Lúc đầu, cô tiếp cận Tang Mặc là để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng thời gian dài trôi qua, cô thực sự đã thích anh rồi, dù sao thì Tang Mặc cũng đẹp trai như vậy, còn rất giỏi nữa, mặc dù anh rất lạnh lùng, cũng không thích nói chuyện, nhưng những việc mà cô yêu cầu thì Tang Mặc đều sẽ làm cho cô.
Một người đàn ông như thế này, ít nói, có năng lực, luôn hành động thực tế, đặc biệt có sức hấp dẫn đối với phụ nữ, hơn thế nữa là vì người đàn ông này còn quá đẹp trai, đến mức Phương Đường không thể khống chế được tim đang rung động của mình.
Nhưng cô che giấu rất giỏi, tình cảm của Tang Mặc đối với cô bây giờ chỉ mới 18 điểm mà thôi, hiển nhiên là anh không thích cô, cùng lắm anh chỉ là cộng sự cùng cô tìm miếng ăn mà thôi.
Phương Đường lập tức bình tĩnh lại, hệ thống không nhắc nhở cô rằng mức độ thân mật của cô đã tăng lên, điều đó có nghĩa là tình cảm của Tang Mặc dành cho cô vẫn ở mức độ như cũ, cô đừng có tự mình đa tình nữa.
“Cho tôi sao?” Phương Đường nghiêng đầu, cười vui vẻ, thoải mái mà hỏi.
“Heo rừng là cô đánh, thịt cũng là của cô, tôi chỉ hỗ trợ làm chân chạy việc. Lần sau đừng dùng cỏ dại để gội đầu nữa.”
Biểu cảm của Tang Mặc rất lạnh nhạt, giọng điệu như việc công xử theo phép công, giống như một gáo nước lạnh hắt vào Phương Đường. Quả nhiên là cô đã suy nghĩ nhiều rồi, căn bản là Tang Mặc không hề có ý kia, may mắn là cô đã không trông chờ một cách ngu ngốc.
“Cảm ơn anh”.
Đúng thật là Phương Đường rất cần mấy thứ này, dầu gội đầu và xà phòng thơm mà cô mang từ trong nhà đến cũng không còn nhiều lắm, vừa lúc có thể dùng đến chúng.
“Không cần khách sáo.”
Tang Mặc nói xong liền xoay người, cầm cái cuốc ở góc tường lên rồi chuẩn bị lên núi khai hoang trồng khoai tây. Hiện tại quan hệ giữa anh và người trong thôn cũng không tệ lắm, chỗ đội trưởng Hoàng cũng thân thiết. Lần trước anh vô tình nhắc đến chuyện khai hoang mà đội trưởng Hoàng không nói gì cả, như vậy chính là ngầm đồng ý.
Trên núi có rất nhiều đất hoang, trồng thêm một chút khoai tây thì vừa có thể làm đồ ăn lại có thể làm thành lương thực. Đến lúc đó còn có thể trồng thêm các loại cây khác kiểu như cây đậu, bí đỏ, mướp hương, bí đao, chỉ cần tùy tiện rắc chút hạt giống là được.
Tang Mặc vô cùng nhiệt tình, lại tràn ngập tin tưởng đối với tương lai, chỉ cần anh chịu khổ chịu làm, chắc chắn ngày mai sẽ càng tốt hơn.
Trên sườn núi, hai ông lão đang chậm rì rì nhặt củi và nói chuyện.
“Ông Ngô, ông thật sự nhìn thấy dầu gội đầu và xà phòng thơm à?”
“Thấy rất rõ ràng, đặt ở phía dưới lương thực, khi tôi lật đến đó thì mặt Hắc Đản đều đỏ lên, rồi nhanh chóng đoạt lấy.”
“Ha ha, thằng nhóc này lại còn xấu hổ nữa cơ đấy, có gì mà phải xấu hổ cơ chứ? Đường nha đầu đó thật sự là đứa con gái tốt, cuối cùng Hắc Đản cũng đã thông suốt rồi. Ông nói xem hiện tại Hắc Đản đã đưa đồ cho Đường nha đầu đó chưa?”
“Chắc là đã đưa rồi, chúng ta trở về muộn một chút, để cho bọn họ có thêm chút không gian riêng tư đi.”
“Đúng vậy, trở về muộn một chút, ôi trời, Hắc Đản sắp phải cưới vợ rồi, chúng ta cũng già rồi!”
Ông cụ Phương than thở, dùng sức đấm vài cái ở phía sau eo. Năm tháng thật sự không buông tha cho ai. Nhớ năm đó, một mình ông ấy có thể đánh được mười người, thậm chí còn không thở nặng một chút nào. Hiện tại mới nhặt được chút củi thôi thì đã eo đau lưng đau, đúng là đã thành cái đồ bỏ đi già cả mất rồi.
Ông cụ Ngô thở dài: “Đáng tiếc hiện tại điều kiện đơn sơ, không có cách nào tổ chức cho Hắc Đản và con bé Đường một cái hôn lễ ra hồn được, để con bé Đường phải chịu uất ức rồi.”
“Không có việc gì, con bé Đường không coi trọng tiền tài, chờ về sau trở về thành phố, chúng ta lại bổ sung, đến lúc đó sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn mời khách khứa, làm tiệc cơ động ba ngày ba đêm.” Ông cụ Phương hào hứng tận trời.
Hai ông cụ khát khao tương lai tốt đẹp, thậm chí hai người còn nghĩ xong luôn cả tên của đứa con tương lai của Phương Đường và Tang Mặc rồi, một trai một gái, nghĩ đến vô cùng tốt đẹp.
Khi cảm thấy đã đến lúc rồi, hai ông cụ mới cõng một sọt tràn đầy củi đi về, nhưng trong phòng không có một bóng người, Tang Mặc và Phương Đường đều không ở đây, bệ bếp được lau chùi rất sạch sẽ, bếp lò còn đang đun nước, sôi ùng ục mà tỏa ra khí nóng.
Hai ông cụ nhìn nhau cười, cho rằng cặp vợ chồng son đã đi ra ngoài hẹn hò rồi. Người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương thì bọn họ sẽ không quấy rầy. Bọn họ cất củi đi, rồi đổ nước ấm ra ngâm chân, sau đó chuẩn bị lên giường ngủ.
Phương Đường cầm dầu gội đầu và xà phòng thơm về ký túc xá, cô đi vô cùng nhẹ nhàng. Vừa rồi hệ thống đã nói với cô, độ thiện cảm của Tang Mặc đối với cô đã tăng lên tới ba mươi tám, độ thân mật tăng lên tới ba mươi, tiến bộ thần tốc, hiển nhiên là có liên quan đến chuyện Tang Mặc tặng dầu gội đầu và xà phòng thơm.
Xem ra tặng đồ mới là phương pháp tăng độ thiện cảm nhanh nhất, cô phải nghĩ biện pháp khiến cho Tang Mặc tặng nhiều quà hơn một chút, nhưng mà phải làm như thế nào đây?
Phương Đường hiện lên ý tưởng, rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp. Hiện tại cô cũng được coi là bạn của Tang Mặc rồi, vậy thì tặng quà sinh nhật cho bạn bè chắc là cũng được nhỉ.
Nhưng mà, đầu tiên cô phải biết sinh nhật của Tang Mặc là ngày nào, còn phải hỏi thăm mà không được để lộ, không thể quá cố tình, càng phải làm cho Tang Mặc biết sinh nhật của cô, như vậy thì càng có thể đòi được quà.
Anh qua tôi lại, là có thể lâu ngày sinh tình.
Thu lại tâm sự, tâm trạng của Phương Đường cực tốt rồi nhẹ nhàng xuống núi. Ký túc xá của thanh niên trí thức còn sáng đèn, trong bóng đêm thì ánh đèn đó giống như là hạt đậu, có vẻ nhỏ yếu bất lực.
Sắp đến ký túc xá thì một trận gió lạnh thổi lại đây khiến Phương Đường rụt rụt cổ, hiện tại chính là thời tiết rét lạnh của tháng ba, chờ đến thanh minh là có thể ấm áp lên.
“Phương Đường!”
Một bóng hình chặn đường, là Triệu Vỹ Kiệt. Dưới ánh trăng mơ hồ, khuôn mặt đầy mụn của Triệu Vỹ Kiệt trông có vẻ âm trầm đáng sợ, Phương Đường theo bản năng mà run run, nỗi sợ hãi của cô đối với tên khốn này đã khắc sâu vào trong xương cốt.
“Tránh ra, chó ngoan không cản đường!”
Phương Đường lạnh mặt, rẽ sang một hướng khác, nhưng lại bị Triệu Vỹ Kiệt ngăn cản. Người đàn ông này còn cười thâm độc, trong mắt bắn ra ánh sáng tà dâm, sau đó buông lời mỉa mai: “Sao phải giả bộ thanh cao ở trước mặt ông đây, nhà em muốn nhiều lợi lộc như vậy, còn không phải là đã bán em đi rồi sao. Em hầu hạ tôi thật tốt, dỗ cho tôi vui vẻ thì tôi còn có thể cho em cái danh phận, nếu không, ông đây chơi chán rồi thì sẽ vứt bỏ!”
Triệu Vỹ Kiệt vừa nói vừa vươn tay, muốn kéo Phương Đường đi, ở đây gần ký túc xá quá, nếu gây ra động tĩnh thì không dễ thực hiện. Hiện tại anh ta đã không chờ nổi mà muốn xử lý con khốn này, cho dù là một ngày cũng đều không chờ nổi.
Anh ta sợ nếu lại không ra tay thì Phương Đường sẽ bị Tang Mặc phá thân, mà anh ta lại không có hứng thú đối với hàng dùng rồi.
“Anh buông ra!”
Phương Đường tức giận mắng, nhưng ngược lại càng khơi dậy lòng ham muốn của Triệu Vỹ Kiệt. Anh ta hưng phấn muốn hành động, vì vậy duỗi tay che miệng Phương Đường lại, một cái tay khác kéo cô, chuẩn bị đi về phía chân núi.
“Hu hu……”
Phương Đường dùng sức giãy giụa, trong lòng rất sợ hãi. Cái loại cảm giác sợ hãi của kiếp trước lại tới nữa, cô nhớ tới kỹ năng đại lực sĩ của mình, gặp kẻ mạnh sẽ tự động mạnh lên, nhưng vì sao cô lại không thể sử dụng được?
“Nhiệm vụ hôm nay, làm ‘boss lớn’ anh hùng cứu mỹ nhân, cần nhào vào lòng ‘boss lớn’ để ôm ấp khóc thút thít ít nhất mười phút.” Hệ thống lại tuyên bố nhiệm vụ.
“38 chết tiệt, Tang Mặc đang ở trên núi, anh ấy lại không có mắt thần nghìn dặm, thì bay tới cứu tôi như thế nào được? Mau thả kỹ năng đại lực sĩ của tôi ra đi!”
Phương Đường hét lớn ở trong lòng, cầu người không bằng cầu mình, cô muốn tự cứu mình.
Phải đánh tên khốn Triệu Vỹ Kiệt này giống như cái đầu heo rừng kia đi, một cái tát vỡ luôn sọ não!
“Xin ký chủ bình tĩnh, hoàn thành nhiệm vụ lần này, ít nhất có thể khiến độ thân mật tăng lên tới bốn mươi lăm!” Hệ thống không nhanh không chậm mà nói.
Lực giãy giụa của Phương Đường nhỏ đi một chút. Tăng lên tới bốn mươi lăm sao? Thật đáng chết, khiến cho cô dao động rồi.
Hệ thống nói, chỉ cần độ thân mật và độ thiện cảm đều tăng lên tới 100, thì cô có thể hoàn thành nhiệm vụ, từ nay về sau, cô chính là người ở trên đỉnh cao nhân sinh mà người nào cũng hâm mộ ghen tỵ.
Mẹ nó, cô phải liều mạng!
Có thanh niên trí thức nghe được động tĩnh nên ra ngoài xem xét, chỉ nhìn thấy Trương Kiến Thiết thì hỏi: “Vừa rồi có phải có người đang kêu hay không, giống như Phương Đường thì phải?”
“Không có, là một con mèo hoang nhảy qua thôi.”
Ánh mắt Trương Kiến Thiết hoảng loạn, nhưng sắc trời tối đen nên cũng không nhìn ra được. Thanh niên trí thức nam kia tin là thật, còn nói đùa: “Giọng nói của Phương Đường rất giống mèo hoang, vô cùng nũng nịu.”
“Đúng vậy.”
Trương Kiến Thiết cười khan vài tiếng, trên trán đều là mồ hôi. Đây vẫn là lần đầu tiên anh ta làm cái chuyện này, trong lòng thật sự rất hoảng.
Nhưng Triệu Vỹ Kiệt đã đồng ý cho anh ta một suất chỉ tiêu tuyển dụng, anh ta vô cùng mong muốn được tuyển dụng để trở về thành phố, nên chỉ có thể làm chuyện có lỗi với Phương Đường.