Phương Đường trợn tròn mắt. Khen thưởng này thật sự quá tốt, chỉ tiếc là đến hơi chậm một chút. Cô không khỏi oán trách: “Vì sao mi không khen thưởng sớm hơn một chút? Vừa rồi tôi có thể đập chết kẻ tai hoạ đó rồi.”
“Giết người đền mạng, mong ký chủ tỉnh táo một chút!” Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở.
Phương Đường mím mối, tay có chút ngứa. Cô muốn thử kỹ năng đại lực sĩ này một chút, nhưng hiện tại có quá nhiều người, nên cô sẽ thử lại khi chỉ có một mình mình.
Thầy thuốc đến, xử lý vết thương cho Triệu Vỹ Kiệt và còn tiêm cho anh ta một mũi chống viêm. Bác sĩ nhìn Phương Đường, cười tủm tỉm và nói: “Cô có đôi tay thật khoẻ.”
Phương Đường lập tức đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Tôi…… Vì tôi quá sốt ruột. Bác sĩ. Anh ta sẽ không chết phải không?”
“Không chết được. Tôi khâu cho anh ta mấy mũi là không sao.”
Thầy thuốc không hề để ý đến chuyện đã xảy ra chút nào. Bởi vì hầu như ngày nào ở nông thôn cũng có người bị thương, ông ấy đã chứng kiến rất nhiều.
Triệu Vỹ Kiệt bị đau đến mức tỉnh dậy, mở to mắt, lập tức nhìn thấy thầy thuốc đang cầm kim chỉ, khâu đi khâu lại trên đầu mình. m thanh của mũi kim đâm xuyên qua da thịt thật nổi da gà và cũng rất đau. Triệu Vỹ Kiệt không chịu được kêu lên ầm ĩ giống như heo bị chọc tiết.
“Kêu la cái gì? Kêu lại làm cho da đầu bị rách thêm lần nữa, óc vỡ ra ngoài thì tôi cũng không cứu được anh đâu!”
Thầy thuốc hét lên một tiếng, Triệu Vỹ Kiệt sợ hãi im miệng ngay lập tức.
Khâu tất cả mười hai mũi, vết thương thật sự khá lớn, nhưng thầy thuốc cảm thấy không có vấn đề gì nên không muốn tiêm thêm mũi kháng viêm mà chỉ tiêm cho Triệu Vỹ Kiệt một mũi và cho một chút thuốc thảo dược. Ông ấy nói với Triệu Vỹ Kiệt ba ngày sau đến tìm ông ấy để đổi thuốc rồi xách hòm thuốc rời đi.
Triệu Vỹ Kiệt u ám nhìn Phương Đường. Con ả đê tiện này đã đánh vào đầu anh ta hai lần, thù này anh ta nhất định sẽ trả lại.
Phương Đường cũng không sợ anh ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang. Hiện tại cô là người rất mạnh mẽ, tốt nhất là tên khốn này không nên kiếm chuyện với cô, nếu không cô sẽ không khách sáo.
“Đồ khốn. Anh dám bóp cổ tôi, tôi sẽ nói với cha mẹ tôi!”
Bạch An Kỳ đã hồi phục lại, nhảy dựng lên và chửi bới Triệu Vỹ Kiệt, nhưng Triệu Vỹ Kiệt chỉ cần trừng mắt nhìn thì cô ta lập tức sợ hãi, tiếng mắng chửi cũng nhỏ dần.
Cả đầu Triệu Vỹ Kiệt quấn băng gạc, sắc mặt trắng bệch trở về ký túc xá, những người khác cũng đã rời đi rồi. Trương Vệ Hồng và Văn Tĩnh đang múc nước súc rửa sàn nhà, hai người họ đều rất sợ hãi. Ai biết được Triệu Vỹ Kiệt giống như chó điên, nói cắn người thì lập tức cắn người. Loại người này thật đáng sợ, sau này các cô phải cách khá xa một chút.
“Cô đừng mong là tôi sẽ cảm ơn cô. Tất cả là do cô nói linh tinh nên Triệu Vỹ Kiệt mới nổi điên lên, đều là lỗi của cô!”
Bạch An Kỳ nổi giận đùng đùng và hét lên. Cô ta không muốn cảm ơn Phương Đường đã cứu mình. Rõ ràng là do ả đê tiện này gây chuyện nên suýt chút nữa cô ta đã bị anh ta giết chết.
“Tôi cũng không quan tâm đến lời cảm ơn của cô. Muốn trách thì trách mẹ cô mắt mù nên mới chọn loại người tuấn tú lịch sự như vậy làm con rể!”
Phương Đường không chịu yếu thế mà đáp trả lại. Trải qua một chuyện ầm ĩ như vậy, chắc chắn những tin đồn vớ vẩn giữa cô và Triệu Vỹ Kiệt sẽ giảm đi rất nhiều. Ở nông thôn không có bí mật nào cả. Chuyện hôm nay chắc chắn sẽ được truyền khắp nơi trong vòng ba ngày. Sau này, mọi người đều sẽ chú ý đến Bạch An Kỳ và Triệu Vỹ Kiệt, họ sẽ không chú ý đến cô nữa.
Buổi chiều họ còn phải làm việc, Triệu Vỹ Kiệt bị thương xin nghỉ. Hiện tại đội trưởng Hoàng cũng không nói gì và giả vờ như không biết. Dù sao cũng không xảy ra án mạng nên ông ấy lười để ý đến chuyện ầm ĩ này.
“Hôm nay lên núi khai hoang, không ai được lười biếng, làm việc cho cẩn thận!”
Đội trưởng Hoàng giao nhiệm vụ cho các thanh niên trí thức. Tỉnh Chiết Giang nhiều núi, ít đất, lương thực trồng trên ruộng không đủ ăn. Đội trưởng Hoàng dẫn dắt người dân trong thôn lên núi khai khẩn đất hoang, trồng bắp, khoai lang, khoai tây, đậu nành, trộn với gạo cũng miễn cưỡng có thể lấp đầy bụng.
Các thanh niên trí thức được giao một sườn núi, dân trong thôn ở một sườn núi khác, mọi người bắt đầu làm việc. Phương Đường và Tang Mặc được phân công làm chung. Từ khi tặng cá trích cho nhà đội trưởng Hoàng, khi đội trưởng Hoàng sắp xếp công việc đều phân cho hai người làm chung.
Đất của hai người ở trên sườn núi, là một mảnh đất rất lớn. Phương Đường muốn thử sức mình, giơ cao lưỡi cuốc, cuốc xuống đất, sau đó…
Lưỡi cuốc bay khỏi đất.
Rơi xuống cách đó hơn chục mét.
Phương Đường chỉ còn lại cán cuốc trong tay, cô ngơ ngác nhìn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tang Mặc thở dài, cô gái này thực sự không biết làm việc, đoán chừng dù cô ở nông thôn mười lăm năm thì cô cũng chỉ học được cách nấu ăn.
“Cô qua một bên nghỉ ngơi đi. Để tôi cuốc cho.”
Tang Mặc cam chịu đẩy cô gái phiền phức này ra. Mặc dù đất hơi rộng nhưng cỏ không nhiều, hơn nữa những ngày này có thức ăn ngon nên cả người anh tràn đầy sức lực.
Phương Đường cười lấy lòng, nhảy nhót đi nhặt lưỡi cuốc, lắp lại, gõ vài cái trên đá, lưỡi cuốc lại chặt. Phương Đường tranh thủ không ai để ý, lén nhặt một viên đá, dùng sức bóp.
Đá không vỡ.
Bóp lần nữa, vẫn không vỡ, nhưng tay bị rách.
Phương Đường cực kỳ thất vọng, cái gì mà đại lực sĩ chứ, ngay cả đá cô cũng không bóp vỡ được.
“Ký chủ làm ơn thực tế một chút đi, bóp vỡ đá chỉ có trong tiểu thuyết thôi, đừng mơ mộng nữa!” Giọng hệ thống lạnh lùng, nghe như đang nghiến răng nghiến lợi.
Đây là thế giới thực, không phải thế giới tiểu thuyết, còn bóp vỡ đá, sao ký chủ không lên trời luôn đi!
“Vậy rốt cuộc sức lực của tôi lớn cỡ nào?” Phương Đường không cảm thấy sức mình tăng lên, dường như vẫn như trước.
“Gặp mạnh thì mạnh.”
Hệ thống nói một câu cao thâm, sau đó ban hành nhiệm vụ: “Cho ‘boss lớn’ uống nước, hoàn thành trong vòng ba phút.”
Mặt Phương Đường liền đỏ lên như máu, còn lén lút nhìn quanh, sợ người khác nghe thấy tiếng của hệ thống. Cho Tang Mặc uống nước, cái này cũng quá thân mật rồi thì phải?
“Còn lại hai phút rưỡi!” Hệ thống vô tình nhắc nhở.
Phương Đường giật mình, vội vàng cầm cuốc chạy về. Tang Mặc vung cuốc, cuốc xuống một nhát, một mảng đất lớn bị lật lên. Cô đi tới vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Tang Mặc, đường nét hoàn hảo như nam thần Hy Lạp. Được ánh nắng chiều tà chiếu xuống, những giọt mồ hôi trên mặt càng trở nên lấp lánh.
“Đừng ngẩn người ra nữa, chỉ còn một phút rưỡi thôi!”
Trái tim Phương Đường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mới nhìn một lúc mà đã trôi qua một phút rồi sao?
Cô tìm thấy ly nước, vắt óc suy nghĩ, làm thế nào để ‘boss lớn’ nhận đồ mình đưa. Đáng tiếc thời gian không đủ, cô cũng lười nghĩ nữa, trực tiếp chạy qua, cười ngọt ngào với Tang Mặc, nói: “Anh vất vả rồi, uống chút nước đi.”
“Ừ.”
Tang Mặc vừa khéo đang khát, định thả cuốc xuống, nhưng Phương Đường ngăn anh lại, bảo: “Tay anh toàn là đất, để tôi đút anh uống nhé!”
Nói xong, cô rót một ly nước, đứng trên dốc, vừa vặn ngang tầm với Tang Mặc, đưa ly nước đến bên môi anh, thầm cầu khẩn: “Cầu xin anh uống đi, mau uống đi!”
Tang Mặc ngẩn người, đầu mũi toàn là hương thơm thoang thoảng. Anh chưa bao giờ ở gần người khác giới như vậy, hương vị này khiến đầu óc anh hơi choáng váng, lời từ chối cũng bị nghẹn lại. Nhưng anh vẫn muốn tự mình uống, anh có tay có chân, để người khác đút như thế này thì còn ra thể thống gì.
“Sao anh không uống? Mau uống rồi đi làm việc!”
Phương Đường sốt ruột, chỉ còn ba mươi giây cuối cùng. Cô chỉ có ba cơ hội nhiệm vụ thất bại, cô không muốn chết.
Bởi vì sốt ruột nên lá gan cũng lớn hơn, Phương Đường trực tiếp đổ nước vào miệng Tang Mặc, còn dùng tay kia đỡ cằm anh. Bàn tay mềm mại mịn màng, áp vào da thịt, khiến lòng Tang Mặc rung động, anh chưa kịp phản ứng, đã phải ừng ực uống hết một ly nước.
Những người khác nhìn cảnh thân mật ngọt ngào bên này thì mắt đều đỏ hoe, ban ngày ban mặt, trước mắt bao nhiêu người, đúng là đồi phong bại tục mà!
Nhưng trong lòng sao lại thấy chua xót đến vậy?
Tang Mặc mặt lạnh tiếp tục cuốc đất, nhưng vành tai đỏ bừng, tim cũng đập hơi nhanh. Anh cuốc được một lúc, không nhịn được nói: “Tôi tự uống nước được!”
“Biết rồi!”
Phương Đường cười ngọt ngào hơn cả mật ong, đôi mắt cong cong. Tang Mặc lại nghĩ đến bàn tay nhỏ bé mềm mại trên cằm mình, thầm nghĩ: ‘Chẳng trách cô làm việc không tốt, bàn tay mềm mại và nhỏ bé như vậy, cầm cuốc cũng không nổi, làm sao có thể làm việc được?’
Thôi được rồi, sau này anh sẽ làm nhiều hơn!
“Nhiệm vụ cho ‘boss lớn’ uống nước hoàn thành, thưởng thức sự mềm mại như không xương, tặng kèm cổng vòm heo mập!” Hệ thống thông báo phần thưởng.
Phương Đường chớp mắt, mềm mại như không xương?
Cái này lại là thứ gì?
Chẳng lẽ bắt cô đi tập xiếc?
Còn cổng vòm heo mập, là heo mà cô nghĩ đến sao?
Phương Đường đứng bên cạnh nhìn Tang Mặc làm việc, thấy hơi chán, bèn lên dốc hái rau dại. Lúc nãy đi nhặt cuốc, cô thấy một bụi rau diếp cá tươi non, hái về chần qua nước rồi xào lên ăn thì sẽ ngon chết người, chỉ là hơi hao mỡ. Lượng mỡ còn dư khi hầm thỏ cũng không còn lại bao nhiêu.
Giá như có một miếng mỡ heo to thì tốt biết bao.
Phương Đường không biết rằng, khí chất của cô hiện tại càng ngày càng nhu nhược khiến người ta muốn bắt nạt, giống như không có xương vậy, nhưng lại không có vẻ phóng túng, chỉ khiến người ta càng thêm thương tiếc, hận không thể liều mạng bảo vệ cô.