Bạch An Kỳ cười lạnh, cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa, nói: “Cần gì phải khuyên bảo. Là do cô ta tự tìm đường chết thì trách ai được. Trách bản thân cô ta ngu ngốc, làm sao phải ngăn cô ta đi tìm chết!”
Trương Vệ Hồng khuyên nhủ: “Phương Đường cũng đã cứu cô, điều đó cho thấy cô ấy vẫn còn quan tâm đến tình cảm bạn bè. Cô cư xử tốt với cô ấy một chút, biết đâu lại có thể trở thành bạn tốt.”
“Ai muốn trở thành bạn tốt với cô ta chứ? Bạn bè tôi có rất nhiều. Phương Đường cô ta là cái gì mà có thể được làm bạn bè với tôi chứ?”
Bạch An Kỳ tức giận, thậm chí còn giận chó đánh mèo đến cả Trương Vệ Hồng, chỉ vào mặt cô ta và mắng: “Cô nghĩ mình là ai hả? Ngày nào cũng khuyên bảo cái này khuyên nhủ cái kia để khoe khoang cô vô cùng vĩ đại, và tôn lên rằng chúng tôi rất tầm thường phải không. Hừ. Chuyện của tôi không cần cô quan tâm!”
Cô ta vô cùng chán ghét loại người như Trương Vệ Hồng này. Cô ta luôn cho rằng bản thân mình là cán bộ, mỗi ngày đều chỉ cái này dạy cái kia. Quạ đen không nhìn thấy được bản thân mình xấu. Hiện tại, Bạch An Kỳ cảm thấy Trương Vệ Hồng là người đáng ghét thứ hai.
Phương Đường là số một.
Vị trí mãi mãi không thay đổi.
Sắc mặt Trương Vệ Hồng trắng bệch, ngượng ngùng đến mức muốn tìm khe đất chui vào. Cô ta chưa bao giờ bị người khác nhục mạ như vậy. Bạch An Kỳ cũng quá kiêu ngạo rồi.
Cô ta chỉ hy vọng mọi người ở trong ký túc xá hòa thuận sống chung với nhau. Êm ấp hòa hợp thì có gì sai?
“Thịt chín rồi. Ôi trời. Thật thơm. Mọi người nhanh lại đây ăn thịt.”
Văn Tĩnh múc một bát thịt to, mùi thơm tỏa ra xung quanh lập tức giảm bớt đi không khí ngượng ngùng. Trương Vệ Hồng xụ mặt ngồi xuống ăn thịt, Bạch An Kỳ cũng bắt đầu ăn, không ai nói chuyện với ai.
Văn Tĩnh ở giữa hai người nhưng không bị ảnh hưởng chút nào cả. Cô ta ăn từng miếng thịt to lớn, nhìn trông có vẻ rất nho nhã lịch sự, nhưng tốc độ lại không hề chậm chạp, ăn từng miếng từng miếng một. Còn Bạch An Kỳ thì ngược lại. Cô ta nhìn giống như quỷ chết đói đầu thai nhưng thật ra lại ăn rất ít. Cô ta ăn một miếng thịt và nhai rất lâu. Cô ta ăn xong một miếng thì Văn Tĩnh đã có thể ăn xong ba miếng rồi.
Bạch An Kỳ nghiến răng nghiến lợi, cô ta cũng hối hận khi ghép nhóm với Văn Tĩnh. Người phụ nữ này miệng thì nhỏ nhưng ăn cái gì cũng rất nhanh. Từ trước đến giờ cô ta đều không ăn nhanh được nên bị thiệt thòi rất nhiều.
“Văn Tĩnh, cô ăn chậm một chút. Cô ăn hết thịt rồi.”
Bạch An Kỳ bĩu môi, thật sự không hài lòng. Cô ta vẫn còn chưa ăn được mấy miếng.
“Cô ăn nhanh lên đi. Tôi đã ăn rất chậm rồi đấy.”
Văn Tĩnh không hề dừng lại, nhanh tay lẹ mắt gắp một miếng thịt to, nhét vào trong miệng, ăn một cách ngon lành. Đôi đũa của Bạch An Kỳ dừng ở trong không trung. Vừa rồi cô ta muốn gắp miếng thịt đó nhưng lại bị Văn Tĩnh cướp mất.
Cô ta tức giận cầm cái bát tô lên gắp lia lại. Sau khi cô ta gắp rất nhiều thịt vào bát thì mới dừng lại.
“Một cân thịt đó tôi còn chưa ăn được mấy miếng, đều là các cô ăn hết.”
Bạch An Kỳ tức giận trừng mắt. Một đám quỷ chết đói đầu thai giống như chưa bao giờ ăn thịt. Sau này cô ta sẽ không bao giờ ghép nhóm với hai con quỷ chết đói này nữa.
Trong bát còn lại rất ít thịt, Văn Tĩnh vẫn nhanh nhẹn và chuẩn xác gắp lên miếng thịt để ăn như cũ. Bây giờ Trương Vệ Hồng cũng không hài lòng. Cô ta cũng không ăn được bao nhiêu thịt. Bạch An Kỳ đã lấy đi phần của mình, số thịt còn lại đáng lẽ là của cô ta, Văn Tĩnh đã ăn hết phần của cô ta từ lâu rồi.
“Đây là phần của tôi, tôi cũng có phần.”
Trương Vệ Hồng do dự một lát, sau đó vẫn cầm bát lên, dứt khoát lấy nốt phần thịt còn lại. Cuối cùng chỉ còn thừa lại chút nước thịt.
Văn Tĩnh buông đũa xuống, sắc mặt u ám một chút, nhỏ giọng nói: “Hai người làm cái gì vậy? Đều lấy hết về bát của mình. Nếu muốn chia ra để ăn thì sau này cũng chia nhau ra mà nấu cơm đi.”
“Cũng được.”
Trương Vệ Hồng đồng ý. Cô ta cũng không muốn ghép chung nhóm với Văn Tĩnh. Người phụ nữ này rất thích chiếm lợi nhỏ. Mấy ngày nay ghép chung nhóm, cô ta phải chịu đựng rất nhiều. Đồ ăn vốn đã không đủ, mấy ngày này cô ta cũng không ăn cơm no mà tất cả đều vào bụng của Văn Tĩnh.
Văn Tĩnh cười lạnh, giễu cợt nói: “Được thôi. Dù sao tôi cũng có thể nấu cơm. Mùi vị cũng không tệ lắm, dù có ghép nhóm hay không cũng không sao cả.”
Trương Vệ Hồng cúi đầu ăn thịt. Cô ta cũng có thể nấu cơm nên cũng không sao cả.
Trong lòng Bạch An Kỳ lại trầm xuống. Cô ta không biết nấu cơm, ngay cả mì cũng không biết nấu, làm sao bây giờ? Nhưng để Văn Tĩnh được lợi thì cô ta không vui chút nào. Người phụ nữ này ăn được tất cả mọi thứ giống như heo vậy. Nếu ghép nhóm với cô ta thì bản thân Bạch An Kỳ không được lợi gì cả nên cô ta cũng không ngốc mà muốn ghép nhóm với Văn Tĩnh.
Rất nhanh sau đó, Bạch An Kỳ liền có ý tưởng mới, khịt mũi lạnh lùng nói: “Tôi sẽ ghép nhóm với phòng bên cạnh.”
Cô ta thà ghép nhóm với nhóm thanh niên trí thức nam chứ không muốn ghép nhóm với Văn Tĩnh. Người phụ nữ này đúng như lời mẹ cô nói - mặt xương xẩu, xương gò má cao, tướng khắc nghiệt. Cô ta không muốn kết bạn với người như thế này.
Văn Tĩnh cười lạnh, đổ cơm vào trong bát, trộn với nước thịt, rồi ăn từng miếng to. Không ghép nhóm thì cũng không cần, cô ta cũng không quan tâm.
Không khí trong ký túc xá của nhóm thanh niên trí thức nữ rất căng thẳng, còn không khí ở nhà tranh bên kia thì hoà thuận vui vẻ. Phương Đường đang làm sủi cảo, Tang Mặc đã đổi được một ít bột mì với gạo nếp. Năm cân bột mì và một cân gạo nếp, đủ ăn mấy bữa.
Trên núi có rất nhiều cây tể thái, tùy ý đào một chút là được một rổ. Tang Mặc phụ trách nhào bột, ông Phương băm nhân. Ông ấy cũng có thể cán vỏ sủi cảo. Ông Phương là người phương bắc, rất thích ăn mì phở nên vừa nghe thấy làm sủi cảo là ông ấy đã hào hứng hơn bất kỳ ai.
Phương Đường trộn nhân, nêm nếm gia vị, độ mặn vừa phải, vừa miệng ăn.
Ông Phương nhanh nhẹn cán vỏ, Phương Đường phụ trách gói. Tang Mặc với ông Ngô cũng cùng giúp đỡ. Dù họ gói sủi cảo thành hình dáng kỳ lạ nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người.
Sau khi nước sôi, Phương Đường cho sủi cảo vào, đậy nắp lên. Đợi sau khi nước sôi lần nữa, sủi cảo sẽ nổi lên, trắng trẻo mập mạp, nhìn mà thèm.
Đổ thêm ba lần nước lạnh, rồi lại đợi nước sôi thêm lần nữa là có thể vớt ra khỏi nồi. Đây là do bà nội của Phương Đường đã dạy cô lúc còn nhỏ. Khi Phương Đường còn nhỏ đã từng hỏi bà lý do vì sao phải đổ thêm ba lần nước lạnh. Bà nội nói là tổ tiên truyền lại, cứ theo như vậy mà làm, đừng hỏi nguyên nhân vì sao. Vì dù sao tổ tiên cũng sẽ không sai.
“Sủi cảo đây, ăn kèm với giấm nhé.”
Phương Đường múc một bát sủi cảo lớn, đặt lên bàn. Chiếc bàn khập khiễng này đã được Tang Mặc sửa lại, bây giờ đã vững vàng, không còn lung lay nữa.
Gia vị cũng đầy đủ hơn nhiều. Vài ngày trước Tang Mặc đã đến hợp tác xã cung tiêu trong thị trấn, mua thêm nhiều gia vị và một số đồ dùng sinh hoạt, khiến căn nhà tranh trở nên cực kỳ ấm cúng. Những khe hở lùa gió cũng đã được bịt kín, ấm áp hơn nhiều.
“Đường nha đầu ăn đi, cháu có công lớn nhất.”
Ông cụ Phương gắp một chiếc sủi cảo, đặt vào bát của Phương Đường. Tang Mặc không giấu hai ông lão việc Phương Đường đánh chết heo rừng. Mặc dù rất kinh ngạc trước sức mạnh của Phương Đường, nhưng hai ông lão cũng không hỏi nhiều. Mỗi người đều có bí mật riêng, không cần phải truy hỏi đến cùng.
“Sức mạnh của cháu lúc có lúc không, cháu cũng không rõ lắm. Chỉ là khi gặp nguy hiểm, sức mạnh đột nhiên tăng lên, bình thường thì không có.” Phương Đường giải thích.
Hiện giờ trạng thái của cô là như vậy, không hề nói dối. Vừa nãy cô còn thử bê một thùng nước, kết quả là bê rất khó khăn, tay còn bị đỏ lên.
“Đây gọi là tiềm lực bộc phát. Tiềm lực của con người rất lớn, có một câu chuyện nước ngoài kể về một người mẹ gầy yếu, khi nhìn thấy con bị đè dưới gầm xe, một mình bà ấy đã nhấc bổng chiếc xe lên. Tình trạng của Đường nha đầu cũng tương tự như vậy.” Ông cụ Ngô phân tích.
Ông cụ Phương gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, biết ông học cách leo cây thế nào không? Khi lên núi chặt củi, ông gặp một con sói đói, đôi mắt xanh lè khiến ông sợ chết khiếp. Lúc đó ông mới mười mấy tuổi, chạy thì chắc chắn không chạy lại được. Khi thấy con sói sắp ăn thịt mình, ông bỗng nảy ra ý định, vèo một cái đã leo lên cây, thoát chết trong gang tấc.”
“Phụt!”
Phương Đường nhịn không được bật cười, ông cụ Phương thật là hài hước.
Ông cụ Ngô trêu chọc: “Cái đó gọi là chó cùng rứt giậu.”
“Ông cuống lên còn chẳng bằng chó đâu!”
Ông cụ Phương cũng không chịu thua. Hai ông lão cộng lại hơn 120 tuổi, lại cãi nhau như trẻ con. Trong căn nhà tranh đơn sơ, lò lửa rực hồng, trên bàn là những chiếc sủi cảo thơm phức, ấm áp như mùa xuân. Trên mặt mọi người đều nở nụ cười rạng rỡ, tinh thần phấn chấn, khí sắc hồng hào.
Hoàn toàn khác với sự ảm đạm của một tháng trước.
Họ ăn hết một bát sủi cảo lớn. Ông cụ Ngô là người Giang Nam, ông ấy cũng rất thích ăn sủi cảo nhân thịt heo và rau diếp cá, hiếm khi ăn nhiều, còn uống một bát canh lớn, theo lời ông cụ Phương: “Nước dùng được giữ nguyên vị, đây là cách nấu ở quê nhà tôi.”
“Cái bao tử heo đó, ngày mai cháu sẽ nhồi gạo nếp hầm lên, ăn vào rất tốt cho dạ dày.” Phương Đường nói.
“Ông Ngô, ông ăn nhiều một chút, dạ dày của ông không tốt.” Ông cụ Phương rất vui, ông lo lắng cho sức khỏe của người bạn già mỗi ngày.
“Ông nội Phương cũng phải ăn nhiều nhé, món này nhiều dinh dưỡng, rất là bổ.” Phương Đường lại nhìn Tang Mặc, nói: “Có một cái dạ dày heo to, chúng ta đều có thể ăn no.”