Buổi tối, cha Phương và mẹ Phương nằm trên giường bàn chuyện. Mẹ Phương căm phẫn nói: “Không thể để con nhóc chết tiệt đó làm càn. Nếu nó muốn gì được nấy thì trong nhà còn sống được sao?”

“Ngày mai bà đi mua bột sữa lúa mạch, kiếm thêm tem phiếu, gửi bưu điện đi.” Cha Phương nói.

“Tiểu Hoa còn chưa được ăn bột sữa lúa mạch, chỉ gửi tem phiếu thôi là đủ rồi, một đứa con gái như nó tiêu được bao nhiêu.” Mẹ Phương không nỡ.

Những năm nay nhà họ Phương vốn dĩ không dư dả, không tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Ban đầu, sau khi Phương Đường xuống nông thôn, bớt đi một miệng ăn, trong nhà cũng dư dả ra không ít. Nhưng bây giờ, con nhóc chết tiệt này còn ăn nhiều hơn cả khi ở nhà, làm sao họ còn có thể sống qua tháng ngày tiếp theo được chứ?

Cha Phương trừng mắt, quát: “Đừng vì chuyện nhỏ mà bỏ lỡ chuyện lớn, chỉ một năm thôi. Đợi đến lúc Đường Đường và Triệu Vỹ Kiệt kết hôn là được.”

Nghĩ đến những lợi ích mà nhà họ Triệu hứa hẹn, mẹ Phương cũng im bặt, một lúc sau mới bực bội nói: “Đợi con nhóc chết tiệt này về, tôi mắng chết nó!”

Phương Đường không hề biết chuyện xảy ra ở nhà. Cô viết thư chỉ để trút giận, cũng là muốn thăm dò một chút, xem cha mẹ tốt của cô có thể hào phóng đến mức nào.

Hai cái giò heo đó, cô muối một cái, còn một cái bị Tang Mặc mang lên trấn bán. Ở trên trấn có một nhà máy rượu quốc doanh, Tang Mặc tìm đến cổng nhà tập thể của cán bộ công nhân viên nhà máy rượu. Công nhân nhà máy quốc doanh lĩnh lương không thiếu tiền, chỉ thèm thịt. Thịt của Tang Mặc không cần phiếu thịt, chẳng mấy chốc đã bán hết. Một số người không mua được còn hỏi anh lần sau sẽ bán vào lúc nào.

“Khó mà nói trước được. Khi nào cháu săn được thú rừng sẽ lại lên đây bán.”

Tang Mặc vừa thu dọn đồ đạc, vừa lén lút nhìn quanh. Bây giờ không cho phép cá nhân bán hàng, lỡ như bị bắt, anh sẽ phải đi cải tạo lao động.

“Chàng trai trẻ, cũng không nhất thiết phải là thịt, gà vịt cá trứng đều được, giá cả có thể thương lượng.” Một bà lão cười híp mắt nói.

Tang Mặc suy nghĩ một chút, hỏi: “Nấm dại và rau diếp cá thì sao ạ?”

“Được chứ, rau diếp cá gói hoành thánh ngon lắm, nhưng gà vịt cá trứng vẫn tốt hơn. Chàng trai, khi nào đến thì nói với bảo vệ là họ hàng nhà tôi, tôi họ Vu.” Bà lão giảm thấp âm lượng, nói nhỏ với Tang Mặc.

Bà ấy còn nói một cách bí ẩn: “Chàng trai, có cá trích và ba ba thì càng tốt, gà mái cũng được. Con dâu tôi đang ở cữ, bao nhiêu tôi cũng mua, tiền không thành vấn đề.”

“Được rồi, để cháu về hỏi thăm xem sao.”

Tang Mặc gật đầu, anh nghĩ đến tài câu cá siêu việt của Phương Đường, trở về sẽ bàn bạc với cô, xem có thể đi câu thêm lần nữa hay không.

Sau khi chia tay bà Vu, Tang Mặc đeo giỏ đi nhanh. Lúc đi ngang qua cửa hàng hợp tác xã cung ứng của thị trấn, anh không khỏi dừng lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Phương Đường ở bờ sông hái rong về để gội đầu.

Những thanh niên trí thức nữ khác đều có dầu gội đầu, chỉ có Phương Đường không có. Con heo rừng này cũng là do cô bắt được, theo lý mà nói tiền bán được đều là của Phương Đường.

Tang Mặc dừng lại trước cửa hợp tác xã cung tiêu khoảng một phút, sau đó anh nhấc chân bước lên bậc thang và hỏi nhân viên bán hàng: “Tôi muốn mua một lọ dầu gội và một ít xà phòng.”

Thậm chí ngay cả dầu gội đầu mà cô cũng không có, nên tất nhiên xà phòng cũng sẽ không có, cuối cùng anh mua cả hai.

Không phải là anh động lòng trắc ẩn, chỉ là anh tiêu tiền giúp người phụ nữ kia mà thôi, chuyện chỉ có như vậy.

Tang Mặc cũng mua một cân bánh quy, cả hai ông lão kia đều thích ăn vặt, anh đi đến con hẻm sau chợ, nơi có mấy người dân làng đang bán lương thực, nhìn thấy Tang Mặc đến thì hoảng hồn, nhanh chóng thu dọn đồ đạc bỏ chạy.

“Tôi mua gạo.”

Một câu nói này của Tang Mặc khiến cho mấy người đó bình tĩnh lại, nhiệt tình tiếp đón, anh mua một bao gạo khoảng ba mươi cân, mười cân bột mì và năm cân bột gạo nếp, lần trước Phương Đường nói có rất nhiều ngải cứu mọc trên núi, tết Thanh Minh sắp đến rồi, có thể làm bánh bao để ăn.

Cái sọt đã chứa đầy đồ, tiền bán thịt đã tiêu hết, nhưng vẫn còn rất nhiều thóc, đủ cho cả nhà ăn trong nửa tháng.

Buổi chiều như thường lệ, khi Tang Mặc kết thúc công việc, Phương Đường theo thói quen đi theo anh lên sườn núi, những ngày này cô đều đến nhà tranh ăn cơm, bởi vì cô nấu cơm rất ngon nên hai ông lão và Tang Mặc đều đã quen với tài nấu nướng của cô, đồ ăn họ tự nấu thực sự không ăn nổi.

“Anh mua nhiều lương thực như vậy à, tốt quá rồi.”

Nhìn thấy một thùng lớn chứa đầy lương thực, Phương Đường vui mừng đến mức đôi mắt cong lên, có nhiều lương thực như vậy thì hai ông lão có thể bổ sung dinh dưỡng rồi.

“Ôi, còn có bột gạo nếp, có thể dùng để làm bánh bao.”

“Còn có thể làm hoành thánh, sủi cảo, quả thanh minh nữa!”

Phương Đường đang kiểm kê lại lương thực, cười tươi như hoa, Tang Mặc đứng ở bên cạnh, ánh mắt có chút ngơ ngác, cảm giác hình như người phụ nữ này càng xinh đẹp hơn lúc trước rồi, khiến anh không khỏi choáng váng trước nhan sắc của cô.

Tang Mặc lập tức quay đầu đi, không nhìn Phương Đường nữa, vành tai anh đỏ bừng, tim đập thình thịch, anh cảm thấy lòng mình có suy nghĩ khác, sao anh lại có thể nhìn chằm chằm vào cô gái nhà người ta được chứ?

Như vậy có khác gì kẻ lưu manh không đứng đắn đâu.

“Quả thanh minh là gì?” Ông Phương đến từ phía bắc nên chưa bao giờ nghe nói đến quả thanh minh.

“Chính là kiểu bánh nhìn giống quả trám, được làm từ ngải cứu và gạo nếp, ăn rất ngon.” Ông Ngô giải thích, còn nuốt vài ngụm nước miếng nữa.

Ông thích ăn món đó, vừa ngọt vừa mặn, nhưng đã nhiều năm rồi ông không được ăn nó, thèm quá.

“Trên núi có rất nhiều ngải cứu, lát nữa cháu sẽ đi hái một ít, đúng rồi, Tang Mặc, anh có mua giấm không?” Phương Đường hỏi.

Tang Mặc dừng một chút rồi lắc đầu, mua giấm làm gì?

Cũng không làm bánh bao mà.

“Ngày mai tôi sẽ đi thị trấn mua một ít giấm về, có giấm thì có thể làm làm bánh bao, trong nhà còn rất nhiều thịt, cũng đủ ăn trong một thời gian.” Phương Đường sắp xếp mọi thứ khiến vị giác của mọi người đều bị kích thích đến mức chảy nước miếng.

Bánh bao nhân thịt, bánh bao hấp, bánh thanh minh đều nghe rất ngon, cuộc sống hôm nay còn dễ chịu hơn cả thần tiên.

Buổi tối, Phương Đường nấu một nồi cơm trắng lớn, không thêm khoai lang, gạo trắng nguyên chất, mùi cơm đậm đà khiến bụng ai cũng cồn cào, đã nhiều năm rồi họ chưa được ăn cơm rồi, thèm quá.

“Chỉ là cơm trắng thôi, không cần đồ ăn thì tôi cũng có thể ăn được ba bát lớn.” Ông Phương xoa bụng cười nói.

Phương Đường hầm một bát lớn khoai tây hầm thịt và xào một bát rau lớn, mỡ heo mà cô lấy được lần trước đã đun lên thành một bát mỡ lớn, nên khi xào rau cô cũng bỏ thêm nhiều mỡ hơn, như vậy thì nó sẽ có mùi thơm hơn.

Trong bữa ăn này, mọi người đều thực hiện hoàn hảo chính sách ba góc, cơm trộn với đồ ăn, tất cả trộn chung, ngay cả canh cũng trộn với cơm.

“Ôi… Ăn ngon thật.”

Ông Phương ôm bụng với vẻ mặt thỏa mãn, thậm chí ông ấy còn nghĩ không về thành phố cũng khá tốt, chỉ cần mỗi ngày đều có đồ ăn như vậy là được.

Sắc mặt của hai ông lão trở nên tươi tỉnh hơn rất nhiều, khuôn mặt có thịt hơn, khí lực cũng tốt hơn, bệnh đau dạ dày của ông Ngô đã lâu cũng không thấy tái phát lại, thật ra đều là do quá đói, không được cung cấp dinh dưỡng nên người đang khỏe mạnh cũng sẽ biết thành có bệnh.

“Đi, ông Ngô, đi ra ngoài nhặt chút củi đi, sẵn tiện tiêu cơm luôn.”

Ông Phương nhặt một cái sọt, sau đó kéo ông Ngô đi ra ngoài, hai ông lão không thể nấu cơm nhưng cũng không thể ngồi không được, việc nặng không làm được nhưng có thể làm được những việc nhẹ mà.

“Hai ông đừng đi quá xa, chú ý đường đi, kẻo giẫm phải rắn đấy ạ.” Phương Đường dặn dò.

Khi thời tiết ấm lên, toàn bộ rắn trên núi đều xuất hiện, hai ngày trước khi cô đang làm việc trên sườn đồi, cô nhìn thấy một con rắn dài năm tấc, đầu nhọn, đuôi đỏ, khiến cô sợ hãi đến mức run cả chân.

Điều mà người bình thường sợ nhất chính là loài động vật mềm mại không có chân này, dù có sống hai đời thì cô cũng không thể khắc phục được nỗi sợ này.

“Không sao đâu, chỉ cần thắp đuốc lên thôi, rắn rất sợ lửa.”

Ông Phương lấy một khúc củi trong bếp ra, lửa sáng rực lên, hai ông lão sải bước rời đi, chỉ còn lại Phương Đường và Tang Mặc trong phòng, không khí lập tức thay đổi, như thể có thứ gì đó đang nảy mầm, nhưng họ không thể nói rõ được, một bầu không khí khó tả đang âm thầm bao trùm.

“Tôi... Tôi đi rửa bát.”

Mặt Phương Đường nóng bừng, không dám nhìn Tang Mặc, không biết tại sao, chính là cô không dám nhìn, cô vội vàng cất bát đĩa, đũa, trên bếp vẫn còn có lửa, trong nồi là nước nóng, vừa đúng lúc cần rửa bát.

Vẻ mặt Tang Mặc do dự, trong lòng rối bời, anh đang nghĩ cách đưa dầu gội và xà phòng cho Phương Đường, anh nghĩ đến việc nhờ hai ông lão đưa hộ, nhưng lại sợ hai ông lão sẽ trêu anh, ngày thường ông Phương luôn nói đùa là để Phương Đường làm cháu dâu ông, nên anh không thể để cho ông nắm được nhược điểm của mình.

Nhưng nếu trực tiếp đưa ra thì sẽ có chút xấu hổ.

Cũng không rối rắm lâu lắm, Tang Mặc hạ quyết tâm, bình tĩnh lại, quân tử bình thản, sao phải nghĩ nhiều như vậy làm gì? Anh và Phương Đường chỉ là cộng sự cách mạng thuần túy, nói đúng ra thì tất cả tiền mua dầu gội và xà phòng đều là của Phương Đường, cùng lắm anh cũng chỉ được coi là người chạy việc thôi.

Nghĩ đến đây, Tang Mặc bình tĩnh hơn, quay vào nhà lấy dầu gội và xà phòng ra đưa cho Phương Đường.

Phương Đường, người đang rửa bát liền sửng sốt một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, cô chớp chớp mắt, anh là đang tặng đồ cho cô sao?

Chẳng lẽ ‘boss lớn’ thích cô rồi?

Tim Phương Đường đập nhanh hơn, trên mặt là một tầng ửng hồng diễm lệ động lòng người, cô ngượng ngùng nhìn dầu gội và xà phòng, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play