Ánh mắt của các thanh niên trí thức và người dân trong thôn không tự chủ được mà hướng về phía cô, cảm thấy Phương Đường hình như ngày càng xinh đẹp hơn.
“Éc...”
Một tiếng gầm khủng khiếp vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội, rung chuyển cả ngọn núi.
“Động đất rồi!”
Một thanh niên trí thức đến từ tỉnh Tứ Xuyên phản ứng nhanh nhất, sợ hãi vứt cuốc chạy trốn, những thanh niên trí thức khác cũng sợ hãi, hoảng loạn bỏ chạy.
Tang Mặc bước nhanh về phía Phương Đường, kêu cô: “Mau xuống đây!”
Anh đoán là mãnh thú. Phương Đường ở nơi cao, có thể mãnh thú sẽ tấn công cô đầu tiên.
Phương Đường đột nhiên nghĩ đến cổng vòm heo mập mà hệ thống nói, lòng không nỡ rời đi, thứ hệ thống thưởng, hẳn là sẽ không làm hại cô chứ?
“Không phải vậy, hệ thống chỉ chịu trách nhiệm thưởng, không chịu trách nhiệm cho sự an toàn của ký chủ!” Hệ thống nói với giọng vô cảm, khiến da đầu Phương Đường tê dại, cô bèn quay người bỏ chạy.
Gió rít bên tai, mang theo từng đợt gió tanh, tiếng gầm rú đáng sợ, mặt đất rung động càng dữ dội hơn, những người dân trong thôn vốn bình tĩnh cũng hoảng sợ chạy tán loạn.
“Là heo rừng, chạy mau!”
Người dân trong thôn la hét, chạy càng nhanh hơn. Gây ra động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn là heo rừng không nhỏ, sức chiến đấu của heo rừng trưởng thành không kém gì hổ. Người ta nói nguyên hình của Trư Bát Giới chính là heo rừng.
“Đừng hoảng hốt, mau chạy xuống núi!”
Đội trưởng Hoàng vừa chạy vừa hét, không quên cầm cuốc làm vũ khí.
“Tang Mặc, Phương Đường, nhanh lên!”
Đội trưởng Hoàng sắp tức chết rồi, Phương Đường là người gần heo rừng nhất, Tang Mặc còn chạy lên núi. Nếu hai người này xảy ra chuyện gì, ông ta làm sao ăn nói với cha mẹ họ được?
Nghĩ đi nghĩ lại, đội trưởng Hoàng cắn răng, vác cuốc xông lên. Ông ta là đội trưởng, không thể khoanh tay đứng nhìn thanh niên trí thức bị heo rừng làm hại mà không làm gì. Nếu hai đứa trẻ này thực sự xảy ra chuyện, ông ta sẽ day dứt cả đời.
Mùi tanh ngày càng nặng hơn, Phương Đường cảm giác như heo rừng ở ngay sau mông mình, nanh dài sắc nhọn hơn dao, chỉ một nhát là có thể đâm xuyên người cô.
“38, đồ chết tiệt. Mi mau ra đây, nghĩ cách đi!”
Phương Đường không ngừng gọi hệ thống. Cô chỉ muốn ăn thịt, chứ không muốn một con mãnh thú sống sờ sờ!
38 thật không đáng tin cậy.
Cô còn chưa chinh phục ‘boss lớn’ thành công, còn chưa bước lên đỉnh cao cuộc sống, còn chưa khiến nhà họ Phương hối hận, cô không muốn chết.
“Cảnh báo, cảnh báo, heo rừng còn cách ký chủ năm mươi mét!”
Hệ thống lên tiếng, giọng nói vô tình khiến lòng Phương Đường lạnh toát. Cô nghiến răng cắn chặt, vội vàng chạy.
“Chạy về phía đông!”
Phía đông có một cây đại thụ, Tang Mặc định sẽ dẫn Phương Đường trèo cây, heo rừng không biết trèo cây, trốn trên cây sẽ an toàn.
“Phía đông là hướng nào?”
Phương Đường sắp khóc đến nơi rồi. Tại sao mọi người cứ thích nói Đông Tây Nam Bắc, sao không nói trước sau trái phải nhỉ?
Là một người phương Nam, cô thực sự không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, càng không quen với cách chỉ đường của người phương Bắc:
“Cô chạy về phía Đông một trăm mét, sau đó rẽ trái năm mươi mét, rồi chạy thẳng về phía Bắc, đến khi nhìn thấy ngã tư thì rẽ phải...”
Với cách chỉ đường như vậy, Phương Đường nghĩ rằng có lẽ cả đời này cô cũng không thể tìm ra được đường.
Má của Tang Mặc liên tục giật giật, anh muốn gõ cho cô gái phiền phức này vài cái để cô thông minh hơn một chút. Ngay cả Đông Tây Nam Bắc mà cô cũng không phân biệt được, đầu của cô chứa nước hả?
“Chạy sang bên trái!”
Tang Mặc sắp xếp lại ngôn ngữ, lần này Phương Đường đã hiểu, phản ứng cũng rất nhanh, lập tức rẽ trái. Cuối cùng con heo rừng cũng xuất hiện, Tang Mặc và đội trưởng Hoàng cùng rùng mình, răng hàm đều lạnh toát.
Con heo rừng này cực kỳ to lớn, nặng đến hai ba trăm cân, nanh nhọn như dao, nếu đâm vào người chắc chắn sẽ tạo ra hai lỗ thủng, nhất định chết chắc.
Điều kỳ lạ hơn là hình như con heo rừng đã nhắm vào Phương Đường, rõ ràng nó nhìn thấy đội trưởng Hoàng nhưng chẳng thèm quan tâm, vẫn theo sát Phương Đường rẽ ngoặt, nanh nhọn sắp sửa đâm xuyên qua người cô.
Tang Mặc cầm cuốc xông lên, đồng thời hét lên với Phương Đường: “Cô trốn lên cây đi!”
Phương Đường nhìn chằm chằm vào cái cây to lớn thẳng tắp trước mặt, không có lấy một nhánh cây nào để leo, nước mắt muốn trào ra. Làm sao cô có thể trèo lên được đây?
Trừ khi cô là cháu gái của Yến Tử Lý Tam, biết vượt nóc băng tường.
“Éc...”
Con heo rừng gầm lên giận dữ, tránh né Tang Mặc, lại lao về phía Phương Đường.
Đội trưởng Hoàng ở xa xa cũng vác cuốc chạy đến hỗ trợ Tang Mặc, trong lòng lại nghĩ, chẳng lẽ con heo rừng này là Trư Bát Giới đầu thai, muốn cướp Phương Đường về nhà làm vợ?
“Đừng qua đây, anh heo ơi, anh đừng ăn em, em không ngon đâu!”
Phương Đường sợ hãi khóc nức nở, đây là lần đầu tiên cô đối mặt trực tiếp với heo rừng, nó cũng thật xấu!
So với nó thì Trư Bát Giới thực sự đẹp trai hơn nhiều.
Heo rừng không hiểu tiếng người, liền bày ra tư thế tấn công. Tang Mặc cho nó một nhát cuốc, nhưng heo rừng da dày thịt béo, ngay cả một sợi lông của nó cũng không rụng, ngược lại còn bị kích động dữ dội hơn, tiếng rống kinh hoàng của nó vang vọng khắp sườn đồi.
“Gặp mạnh thì mạnh!”
Hệ thống bất lực nhắc nhở, nếu không lên tiếng nữa, ký chủ có thể sẽ bị giết chết.
Tim Phương Đường đập nhanh, cô hiểu ý hệ thống, chẳng lẽ cô có thể đánh chết heo rừng ư?
Phải thử một phen!
Phương Đường hạ quyết tâm, hôm nay không phải cô chết thì là heo rừng vong, cô phải liều mạng!
“Đồ khốn kiếp, tao liều mạng với mày!”
Phương Đường giật lấy cái cuốc trên tay Tang Mặc, bày ra tư thế thấy chết không nao núng, lao về phía heo rừng.
“Cô điên à? Mau trèo lên cây!”
Tang Mặc tức điên người, cô gái này ngay cả đất cũng không cuốc nổi, còn muốn đánh heo rừng?
Vừa nãy anh cuốc một nhát mà heo rừng chỉ khựng lại chứ không hề bị thương. Phương Đường xông lên như vậy chẳng khác nào tặng cho heo rừng bữa tiệc lớn.
Phương Đường không quay đầu lại, cô sợ quay đầu lại sẽ mất hết can đảm, ban đầu thì hăng hái nhưng một khi do dự thì sẽ yếu dần.
“Đánh chết mày làm sủi cảo này!”
Phương Đường và heo rừng nhìn nhau trừng trừng. Kỳ lạ thay, heo rừng lại dừng lại, nhưng chỉ ba giây, Phương Đường dùng hết sức bình sinh, chém mạnh vào đầu heo rừng.
Tiếng rít thảm thiết vang lên, những người dân trốn dưới chân núi hoảng sợ che tai, tưởng rằng có người bị thương, nhưng không dám lên núi xem.
Phương Đường nhắm chặt mắt, thành bại tại đây. Cô không còn sức để vung thêm nhát cuốc nào nữa. Một dòng máu nóng hổi bắn vào mặt, chảy vào miệng, tanh nồng khiến người buồn nôn.
Con heo rừng gục xuống đất, co giật rên rỉ vài tiếng rồi tắt thở.
Tang Mặc tiến đến, đá mấy cái vào con heo, không thấy động tĩnh gì. Anh quay sang nhìn Phương Đường đang dính đầy máu trên mặt, mắt mở to như sắp rớt ra ngoài.
Anh cảm thấy bản thân nên nhìn nhận lại cô gái phiền phức này.
Một cô gái có thể hạ gục heo rừng chỉ bằng một nhát cuốc, tuyệt đối không hề yếu đuối. Có khả năng trước đây Phương Đường đã giả vờ yếu đuối để lười biếng làm việc.
Đội trưởng Hoàng cũng đến, đá mạnh vào con heo vài lần, nhưng nó không hề cử động. Chân của đội trưởng Hoàng suýt gãy, ông ta vỗ mạnh vai Phương Đường khiến nửa người cô khựng lại, suýt ngã.
“Tốt lắm, không tệ!”
Trước đây ông ta đã đánh giá Phương Đường qua vẻ bề ngoài. Rõ ràng cô gái này rất dũng cảm, dám đứng ra chống trả khi gặp heo rừng, thậm chí còn hạ gục nó chỉ bằng một nhát cuốc. Hành động nghĩa hiệp này của cô xứng đáng được tuyên dương trên loa phóng thanh.
Phương Đường mở mắt, mắt dính đầy máu heo rừng, miệng cũng dính. Cô cảm thấy buồn nôn, bèn nôn khan vài tiếng.
Nhưng khi nhìn thấy xác con heo rừng to lớn như một ngọn núi nhỏ trên mặt đất, Phương Đường vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Tang Mặc, chúng ta có thịt ăn rồi!”
Con heo rừng này nặng hai ba trăm cân, đủ cho họ ăn cả tháng. Họ sẽ đi hái rau diếp cá để làm sủi cảo, tiếc là không có bột mì, lát nữa đổi thịt heo lấy bột mì từ người dân trong thôn vậy.
Tang Mặc nhìn cô đầy ẩn ý, khẽ nhếch môi, nhưng vẫn rất vui mừng. Quả nhiên cô gái này rất may mắn, bình thường trên núi ít khi có heo rừng xuất hiện. Nhưng hôm nay lại đột nhiên xuất hiện một con to như vậy, còn chỉ truy đuổi một mình Phương Đường, rõ ràng là do cô thu hút nó.
Quả nhiên đi theo Phương Đường sẽ được hưởng không ít lợi ích, dù có làm việc thêm một chút cũng không sao.
Phương Đường hơi chột dạ, đưa tay quệt mồ hôi trên mặt, nở nụ cười giải thích:
“Tôi... tôi chỉ là theo bản năng sinh tồn thôi. Con người tiềm ẩn sức mạnh rất lớn, khi gặp nguy hiểm sẽ bộc phát sức mạnh vô hạn. Lúc nãy tôi cũng vậy, thật đấy, bình thường tôi yếu lắm, ngay cả nước cũng không gánh nổi.”
Tang Mặc mỉm cười, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ. Không giải thích còn đỡ, giải thích như vậy càng khiến người ta nghi ngờ.
“Ừ.”
Tang Mặc không vạch trần, nể tình con heo rừng.
Khóe môi Phương Đường khẽ giật, cũng không biết ‘boss lớn’ có tin hay không, mặc kệ vậy, dù sao cô cũng đã giải thích rồi, tin hay không là chuyện của họ.
Người dân trong thôn và thanh niên trí thức dưới chân núi lặng lẽ đi lên. Nhìn thấy Tang Mặc và mọi người bình an vô sự thì ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nhìn thấy con vật to lớn nằm trên mặt đất, tất cả đều há hốc mồm, rồi reo lên vui mừng.
“Trời ơi, con heo rừng này phải nặng đến ba trăm cân đấy nhỉ? Nhiều thịt quá!”
“Đội trưởng, tối nay có thể thêm món ăn không?”
“Tối nay được ăn thịt rồi!”
Mọi người đều vui mừng khôn xiết, bất kể là người dân trong thôn hay thanh niên trí thức, ai cũng thèm thịt. Một con heo rừng to lớn như vậy, mỗi nhà mỗi hộ có thể chia được một vài cân thịt, và có thể thêm được kha khá mỡ.
Mọi người đều tưởng là Tang Mặc và đội trưởng Hoàng đánh chết, không cũng ai nghĩ là Phương Đường.
“Đội trưởng, chú đừng nói với họ là cháu đánh chết nhé, được không?” Phương Đường nhỏ giọng nài nỉ, cô không muốn trở thành anh hùng đánh heo rừng, càng không muốn nổi tiếng.
Cứ để mọi người nghĩ cô là một người phụ nữ yếu đuối thì tốt hơn, như vậy mới có thể hành động khi người ta không đề phòng.