Phương Đường không thể nhịn được nữa, lên phố mua hai bao thuốc diệt chuột, dành cho mình một bao, cho Triệu Vĩ Kiệt một bao, tới lúc tỉnh lại thì cô đã về năm mình 18 tuổi.
Nếu đã sống lại, cô phải đối xử với bản thân tốt một chút, loại tình thân xa xỉ như vậy, hẳn là vô duyên với cô rồi, cô cũng không cần cưỡng cầu làm gì.
Cô còn muốn tìm một người đàn ông đẹp trai có trách nhiệm, có bản lĩnh để kết hôn, nhưng vậy mới có thể phá hỏng ý đồ của Triệu Vĩ Kiệt, bằng không chỉ dựa vào sức của cô thì chỉ sợ không đối phó được với tên khốn khiếp này.
Nhưng cô đi chỗ nào để tìm được một người đàn ông tài giỏi như vậy đây?
“Tiếp thu nhu cầu tình cảm của ký chủ, hệ thống 38 hào của người đẹp đáng thương nghịch tập vả mặt nằm thắng khởi động thành công, ký chủ có đồng ý trói định đồng ý không?”
“Ký chủ có đồng ý không?”
“Trong mười giây mà không đồng ý, coi như là ký chủ tự động từ bỏ, lần sống lại này tuyên bố thất bại, mười, chín, tám……”
Âm thanh máy móc không có tình cảm bắt đều đếm ở bên tai của Phương Đường, cô không nghe hiểu những điều khác nhưng câu cuối cùng thì cô nghe hiểu, sống lại thất bại sao?
Có phải là cô lại chết một lần nữa không?
Không, cô muốn sống, cô đồng ý.
“Ký chủ đồng ý trói định, hệ thống 38 hào của người đẹp đáng thương nghịch tập vả mặt nằm thắng trói định thành công, khi tuyên bố nhiệm vụ, nếu ký chủ hoàn thành sẽ có khen thưởng, thất bại đã phải chịu trừng phạt, số lần thất bại vượt qua ba lần thì sống lại thất bại!”
“Ta phải làm nhiệm vụ gì? Khen thưởng có thịt không?” Phương Đường tò mò hỏi.
Cô đã tiếp nhận thứ thần kỳ tự kêu là hệ thống này rồi, cô đã sống lại, nên việc trói định với cái hệ thống này cũng không còn cảm thấy kỳ lạ nữa, nhưng tên gọi của hệ thống này khó đọc quá.
“Nhiệm vụ của cô là công lược đại lão tương lai, là đứa con được trời ưu ái, có mục tiêu cuối cùng là nằm thắng tới đỉnh cao nhân sinh, mong ký chủ đừng trầm mê với dục vọng ăn uống!”
Phương Đường không phục, mỗi ngày ở nông thôn đều phải làm việc vô cùng tốn sức, còn thiếu dầu thiếu thịt, kiếp trước cô đói đến mức phun nước trong, sau khi kết hôn với Triệu Vĩ Kiệt, trên bàn cơm cũng không thiếu thịt, nhưng bị tên cầm thú kia tra tấn cho đến một miếng thịt mà cô cũng không nuốt trôi được, nếu tính kỹ ra thì đã bảy tám năm cô không được ăn thịt rồi.
“Không được, nếu không có thịt thì ta không làm, ta muốn ăn thịt!” Phương Đường lấy hết can đảm đưa ra yêu cầu, còn uy hiếp: “Không có thịt ăn thì sống không bằng chết, ta không cần trọng sinh nữa.”
“Chờ cô công lược đại lão thành công là có thể ăn được thịt rồi.” Hệ thống dỗ dành cô.
“Hiện tại ta muốn ăn luôn.”
“Hiện tại quá sớm.” Hệ thống nói với giọng khó xử.
Thế giới này quá bảo thủ, lần đầu tiên gặp mặt lại muốn ăn thịt luôn, mức khó khăn quá cao, hơn nữa hiện tại ký chủ và đại lão có độ thân mật bằng không, vậy thì ăn thịt thế nào được?
Quá làm khó nó rồi!
Tuy rằng hai đời cô vẫn là cô gái ngây thơ về phương diện kia, nhưng tốt xấu gì thì cô vẫn là phụ nữ đã từng kết hôn mà sống lại, nên cô đã hiểu lời nói lưu manh này của hệ thống rất nhanh, thịt này là thịt khác, đây không phải là thịt mà cô muốn ăn.
“Mi…… Mi là đồ lưu manh, ta nói chính là loại thịt ăn được vào trong bụng, chứ không phải cái kia!”
Phương Đường trao đổi với hệ thống mà khuôn mặt tức giận đến đỏ lên, giống như hoa đào, trắng hồng mọng nước.
“Mi phải nói rõ ràng, về sau sẽ tùy cơ khen thưởng đồ ăn!” Hệ thống vẫn là âm thanh máy móc không có cảm tình như cũ, sau đó liền giả chết, Phương Đường kêu vài lần cũng chưa trả lời.
Phương Đường tức giận đến ngứa răng, rõ ràng là hệ thống tự suy nghĩ bậy bạ, cô nói rõ ràng như thế, ai lại muốn ăn ‘cái thịt’ kia chứ, cô còn chưa kết hôn mà.
Phương Đường vừa xấu hổ lại vừa tức giận, mặt càng đỏ hơn, so với hoa loa kèn nở đỏ rực bên vách núi còn rực rỡ hơn một chút, khiến người ngồi trên xe bị hấp dẫn không thôi, còn có mấy nam thanh niên tri thức không hẹn mà cùng đỏ mặt, tim cũng đập nhanh hơn chút.
Chỉ có một nam thanh niên trí thức ngồi ngay ngắn, nhìn quét qua Phương Đường bên kia, nhưng khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng lại không hề có gợn sóng, dù cho anh đang ngồi trên máy kéo nhưng lưng vẫn thẳng tắp đĩnh đạc, giống như là cây tùng cao thẳng đứng đón gió lạnh giữa trời đất.
Triệu Vĩ Kiệt được người lái xe đỡ lên bờ ruộng, trên người đều là bùn, mỗi một bước đi của anh ta đều để lại dấu chân bùn, quần áo ướt đẫm dính sát vào người tựa như là băng làm anh ta lạnh đến đông cứng lại, khớp hàm va chạm vào nhau, giọng nói run run.
“Đường…… Đường Đường…… Em em…… Tại sao em lại đẩy anh?”
“Anh chơi trò lưu manh với tôi nên tôi mới đẩy anh!” Phương Đường cố nén sự ghê tởm trừng mắt với người đàn ông này, một đời này cô sẽ không bao giờ để cho Triệu Vĩ Kiệt thực hiện được ý đồ.
“Chúng ta……Là đối tượng…… Hắt xì!”
Ánh mắt của Triệu Vĩ Kiệt trở nên hung ác, nham hiểm, nhất định phải có được Phương Đường, cha mẹ của Phương Đường cũng đã đồng ý rồi, người phụ nữ này trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta.
Phương Đường vừa nghe thấy lời này thì vô cùng tức giận, oán hận của hai đời tích lại khiến cô chịu không được mà nhảy xuống xe để nhặt một cục đá lên rồi đập thật mạnh lên đầu Triệu Vĩ Kiệt, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám đông, một dòng máu đỏ tươi trộn lẫn vói nước bùn chảy xuống theo sống mũi, chia mặt bẹt giống bánh nướng của Triệu Vĩ Kiệt thành hai nửa.
“Ai là đối tượng của anh, anh cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, tôi không quen anh, nếu anh lại nói hươu nói vượn, tôi…… Tôi sẽ đánh chết anh!”
Phương Đường vừa tức giận lại ghê tởm, thân thể đã tức giận đến phát run, lúc cô dùng cục đá này đập vào đầu anh ta thì đã dùng hết sức lực của bản thân, nước mắt rào rạt rơi xuống.