Đội trưởng Hoàng liếc nhìn Phương Đường, người đầy máu trên đầu và mặt thì khẽ gật đầu, bây giờ ông ấy nhìn Phương Đường thấy thuận mắt hơn rồi, ông già kia nói đúng, không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài của họ, mặc dù cô gái Phương Đường này trông thật là nũng nịu, nhưng khi đi bắt heo rừng lại không hề làm nũng chút nào, nhát cuốc vừa rồi còn mạnh hơn so với cái cào của Chu Bát Giới nữa.
Ông ta có thể hiểu được mong muốn không muốn cho người khác biết đến của Phương Đường, nếu chuyện cô nhóc giết chết heo rừng lan truyền ra bên ngoài thì sẽ bị người ta nói thành con hổ cái, thật sự không dễ nghe chút nào, đàn ông ấy à, họ đều thích phụ nữ dịu dàng, ai lại đồng ý đi cưới một con hổ cái chứ.
Tuy nhiên đội trưởng Hoàng cảm thấy Phương Đường suy nghĩ quá nhiều rồi, vừa rồi Tang Mặc vẫn luôn ở đây xem, nhìn thấy hết tất cả, hai người đều là đối tượng kết hôn của nhau, có gì mà phải che giấu đâu.
Phương Đường thở phào nhẹ nhõm, cô nào có biết rằng đội trưởng Hoàng đã suy nghĩ nhiều như thế nào đâu, thật ra cô cũng chỉ muốn biểu diễn một chút kỹ xảo như một người phụ nữ yếu đuối mà thôi.
“Các người nháo nhào cái gì? Lơn rừng này là do Tang Mặc tự mình đánh chết, tôi quyết định, chia một nửa con heo rừng cho Tang Mặc, các người có ý kiến gì không?” Đội trưởng Hoàng lớn tiếng hét lên.
Ông không muốn cướp đi công lao của Phương Đường, nên chỉ có thể đẩy Tang Mặc lên, dù sao hai người cũng hợp tác với nhau, sớm muộn gì cũng sẽ là người một nhà.
Tang Mặc nhướng mày, hơi ngạc nhiên khi đội trưởng Hoàng không hề tham lam, anh từng làm việc trong một trang trại, những người lãnh đạo ở đó lại không được tốt như vậy, họ tham lam và thích bắt nạt người khác, anh đã phải chịu đựng rất nhiều khi mới đến đó, nhưng dần dần khi quen với điều đó thì cuộc sống cũng dễ dàng hơn.
Tất nhiên những thanh niên trí thức đều không có ý kiến gì, họ cũng không đóng góp công sức gì nên cảm thấy hài lòng, được chia chút thịt cũng cảm thấy đủ rồi.
Còn một số dân làng lại không vui, một con heo nặng 300kg, một nửa con thì nặng tầm 140 đến 150kg, một mình Tang Mặc có thể ăn hết được sao?
“Đội trưởng, heo rừng từ trong núi chạy xuống, nhưng núi là của đội chúng ta.” Có người hét lên.
Một số người không tự chủ được mà gật đầu, cho rằng đây là sự thật.
Núi thuộc về đại đội Núi Đầu Trâu, nên heo rừng lớn lên trong núi đương nhiên là tài sản chung của đại đội Núi Đầu Trâu, đáng ra phải chia đều cho cả làng, chứ tại sao lại chia một nửa cho Tang Mặc?
Đội trưởng Hoàng trầm mặt mà mắng: “Nếu ngọn núi này không phải của đội chúng ta thì các người có thể được chia một nửa không? Khi heo rừng chạy ra ngoài, các người đều chạy nhanh hơn cả heo rừng, nếu heo rừng chạy vào thôn hại người, tổn thất này ai chịu thay? Lúc phải liều mạng thì ai ai cũng chạy trước, còn khi được chia lợi ích thì ai cũng hăng hái muốn được hưởng? Hừ, làm việc gì cũng phải sống đúng với lương tâm của mình, ông trời ở trên cao đang nhìn đấy!”
Hầu hết dân làng đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ và cảm thấy chột dạ đến mức không dám hé răng nói cái gì.
Một số dân làng vẫn không phục, nhưng vì bọn họ ít người nên không dám phản bác lại đội trưởng Hoàng, nên chuyện này liền quyết định như vậy.
Tang Mặc lại mở miệng nói: “Tôi chỉ cần hai cái đùi và cái bụng, nếu cho tôi thêm một ít da heo nữa thì càng tốt.”
Tuy rằng hai cái đùi không hề ít, nhưng cùng lắm cũng chỉ nặng tầm năm mươi sáu mươi cân thôi, phần bụng cũng không đáng tiền lắm, Tang Mặc nói lời này làm dân làng đều mỉm cười nhìn anh một cách thân thiết, cảm thấy anh là một người khá tốt.
Phương Đường không phát biểu ý kiến gì, có hai cái đùi cũng đủ ăn rồi, hơn nữa nếu không cho người dân trong làng được hưởng lợi ích nào thì sau này họ sẽ không thể đứng vững ở trong làng được.
“Đầu heo cũng cho cậu đi.” Đội trưởng Hoàng cảm thấy băn khoăn.
“Không cần, hai cái đùi là đủ rồi.”
Tang Mặc từ chối, anh định giữ lại một cái đùi để ăn, cái còn lại thì mang vào thị trấn để đổi lấy thức ăn và mấy đồ bổ dưỡng khác, nhưng anh phải bàn bạc với Phương Đường đã, vì dù sao cô cũng là người đã giết được con heo rừng.
Đội trưởng Hoàng cũng không thuyết phục anh nữa, trong làng có rất nhiều người, con heo rừng trông rất lớn, nhưng chia cho mỗi nhà một ít thì cũng không được bao nhiêu, nhưng thế cũng thỏa mãn cơn thèm thịt rồi.
Sau sự việc như vậy, không ai có tâm trạng làm việc, mấy thanh niên khỏe mạnh hợp sức khiêng con heo rừng xuống núi, người bán thịt bắt đầu mổ thịt heo rừng, còn những người khác thì đun nước, bận rộn và tràn đầy niềm vui.
Tin vui săn được một con heo rừng lớn lập tức truyền đến khắp thôn, mọi người kéo đến xem, thậm chí còn náo nhiệt hơn trước.
Tang Mặc tìm thấy Phương Đường, cô đang rửa mặt bên bờ sông, nhổ mấy cây thủy sinh trên bờ, xoa mạnh mấy cái cho bọt xanh tiết ra, nếu chà mạnh lên mặt thì bọt sẽ càng ngày càng nhiều.
Loại thực vật thủy sinh này không được nhiều người biết đến, nhưng người trong thôn hay dùng nó để gội đầu và tắm rửa, Phương Đường cũng học cách sử dụng, sau khi gội đầu vẫn còn mùi cỏ, thơm hơn rất nhiều so với dầu gội đầu.
Xoa vài phút thì mặt cô đỏ bừng, máu heo cũng trôi đi, nhưng trên tóc dính nhiều, sờ vào khiến cho tay cô dính nhớp.
Phương Đường đang định về ký túc xá đun nước gội đầu đi tắm, bởi vì toàn thân cô đều rất khó chịu, vừa mới đứng dậy cô liền nhìn thấy Tang Mặc, dọa cho cô nhảy dựng lên, cô nói: “Sao anh giống như ma vậy, đến mà không phát ra tiếng gì cả!”
“Gọi cô nhưng cô có nghe thấy gì đâu.”
Tang Mặc nhíu nhíu mày, ‘người phụ nữ này xoa mặt đến mức sắp chảy máu rồi, sao lại ngu ngốc như vậy, cũng không biết xoa nhẹ một chút sao?’
“Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Phương Đường nhặt rất nhiều cây thủy sinh trên bờ, lát nữa trộn với dầu gội để gội đầu, tóc sẽ mượt mà hơn và không còn gàu nữa, Tang Mặc càng cau mày chặt hơn, thậm chí anh còn không có dầu gội, người phụ nữ này quả thật cũng quá thiên vị rồi.
Thật ra cũng có thể nhìn thấy được quần áo mà Phương Đường mặc đều là đồ cũ, trong số bốn thanh niên trí thức nữ, trang phục của cô là xấu nhất, nhưng bố mẹ cô lại là nhân viên làm công nên điều kiện kinh tế cũng không tệ, rõ ràng do bố mẹ bất công.
“Lúc nãy tôi chia thịt heo như vậy, cô không có ý kiến gì sao?”
Tang Mặc đến đây chính là muốn giải thích một chút, dù sao thì con heo rừng cũng là do cô giết chết, nhưng anh lại chủ động lấy ít thịt, sợ rằng Phương Đường sẽ có cảm xúc khác trong lòng.
Phương Đường dội nước đi, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Không có ý kiến gì cả, tôi biết là anh đang muốn lấy lòng người.”
“Ừm.”
Tang Mặc cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng anh lại cảm thấy Phương Đường dùng lời lẽ không phù hợp lắm, anh đang cố gắng hòa hợp với dân làng, điều này sẽ càng có lợi cho sự đoàn kết và tình cảm giữa anh và dân làng.
Phương Đường đi cạnh anh, Tang Mặc khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, Phương Đường nghĩ đến điều gì đó rồi nói: “Nếu có gạo nếp thì tốt quá, có thể làm cơm nếp thịt ba chỉ để ăn, rất tốt cho dạ dày, để ông nội Ngô ăn cũng tốt lắm.”
“Thật thế à?”
Tang Mặc không biết đến chân giò và gạo nếp, anh lớn lên ở miền Bắc, mà đồ ăn miền Bắc không tinh tế như miền Nam, hơn nữa anh đã bỏ nhà đi phiêu bạt từ năm mười tuổi, nên không có điều kiện chú trọng việc ăn uống, no bụng là tốt rồi.
“Đương nhiên là sự thật, bà nội đã dạy tôi đấy, tài nấu nướng của bà nội nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới, có nhiều gia đình tổ chức tiệc đã nhờ bà nội tôi nấu ăn đấy.” Phương Đường kể có vẻ rất tự hào.
Khi còn nhỏ, cô thường đi cùng với bà nội đi ăn tiệc, bà nội nấu nướng còn cô thì vui vẻ mà ăn uống.
Tang Mặc suy nghĩ một chút rồi nói: “Để tôi đi xin ít gạo nếp, còn cần gì nữa không?”
“Có bột mì thì càng tốt, có thể làm bánh bao, trên núi có rất nhiều cây tể thái, lại còn có thịt heo, chỉ thiếu bột mì thôi, tôi nói cho anh biết, bánh bao làm theo công thức này ăn rất ngon, đảm bảo khi ăn xong đầu lưỡi của anh muốn rớt luôn ấy.”
Phương Đường đang rất thèm, nhiều năm rồi cô chưa được ăn lại món đó, trước kia bà cô thường làm cho cô ăn, thực ra khi cô sống ở nông thôn, đồ ăn khá ngon, mỗi lần cha cô đều gửi cho cô mười tệ, mà bà cô còn nuôi gà, nuôi heo và thường hỗ trợ làm tiệc, bà là bậc thầy nấu ăn, mỗi lần kiếm được hai tệ, bà còn được chia cho một ít kẹo cưới, đồ ăn nhẹ, thịt rau dư thừa nữa.
Bà nội rất yêu thương cháu gái, đồ ăn ngon đều để lại cho Phương Đường, mười lăm năm như hũ mật, đáng tiếc bà nội mất quá sớm, trước khi rời đi người mà bà lo lắng nhất chính là cháu gái.
Phương Đường hít hít cái mũi, mắt cô có chút đỏ hoe, cô nhớ bà nội quá, thật ra quê cô cũng ở tỉnh Chiết Giang, nhưng cách Núi Đầu Trâu rất xa, đi tàu phải mất mấy tiếng đồng hồ, cô sẽ xin phép về thăm mộ của bà nội, đốt thêm thỏi vàng, nếu không bà nội sẽ phải chịu khổ dưới đó.