“Đúng vậy, mọi người cùng ăn, sức khỏe là vốn quý của cách mạng.”
Ông cụ Phương hoàn toàn đồng ý. Ví dụ như lúc ông ấy và ông Ngô cùng nhau xuống nông thôn, ông ấy khỏe mạnh nên có thể chống đỡ được, còn ông Ngô thì suýt mất mạng. Làm gì cũng cần có sức khỏe tốt, lời của tổ tiên quả không sai.
So với bầu không khí vui vẻ hòa thuận bên này, nhà họ Phương lại ảm đạm hơn nhiều. Sau khi nhận được thư hồi âm của Phương Đường, cả nhà lại ngồi họp với nhau.
Cha Phương cau mày nghiêm túc, mẹ Phương giận dữ, Phương Lan cũng nhíu mày, Phương Hoa vẫn lêu lổng như thường. Mọi người đều đã đọc thư của Phương Đường, chưa nói tới chuyện khác, thậm chí cô còn chẳng giải thích lý do ra tay đánh Triệu Vỹ Kiệt, mà viết thư đòi hỏi quá đáng, cần tiền, cần tem phiếu, cần vật tư.
“Cha, mẹ, con ở đây sống khổ lắm, ăn không no, mặc không ấm. Ngày nào cũng làm không hết việc, mệt đến nỗi lưng không thể thẳng nổi. Cha mẹ gửi cho con ít đồ dinh dưỡng nhé, còn tiền và tem phiếu nữa, con còn muốn uống sữa lúa mạch. Người con yếu quá, phải ăn ngon một chút, nếu không con lấy đâu ra sức mà yêu đương với Triệu Vỹ Kiệt. Đói đến hoa mắt chóng mặt, ngay cả nói chuyện cũng nói không nổi, lỡ như đắc tội Triệu Vỹ Kiệt, cha mẹ đừng trách con.”
“Chị cả muốn vào Đại học Công Nông Binh, em trai muốn chuyển thành công nhân chính thức, cha muốn thăng chức, những việc này đều rất quan trọng. Con biết phân nặng nhẹ, chỉ là con tuy có lòng nhưng không sức, người quá yếu, đầu óc cũng không tốt lắm. Lỡ nói sai, làm sai, làm hỏng chuyện nhà, con sẽ rất áy náy.”
Cha Phương đọc lại thư một lần nữa, lửa giận càng bốc cao hơn. Ông ta vỗ mạnh xuống bàn, mắng: “Hỗn láo, thứ bất trung bất hiếu!”
“Tôi đã sớm nói rồi, con nhóc chết tiệt này là oan gia. Lúc mang thai nó, nó đã khắc tôi, còn khắc cả Tiểu Hoa. Tôi vì sinh nó nên suýt mất mạng, Tiểu Hoa cũng suýt xảy ra chuyện. Nó chính là sao chổi, sớm biết vậy còn không bằng vứt đi…”
“Đừng nói nữa!”
Cha Phương cắt ngang lời vợ, có những lời chỉ nên nghĩ trong lòng, không thể nói ra. Tai vách mạch rừng, lỡ người khác nghe được sẽ không hay.
Mẹ Phương bực bội im lặng, bà ta đâu có nói sai. Phương Đường vốn dĩ không nên được sinh ra, sinh ra cũng nên vứt vào bồn cầu dìm chết, đỡ phải mất mặt, còn khiến họ tức giận.
Phương Lan cũng rất tức giận, nhưng trên mặt không biểu lộ ra. Cô ta nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cha, mẹ, có thể do cường độ lao động ở nông thôn quá cao, nên cảm xúc của em hai mới không ổn định. Hay là thế này đi, con mới lĩnh lương, gửi cho em hai một ít, để em ấy bổ sung dinh dưỡng.”
Hiện tại cô ta đang làm công nhân thời vụ ở nhà máy cơ khí, tiền lương mỗi tháng chỉ được mười lăm đồng. Sau khi nộp cho gia đình năm đồng tiền phí sinh hoạt, mười đồng còn lại cô ta tự tiêu, mua sắm một số vật dụng cần thiết, còn có thể đi chơi với bạn bè.
Cô ta cũng không muốn cho tiền, nhưng vì kế hoạch lâu dài, chỉ đành nhịn đau mà cho. Nhiều nhất là một năm, Triệu Vỹ Kiệt sẽ được tuyển dụng trở về thành phố, Phương Đường cũng sẽ quay về cùng. Vừa về sẽ kết hôn, nhà họ Triệu đã hứa, chỉ cần kết hôn sẽ giới thiệu cô ta vào trường Đại học Công Nông Binh.
Cố gắng thêm một năm nữa, cô ta sẽ trở thành sinh viên đại học vinh quang, tương lai sẽ có tiền đồ tốt đẹp, không đáng để so đo với đứa ngốc Phương Đường này.
Cha Phương gật đầu khen ngợi. Con gái lớn luôn ngoan ngoãn và chu đáo, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khiến ông ta phải lo lắng nhiều. Ông ta quay sang nhìn con trai, nghiêm giọng nói: “Từ nay con phải nộp mười đồng tiền lương mỗi tháng, bắt đầu từ tháng này.”
Phương Hoa cũng làm công nhân thời vụ tại nhà máy cơ khí, lương giống như Phương Lan, nhưng Phương Hoa chưa bao giờ nộp tiền, đều tự mình tiêu xài hoang phí.
“Tại sao chứ, tiền lương của con còn không đủ tiêu. Phương Đường cần tiền thì các người cho chị ấy đi, dựa vào cái gì mà đòi con?”
Phương Hoa nhảy dựng lên, lớn tiếng phàn nàn. Tiền lương mười lăm đồng còn không đủ cho cậu ta tiêu, còn phải nhờ mẹ âm thầm trợ cấp, dựa vào cái gì lấy tiền của anh ta cho Phương Đường?
Tuyệt đối không!
“Không nộp thì cút ra ngoài ở, đừng ăn cơm ở nhà này nữa!” Cha Phương sầm mặt xuống. Mẹ Phương ở bên cạnh liên tục ra hiệu cho con trai, nhưng Phương Hoa vẫn không hề lay động, tiếp tục mạnh miệng hơn, càng khiến cha Phương tức giận tát cậu ta một cái.
Tiếng tát giòn giã vang lên, cả nhà đều sững sờ. Phương Hoa là con cưng trong nhà, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đánh, cùng lắm thì cha Phương cũng chỉ mắng vài câu, hôm nay là lần đầu tiên cậu ta bị tát.
Phương Hoa ôm một bên má, nóng rát, nhìn cha Phương với ánh mắt oán hận.
“Ôi, ông đánh Tiểu Hoa làm gì, mặt sưng hết cả lên rồi!”
Mẹ Phương đau lòng vô cùng, trong lòng càng thêm hận Phương Đường. Tất cả đều do con nhóc chết tiệt này, làm cho nhà cửa náo loạn, còn hại Tiểu Hoa bị đánh. Lúc đầu bà ta không nên sinh ra con nhóc chết tiệt này mới đúng.
“Tất cả là do bà nuông chiều nên nó mới hư hỏng! Mười tám tuổi rồi mà vẫn chẳng ra hình ra dạng gì cả. Thằng hai nhà ông Vương, sau khi đi làm đều nộp hết lương cho cha mẹ, bản thân không giữ lại một xu nào. Còn bà nhìn nó kìa, từ khi đi làm đến giờ đã bao giờ nộp lương cho cha mẹ chưa?”
Cha Phương mặt mày đen sì, chỉ vào Phương Hoa mắng chửi ầm ĩ, trong lòng đầy lửa giận.
“Tiền lương mỗi tháng của Tiểu Hoa chỉ có mười lăm đồng. Nó lại có nhiều bạn bè, thường xuyên phải đi ra ngoài giao thiệp, không có tiền trong túi thì làm sao được? Mất mặt lắm! Nhà mình lại không dựa vào mười lăm đồng này để ăn cơm, ông làm thế là để làm gì?”
Mẹ Phương bực bội hét lên với chồng, con trai là do bà ta liều mạng mới sinh ra được, sức khỏe lại không tốt. Vì để nuôi nó đến lớn bà ta đã tốn bao nhiêu tâm huyết. Chồng bà ta dựa vào cái gì đánh con trai?
Đánh con, đau lòng mẹ.
“Bạn bè của nó toàn là lũ không đứng đắn, có mấy đứa là đàng hoàng? Câm miệng cho tôi! Nhà này vẫn là do tôi quyết định. Phương Hoa, cha nói lại lần nữa, sau này mỗi tháng nộp mười đồng tiền lương, nếu không thì con cứ cút đi cho khuất mắt!”
Lần này, cha Phương không còn dung túng cho con trai nữa, ông ta rất thất vọng. Con trai đã mười tám tuổi rồi mà vẫn như trẻ con, chẳng hiểu chuyện gì cả, chỉ biết ăn chơi sa đọa, không quan tâm đến chuyện nhà.
Ông ta và vợ đều là công nhân viên chức, mặc dù điều kiện không tệ nhưng có bốn miệng ăn, chỉ dựa vào tiền lương của hai vợ chồng, cuộc sống vẫn có phần eo hẹp. Hơn nữa ông ta biết, vợ ông ta thường xuyên lén lút đưa tiền cho con trai, chỉ là ông ta giả vờ không biết mà thôi.
Hiện giờ con gái thứ hai đang làm loạn ở nông thôn, ông ta chỉ có thể dùng tiền để xoa dịu. Ít nhất trong năm nay, ông ta phải dỗ dành con gái thứ hai, tương lai của cả gia đình đều đặt cược vào đứa con gái chết tiệt này, không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Con trai không thể cảm nhận được tấm lòng của ông ta, chỉ lo hưởng thụ cho bản thân. Giá như con trai hiểu chuyện được một nửa như con gái lớn thì tốt biết bao.
Cha Phương thấy con trai đang ngẩng cao đầu, tỏ vẻ kiêu ngạo thì lửa giận lại bùng lên. Ông ta lại tát thêm một cái, lúc này cuối cùng hai bên má của Phương Hoa cũng cân đối.
“Ông... Ông làm gì vậy, không thể nói chuyện tử tế à?”
Mẹ Phương khẽ kêu, bất mãn trừng mắt nhìn chồng. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của cha Phương, bà ta lại sợ hãi. Chồng bà ta chưa từng tức giận như vậy, con trai cũng đúng là không hiểu chuyện, nhưng cậu ta vẫn còn nhỏ mà, cố gắng nói đàng hoàng thì con trai sẽ nghe, động tay làm gì.
“Tiểu Hoa, nghe lời cha con, sau này nộp tiền lương, nhà mình còn nhờ giám đốc nhà máy giúp đỡ, cho chị con đi học đại học, cho con làm công nhân chính thức, cha con còn có thể thăng chức. Bây giờ không thể đắc tội với nhà họ Triệu, con cũng không còn nhỏ nữa, phải hiểu chuyện hơn biết không?”
Mẹ Phương kiên nhẫn khuyên nhủ con trai, nhưng trong lòng lại cực kỳ hận Phương Đường, đều là do đứa súc sinh này không hiểu chuyện, mới khiến trong nhà bà ta không yên ổn, hại Tiểu Hoa bị đánh.
“Năm đồng còn không đủ cho con tiêu nửa tháng.” Giọng điệu của Phương Hoa cũng mềm mỏng hơn, còn uất ức nhìn cha Phương.
Lòng cha Phương lập tức mềm nhũn, nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của con trai, ông ta còn tự trách bản thân lúc nãy ra tay hơi nặng.
Nhưng là người đàn ông trụ cột trong gia đình, ông ta không thể chủ động xin lỗi, nên vẫn giữ nguyên bộ dạng, chỉ là khuôn mặt đen sì dịu đi không ít. Phương Hoa từ nhỏ đã có khả năng quan sát sắc mặt. Cậu ta vừa nhìn một cái đã biết cha mình không giận nữa, bèn nói tiếp: “Ít nhất cũng phải chừa cho con mười đồng mới được, không thể lúc nào cũng để bạn bè chiêu đãi, nếu không thì mất mặt lắm.”
Mẹ Phương liếc nhìn chồng, ra hiệu cho con trai.
“Cha.”
Phương Hoa mềm giọng, nũng nịu như hồi nhỏ. Sắc mặt cha Phương dịu đi, ông ta gượng gạo một hồi mới miễn cưỡng nói: “Thôi thì năm đồng, tiêu xài tiết kiệm, đừng hoang phí!”
“Con biết rồi, cảm ơn cha.”
Phương Hoa cười toe toét, khuôn mặt sưng vù như bánh bao, nhìn cha Phương thấy chướng mắt, càng thêm hối hận, lúc nãy nên kiềm chế tính khí.
Cha Phương nhìn sang vợ, mẹ Phương hừ một tiếng, lười quan tâm đến ông ta, bây giờ hối hận thì đã muộn.
“Tiểu Hoa, lấy cái này đắp mặt, đắp nhiều một chút!”
Mẹ Phương nhúng khăn vào nước lạnh, vắt khô cho Phương Hoa đắp mặt để giảm sưng.
Phương Hoa nhăn mặt chịu đựng, hận chết Phương Đường. Tuy hai người là chị em sinh đôi nhưng từ khi sinh ra đã không sống chung, đương nhiên cậu ta không có tình cảm, cũng không cảm thấy cần phải biết ơn vì Phương Đường đã đi tới vùng thôn quê thay mình.
Phương Đường vốn là người nông thôn, đi làm việc ở nông thôn là lẽ đương nhiên, có tư cách gì để giận dỗi?
Còn khiến cậu ta mỗi tháng mất năm đồng, mẹ nói đúng, bà chị này chính là sao chổi, chuyên khắc cậu ta.