mà thương như vậy, cho dù là người có lòng dạ sắt thép thì cũng đều sẽ động lòng. Tim Tang Mặc nhảy nhảy, nhanh chóng rũ mắt xuống, không dám nhìn người phụ nữ trong lồng ngực.

Anh cảm thấy giờ phút này bản thân rất không thích hợp, giọng nói có chút khàn, toàn thân nóng lên, còn có một loại xúc động rất kỳ quái.

Tang Mặc nghĩ mãi cũng không hiểu, vì thế, anh lại đá chân. Đều là lỗi của Triệu Vỹ Kiệt, đá anh ta là được rồi.

“Mười phút đã hết, nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng hơi thở tựa như lan, tặng kèm kỹ năng Khương Thái Công câu cá.”

Giọng nói của hệ thống vang lên, Phương Đường nhẹ nhàng thở ra. Nhiệm vụ hôm nay quá mạo hiểm, thiếu chút nữa thì khó mà giữ được trong sạch, nhưng mà phần thưởng rất không tồi. Có kỹ năng câu cá thì có phải chứng minh về sau cô có thể câu cá lần nào đều trúng lần ấy hay không?

Còn về hơi thở tựa như lan, Phương Đường cũng không để ý, ở cái thời đại ăn không đủ no này, vẻ đẹp thật sự không có tác dụng quá lớn, ngược lại còn là gánh nặng.

Phương Đường rời khỏi cái ôm của Tang Mặc rồi lau nước mắt đi, nhưng mà hai cái đùi đã nhũn ra, không đứng vững khiến cho thân mình đều nghiêng về một phía, Tang Mặc nhanh tay lẹ mắt mà đỡ lấy, Phương Đường lại rúc vào trong lồng ngực anh, còn càng ôm chặt hơn một chút.

Mùi hương thoang thoảng bên chóp mũi khiến cho tim anh đập càng nhanh, thân thể Tang Mặc vô cùng cứng đờ, đôi mắt liếc đến nhìn thẳng tắp bụi cỏ bên cạnh, cũng đã có câu trả lời cho điều mà vừa rồi anh còn không hiểu.

Lúc trước Phương Đường chỉ dùng một cái cuốc đã có thể đánh chết heo rừng, chắc chắn Triệu Vỹ Kiệt không khó chơi như heo rừng, với sức lực của Phương Đường thì chắc là không thành vấn đề. Nhưng cô lại không hề có sức phản kháng, hiển nhiên là bởi vì sợ hãi.

Đến chân đều bị dọa đến mềm nhũn thì nào có sức lực để phản kháng nữa. Lá gan của cô gái này quá nhỏ, lúc trước đánh chết heo rừng cũng không biết là sự dũng cảm từ đâu ra.

Tang Mặc lại cảm thấy may mắn một lần nữa vì bản thân đã kịp thời đuổi tới, nếu không…… Anh cũng không dám nghĩ, một luồng lửa giận lại vọt lên, anh dùng một chân đá Triệu Vỹ Kiệt vài cái, lúc này mới hả giận.

Sau khi Phương Đường đứng vững thì từng đợt hơi thở nam tính mạnh mẽ chui vào trong lỗ mũi. Cô cúi đầu mới phát hiện bản thân vẫn đang rúc ở trong lồng ngực Tang Mặc, đột nhiên nghĩ đến một câu…

Nhào vào trong ngực.

Mặt không khỏi đỏ, tim đập cũng nhanh hơn một chút, nhưng mà Phương Đường cũng không nghĩ nhiều, Tang Mặc không có suy nghĩ về phương diện kia đối với cô.

“Chân tôi mềm.”

Phương Đường mắc cỡ đỏ mặt rời khỏi vòng tay ôm ấp, trong lồng ngực Tang Mặc lập tức trống rỗng, hụt hẫng, anh đột nhiên nghĩ tới những lời mô tả về ‘nhuyễn ngọc ôn hương’ (*) trong ngực, cảm thấy đặc biệt phù hợp.

(*) Nhuyễn ngọc ôn hương: mềm mại thơm tho, thường dùng để chỉ thân thể phụ nữ.

Hai người không quan tâm đến Triệu Vỹ Kiệt, cứ mặc kệ anh ta nằm trên mặt đất rồi một trước một sau trở về ký túc xá. Khi sắp tới cửa thì Phương Đường nở nụ cười xinh đẹp: “Ngủ ngon, Tang Mặc.”

“Ngủ ngon.”

Tang Mặc kéo cong khóe miệng để trả lời, sau đó trở về ký túc xá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play