Tang Mặc giả vờ như không nhìn thấy Phương Đường rơi nước mắt, mỗi lần nhắc tới bà nội, người phụ nữ này đều khóc, chắc chắn bà ấy đối xử với cô rất tốt.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy bà cũng như cha mẹ của mình, họ đã mất từ
khi anh sinh ra, chính ông nội đã nuôi anh, ông cũng rất tốt với anh, khi đi ăn ông luôn mang thịt về cho anh ăn.
Nhưng năm anh mười lăm tuổi, anh và ông đã tách nhau ra, không biết bây giờ ông thế nào, hẳn là vẫn còn sống chứ?
Trong lòng Tang Mặc chua xót, anh không dám nghĩ nhiều, sợ rằng sẽ không bao giờ có thể gặp lại ông nữa, nếu không nghĩ tới thì vẫn còn một tia hy vọng và anh sẽ có động lực để kiên trì.
“Tôi đi lấy bột mì và gạo nếp, còn gì nữa không?” Tang Mặc hỏi.
Phương Đường lắc đầu: “Có thể lấy được hai thứ này đã là không tồi rồi, anh sẽ đi lấy chúng ở đâu?”
“Đổi thịt với dân làng.” Tang Mặc nói ra kế hoạch của mình: “Giữ một chân heo để ăn, còn một chân thì đổi lấy lương thực, chờ đến khi thời tiết ấm hơn, tôi sẽ lên núi đi săn.”
Anh có kinh nghiệm săn bắn, bây giờ đang là nạn đói mùa xuân, dã thú trong núi rất hung dữ, chờ một thời gian nữa thời tiết ấm hơn, mới có thể vào núi được, các động vật nhỏ như gà rừng, chim chắc là không vấn đề gì.
“Anh sắp xếp ổn thỏa thì tốt.”
Phương Đường không có vấn đề gì, một cái đùi nặng khoảng ba mươi cân, đủ cho mấy người bọn họ ăn, thay đổi thức ăn khá tốt, hai ông già ăn khoai lang mỗi ngày nên chắc chắn sẽ cảm thấy chán, cơ thể họ cũng không thể tiêu hóa được.
Ánh mắt Tang Mặc dịu đi một chút, anh không thể không thừa nhận, mấy ngày nay Phương Đường đã giúp đỡ anh rất nhiều, một mình anh không thể chăm sóc tốt hai ông già như vậy, người phụ nữ này quả thực có vận may được ông trời phù hộ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến làng, rất náo nhiệt.
Con heo rừng hung dữ bị trói vào một chiếc ghế đẩu, mổ bụng lấy một chậu máu lớn, người bán thịt khéo léo điều khiển dao chặt con heo rừng thành từng miếng, ruột là ruột, bụng là bụng, đầu heo để sang một bên.
“Tang Mặc, cậu cầm lấy đi.”
Đội trưởng Hoàng chỉ vào một đống thịt nhỏ trên mặt đất và bảo Tang Mặc đến lấy, ông biết Tang Mặc đang chăm sóc hai ông già chăn gia súc trên núi và ngày nào cũng đến nhà tranh, ông cũng chỉ đơn giản nhắm một mắt mở một mắt, cũng lười xen vào việc của người khác.
Khi cấp trên đưa hai ông già này đến gặp, họ không nói gì và yêu cầu coi họ như người bình thường, đội trưởng Hoàng biết rất rõ rằng hai ông già này chắc chắn có xuất thân đặc biệt nên đã chăm sóc họ hết mức có thể, nhưng cũng không thể làm điều đó một cách quá rõ ràng được, dù sao thì cứ làm gì không trái với lương tâm là được.
Tang Mặc cất thịt vào sọt và di chuyển đi hai lần, đội trưởng Hoàng cũng để lại cho anh một ít da heo rừng, đây là thứ tốt, phơi khô rồi giữ lại, nếu bị tiêu chảy thì cắt một miếng nướng lên rồi ăn, nó có tác dụng chữa tiêu chảy.
Bài thuốc dân gian này được Tang Mặc học ở trang trại, rất hiệu quả, ông Ngô bị bệnh đường tiêu hóa kém, thường xuyên bị tiêu chảy nên giữ lại một ít da heo rừng.
Dân làng bắt đầu phân chia thịt, đội trưởng Hoàng chủ trì việc này một cách khách quan và công bằng.
“Mẹ, con muốn ăn thịt kho tàu!”
“Mẹ ơi, chúng ta làm món thịt heo hấp với rau muối nhé, cái đó để nấu với cơm nhé.”
“Mẹ, con muốn ăn trứng hấp với chà bông.”
Một đám trẻ con háo hức đi theo mẹ, hò hét muốn ăn thịt, người phụ nữ trên tay cầm một dải thịt nhỏ, quấn trong rơm, chỉ nặng khoảng một cân thịt, hơn nữa thịt heo rừng lại nạc và săn chắc hơn, ít béo hơn, thịt ngon, có mùi hôi nhưng không đến nỗi tệ.
Nhưng đối với trẻ em nông thôn quanh năm không được ăn vài miếng thịt thì miếng thịt nhỏ này quả nhiên là ngon, bọn trẻ rất vui vẻ, có đứa háu ăn, chảy cả nước miếng.
“Được, tối nay mẹ sẽ làm cho con!”
Các bà mẹ mỉm cười đồng ý, lũ trẻ reo hò vui sướng chờ đợi được ăn thịt vào buổi tối.
Nhưng thật ra các bà nội trợ không có ý định nấu một cân thịt này mà chỉ gắp với một ít muối, ăn từ từ, chiên từng chút một rồi cho con cháu và đàn ông ăn, có thể ăn đến một tháng.
Ngày này, trong làng hết sức vui mừng, kết thúc công việc sớm hơn, nhà nào cũng có khói bay lên, trẻ con không ra ngoài chơi mà đứng trước bếp lò, nhìn chằm chằm vào nồi không chớp mắt, chờ đợi để được ăn thịt.
Phương Đường gội đầu, lại tắm rửa, toàn thân thoải mái, thanh niên có học cũng chia thịt, thanh niên trí thức nam càng kiêu ngạo, định ăn hết một lần, mỗi người một cân thịt, thành thật mà nói thì thực sự không đủ để ăn.
Ngay cả ở thành phố, thịt cũng là mặt hàng khan hiếm, mỗi gia đình chỉ có phiếu mua một kg thịt mỗi tháng, ít thịt đó cũng không đủ để lấp kẽ răng. Ở thời đại này, dù có là người thành phố hay người nông thôn, thì trong bụng đều thiếu nước luộc, dù là cô gái có dáng người nhỏ nhắn thì cũng có thể ăn được ba bát cơm lớn, sức ăn nhiều đến kinh người.
“Đáng tiếc là không còn giấm rồi, Triệu Vỹ Kiệt, dù sao cậu cũng không đi làm, có thể đi lên trấn mua giấm, dù sao giấm cũng đều bị cậu ăn hết rồi.”
Thanh niên trí thức nam rất bất mãn với Triệu Vỹ Kiệt, giấm là tài sản của chung, Triệu Vỹ Kiệt uống hết một bình dấm mà không nói gì cả, sau đó cũng không mua lọ khác, anh ta thật đúng là không hiểu lễ nghĩa.
“Biết rồi.”
Triệu Vỹ Kiệt thiếu kiên nhẫn, không phải chỉ là một lọ giấm thôi sao, vậy mà ngày nào cũng nói, bây giờ anh ta không thể xuống giường nổi, luôn cảm thấy chóng mặt buồn nôn, tâm trạng không được tốt, làm sao còn có sức lực đi vào thị trấn?
Thị trấn cách đó mười lăm mười sáu dặm, cũng không có xe đạp.
“Trương Kiến Thiết, cậu xin nghỉ đi mua giấm đi!”
Triệu Vỹ Kiệt cũng không muốn mọi người nghĩ rằng mình đang lợi dụng nên đã lấy ra vài xu đưa cho Trương Kiến Thiết để anh ta đi.
Trương Kiến Thiết có chút khó xử, xin nghỉ phép thì sẽ bị trừ công, vốn dĩ anh ta làm việc đã chậm rồi, điểm còn kém xa người khác, tính đồ ăn dựa trên việc tính điểm này, nếu điểm ít thì được ít, điểm nhiều thì được lấy nhiều, anh ta không muốn chịu đói đâu.
Nhưng vẫn chưa lấy được chỉ tiêu tuyển dụng, Trương Kiến Thiết không muốn đắc tội với Triệu Vỹ Kiệt, vì thế đành nhận tiền, còn cười làm lành, hỏi: “Anh còn muốn mua đồ gì nữa không? Để tôi mua một lần rồi về luôn.”
Anh ta sợ Triệu Vỹ Kiệt bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó, thỉnh thoảng lại sai anh ta chạy việc vặt, như vậy còn không bằng mua một lần rồi về vẫn tốt hơn.
“Mua một cục xà phòng khác, hai cân bánh quy vị bơ, hai cân bánh hạch đào.”
Triệu Vỹ Kiệt lấy thêm một ít tiền, nhưng cái nơi chết tiệt này thậm chí còn không có quầy bán đồ ăn vặt, bánh cũng không có chỗ nào bán, chỉ có thể lên trấn để mua, nhưng mà đi lại rất bất tiện.
“Được rồi, ngày mai tôi sẽ mua chúng về.”
Trương Kiến Thiết âm thầm vui mừng, anh ta không hề nói dối về giá cả, giá cung cấp và giá bán được ghi rõ ràng, Triệu Vỹ Kiệt hỏi sẽ biết, nhưng anh ta có thể đổi số lượng, hai cân bánh quy và bánh hạch đào, mỗi cái lấy ít đi mấy miếng, Triệu Vỹ Kiệt chắc chắn sẽ không phát hiện ra.
Đã lâu rồi anh ta không được ăn đồ ăn vặt, nhờ có Triệu Vỹ Kiệt mà ngày mai anh ta có thể thỏa mãn cơn thèm ăn của mình.
Triệu Vỹ Kiệt cười khinh thường, xem thường thái độ của Trương Kiến Thiết, mẹ anh ta nói đúng, một kẻ nghèo hèn như thế này chỉ cần một chút trợ giúp cũng có thể bị điều khiển như một con bò, từ nay trở đi nếu không muốn làm việc nữa thì anh ta sẽ sai Trương Kiến Thiết làm.
Các thanh niên trí thức nữ ở bên này cũng đang nấu thịt. Trương Vệ Hồng và Văn Tĩnh đang nấu thịt kho tàu, mùi thơm truyền ra khiến cho tất cả mọi người đểu chảy nước miếng mà nhìn chằm chằm vào nồi.
Phương Đường cầm theo miếng thịt mà cô được chia, chuẩn bị đi đến nhà tranh nấu cơm, Văn Tĩnh gọi cô lại, ánh mắt loé lên, cười hỏi: “Phương Đường, cô không ăn cơm cùng với chúng tôi sao?
“Tôi không ăn, tôi có chút việc.”
Phương Đường cười nhạt, mở cửa và đi ra ngoài.
Đợi sau khi cô rời đi, Bạch An Kỳ khịt mũi một cái. Hiện tại, cổ cô ta vẫn còn đau, hiện ra một mảng lớn màu tím đen. Buổi tối cô ta vẫn còn gặp ác mộng, trong mơ đều là khuôn mặt hung dữ ghê rợn đó của Triệu Vỹ Kiệt, giống như sắp ăn thịt người vậy.
Cô ta đã viết thư về nhà, khóc lóc kể lể chuyện Triệu Vỹ Kiệt muốn bóp chết cô ta nên chắc chắn cha mẹ cô ta sẽ không ép cô ta phải hẹn hò với Triệu Vỹ Kiệt nữa.
Nghĩ đến những ấm ức mà cô phải chịu ngày hôm đó, Bạch An Kỳ càng hận Phương Đường. Cô ta không hề cảm thấy cảm kích trước ơn cứu mạng của Phương Đường một chút nào. Nếu không phải con khốn này gây ra chuyện thì làm sao Triệu Vỹ Kiệt có thể ra tay với cô ta như vậy chứ?
Con khốn này đâm một nhát dao rồi lại cứu người, thật đê tiện và ác độc!
“Phương Đường thường xuyên đi đến giữa sườn núi cùng với Tang Mặc. Có phải họ đang hẹn hò hay không?” Văn Tĩnh giả vờ thản nhiên nói chuyện.
Trương Vệ Hồng vô cùng ngạc nhiên, hỏi ngược lại: “Phương Đường thường xuyên đi vào giữa sườn núi ư? Cô ta đi đến đó làm gì vậy?”
Ở giữa sườn núi có hai ông cụ bí ẩn sống ở đó, tất cả đội thanh niên trí thức đều biết chuyện đó. Mọi người đều đoán rằng do hai ông cụ phạm tội nên bị đưa về nông thôn cải tạo lao động, chắc chắn không phải người tốt. Cho nên khi nhóm thanh niên trí thức đi ngang qua nhà tranh thì đều sẽ đi vòng qua. Họ không dám bắt chuyện với mấy ông cụ vì sợ gặp rắc rối.
“Ai biết Phương Đường nghĩ như thế nào. Cô ta với Tang Mặc thật sự quá liều lĩnh.” Văn Tĩnh nói ám chỉ điều gì đó.
Trương Vệ Hồng chau mày, bất mãn nói: “Phương Đường chỉ thích làm theo ý mình, làm việc không suy nghĩ đến tập thể. Sau này chúng ta cùng nhau khuyên bảo cô ta đi.”
Văn Tĩnh mỉm cười, không nói gì.