Kẹo trong miệng Văn Tĩnh và Trương Vệ Hồng càng nuốt không nổi nữa, biểu tình cay chát, cũng thầm nghĩ muốn giải thích giúp Bạch An Kỳ vài câu, nhưng đây là cha mẹ người ta đính thân cho người ta, bọn họ là người ngoài thì có cái tư cách gì để nói, vẫn là đừng xen vào việc của người khác mới tốt.
Nhóm thanh niên trí thức nam quay sang nhìn nhau, vẫn là nghe mà không hiểu, sao lại là Triệu Vỹ Kiệt?
Không phải là anh ta đã đính thân với Phương Đường sao?
“Phương Đường, cậu câm miệng, cậu lại ăn nói lung tung nữa thì tôi sẽ đánh chết cậu!” Bạch An Kỳ nhảy dựng lên đánh người, nhưng Phương Đường cao hơn cô ta nên nhẹ nhàng bắt được tay cô ta.
Tiếp tục nói: “An Kỳ, cậu quá kích động rồi, bình tĩnh một chút, mẹ cậu còn khen Triệu Vỹ Kiệt tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ đầy hứa hẹn nữa, nói các cậu môn đăng hộ đối, cha mẹ hai bên đều thỏa thuận xong rồi, chỉ cần chờ hai người trở về thành phố thì sẽ làm hôn lễ. Chuyện tốt như vậy nên cậu kích động cũng là đúng. Nhưng mà về sau cậu phải quản lý vị hôn phu nhà cậu cho tốt, đừng tới làm phiền tôi, thật đáng ghét!”
“Phương Đường, Triệu Vỹ Kiệt nói các cậu là người yêu do cha mẹ đều đồng ý, rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Có thanh niên trí thức nam không nhịn được mà hỏi.
“Đó là Triệu Vỹ Kiệt ăn nói lung tung, là do anh ta muốn giở trò lưu manh!”
Biểu cảm của Phương Đường trở nên lạnh lẽo, thư của mẹ Bạch An Kỳ tới rất đúng thời điểm, chỉ đơn giản đẩy hai người này lại với nhau thôi đã dời đi lực chú ý của mọi người, còn Phương Lan bên kia thì lại qua trận này rồi lại nói.
Nhóm thanh niên trí thức nam bừng tỉnh, hóa ra là có chuyện như vậy. Tên khốn Triệu Vỹ Kiệt này thật sự không phải là kẻ ra gì, miệng luôn nói bậy, còn to gan lớn mật giở trò lưu manh.
Triệu Vỹ Kiệt còn không biết bản thân bỗng nhiên xuất hiện một vị hôn thê. Khi anh ta đang ngủ trưa ngon lành, còn mơ thấy Phương Đường, bị anh ta bắt nạt đến mức xin tha khiến cho Triệu Vỹ Kiệt đắc ý mà cười ra tiếng thì mộng đẹp bị người đánh cho tỉnh.
“Mau tỉnh lại, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Trương Kiến Thiết ra sức lay động, cuối cùng Triệu Vỹ Kiệt cũng tỉnh, mắt trừng lớn như mắt trâu sau đó chỉ muốn mắng chửi người.
“Có phải mẹ cậu giới thiệu Bạch An Kỳ làm đối tượng cho cậu không?”
Triệu Vỹ Kiệt kinh ngạc, buột miệng thốt ra: “Sao cậu lại biết?”
Anh ta cũng chưa nói với người nào, sao tên này lại biết?
Trương Kiến Thiết vô cùng ghen ghét. Mẹ nó, Triệu Vỹ Kiệt này còn xấu hơn cả cóc ghẻ, vậy mà đối tượng lại đều xinh đẹp như vậy, còn không phải ỷ vào cha là giám đốc nhà máy hay sao. Nếu cha anh ta mà là giám đốc nhà máy thì chắc chắn anh ta còn nổi tiếng hơn cả Triệu Vỹ Kiệt.
“Phòng bên đều truyền khắp rồi, Phương Đường nói cậu và Bạch An Kỳ đã đính thân, trở về thành phố sẽ phải kết hôn. Hiện tại hai ngươi là vị hôn phu hôn thê, Phương Đường còn bảo sau này Bạch An Kỳ phải quản cậu cho tốt, đừng đi làm phiền cô ấy, Bạch An Kỳ nói……”
Trương Kiến Thiết nói lắp, không dám nói, Triệu Vỹ Kiệt độc địa nói: “Cô ta nói cái gì?”
“Cô ta…… Cô ta nói không có việc này, cho dù phải gả cho heo gả cho chó thì cũng sẽ không gả cho cậu.”
Triệu Vỹ Kiệt đen mặt, tuy rằng anh ta ghét bỏ Bạch An Kỳ, nhưng người phụ nữ này lại dám coi thường anh ta, con mẹ nó, một kẻ thấp lùn như cô ta thì có gì đặc biệt hơn người chứ.
Anh ta xốc chăn lên, đi nhanh ra ngoài, Trương Kiến Thiết theo ở phía sau.
m thanh Bạch An Kỳ kêu khóc truyền tới: “Tôi không đính thân với Triệu Vỹ Kiệt, Phương Đường ăn nói lung tung, sao tôi có thể nhìn trúng cái loại người như Triệu Vỹ Kiệt được, xấu muốn chết, vẻ mặt không khác gì cóc ghẻ, rõ ràng là Phương Đường với anh ta đang là người yêu……”
Trước cửa, mặt Triệu Vỹ Kiệt đen như than, trên mặt có mấy nốt mụn cũng đỏ lên như máu vì tức giận, còn loang lổ dầu, đã xấu xí lại còn ghê tởm.
“Ầm”
Triệu Vỹ Kiệt đá văng cửa ra. Tất cả mọi người trong phòng đều hoảng sợ, quay đầu nhìn anh ta, đều im lặng, không dám nói một lời.
“Bạch An Kỳ cô là cái thá gì. Ông đây căn bản không thèm để ý đến cô, là do mẹ cô nịnh nọt ở trước mặt mẹ tôi, muốn nhanh chóng đưa cô đến nhà tôi. Hừ, với cái dáng cao mét rưỡi của cô, ông đây có cưới con chuột cái thì cũng còn hơn cô gấp trăm lần!”
Triệu Vỹ Kiệt phản kích không thương tiếc. Giám đốc công ty bách hóa thì có gì đặc biệt? Cha anh ta chính là giám đốc của một nhà máy lớn toàn quốc.
“Chó má nhà anh. Chính mẹ anh mới muốn nịnh bợ mẹ tôi, ở trước mặt mẹ tôi khen anh tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Tôi nhổ vào. Loại cóc ghẻ như anh mà cũng xứng là tuấn tú lịch sự sao? Mẹ tôi bị mẹ anh che mắt nên mới có thể mắc mưu bị lừa. Triệu Vỹ Kiệt, anh đừng mơ tưởng cóc ghẻ ăn thịt thiên nga. Sau này cách xa tôi ra một chút, tôi dù gả cho heo cho chó cũng tốt hơn gả cho anh gấp vạn lần!”
Sắc mặt Triệu Vỹ Kiệt càng ngày càng u ám. Anh ta cũng không phải là người tốt tính, tâm lý lại còn vặn vẹo, nên lời nói của Bạch An Kỳ không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu.
“Con mụ xấu xí này, cô nói lại lần nữa thử xem!”
Triệu Vỹ Kiệt đột nhiên tiến lên, bóp cổ Bạch An Kỳ. Khuôn mặt to lớn vặn vẹo vô cùng hung ác, trong mắt anh ta hiện ra vẻ hung tợn. Vẻ mặt dữ tợn này của anh ta khiến tất cả mọi người ở đó nhìn thấy đều rất bất ngờ, đứng im như một khúc gỗ.
Bạch An Kỳ giống như con rối gỗ, bị bóp cổ nhấc lên, máu trên mặt nhanh chóng biến mất, rồi lại biến thành màu xanh tím, nhìn gần như sắp chết.
Lúc này mọi người mới ý thức được, vội vàng tiến đến lôi kéo Triệu Vỹ Kiệt ra. Nhưng một lúc lâu cũng không kéo ra được, Bạch An Kỳ sắp không chịu đựng nổi.
“Bang”
Một tiếng động lớn vang lên. Mắt Triệu Vỹ Kiệt trợn ngược, cả người lung lay chao đảo vài cái rồi ngã xuống đất.
Máu đỏ từ trên đầu chảy ra. Triệu Vỹ Kiệt nhắm chặt mắt, mặt mũi trắng bệch. Vết thương này nghiêm trọng hơn vết thương lần trước một chút.
Phương Đường nắm chặt một viên gạch mà cô vừa nhặt từ bên ngoài vào, đập cho Triệu Vỹ Kiệt một cái. Cô không muốn Bạch An Kỳ chết. Hơn nữa nếu thật sự xảy ra án mạng thì cô cũng không thoát khỏi liên quan.
“Khụ khụ……”
Bạch An Kỳ yếu ớt nằm trên mặt đất, trên cổ có một mảng xanh tím, nhìn thật sự rất ghê rợn. Cô ta cũng rất sợ hãi. Cảm giác nghẹn thở vừa rồi khiến cô ta nghĩ rằng bản thân mình sắp chết thật rồi.
“Tôi đi gọi thầy thuốc.”
Trương Kiến Thiết hoang mang hoảng sợ chạy ra ngoài. Triệu Vỹ Kiệt chảy máu đầy đất, anh ta sợ sẽ chết người.
Những người khác đều còn rất sợ hãi, ánh mắt nhìn Phương Đường đầy khó hiểu. Cô gái này đã đánh Triệu Vỹ Kiệt hai lần, mỗi lần ra tay đều ác hơn lần trước.
“Tôi…… Tôi chỉ nghĩ đến chuyện cứu người. Vừa nãy thấy Bạch An Kỳ sắp chết, tôi có thể bị ngồi tù hay không?”
Phương Đường buông viên gạch rơi xuống đất, miệng nhỏ run lên vì sợ hãi, nước mắt chảy dài, cơ thể không ngừng run rẩy.
Mấy người thanh niên trí thức nam lập tức cảm thấy thương tiếc, cảm thấy Phương Đường là một người thật sự rất tốt bụng. Bạch An Kỳ luôn bắt nạt cô nhưng khi gặp nguy hiểm, Phương Đường vẫn có thể kiềm chế nỗi sợ hãi mà ra tay cứu người. Đây chính là thiên sứ!
“Đừng sợ. Cô vì cứu người nên mới làm như vậy, sẽ không phạm pháp đâu.”
“Chúng tôi sẽ là người làm chứng cho cô. Là Triệu Vỹ Kiệt sai. Vừa rồi anh ta suýt giết người, là Phương Đường cô thấy việc nghĩa nên mới ra tay giúp đỡ.”
Mấy người thanh niên trí thức nam đều nhiệt tình an ủi, Phương Đường vừa khóc vừa cảm ơn: “Cảm ơn mọi người, tôi……Bây giờ tay tôi vẫn run rẩy. Vừa rồi thật sự đáng sợ.”
“Đừng sợ. Chúng tôi đều ở đây, sẽ bảo vệ cô.”
Mấy người thanh niên trí thức nam lập tức cảm thấy vô cùng hào hùng, ưỡn ngực. Họ cảm thấy mình có nghĩa vụ phải bảo vệ người đẹp.
Phương Đường lau nước mắt. Từ sau khi trọng sinh, cô phát hiện ra tuyến lệ của mình vô cùng phát triển, muốn khóc là khóc giống như mở vòi nước vậy. Thật sự quá dễ dàng.
Qua làn nước mắt, cô nhìn thấy Triệu Vỹ Kiệt nằm trên mặt đất giống như xác chết vậy, còn cả vết máu đen nữa. Trong lòng cô cảm thấy cực kỳ vui mừng. Đáng tiếc cô không đủ sức, nếu không viên gạch đó đã đập chết tên khốn nạn này rồi.
“Kích hoạt nhiệm vụ cứu người từ trong tay ác bá hoàn thành, khen thưởng sức mạnh to lớn!” Hệ thống tiếp tục nói lần nữa.
Phương Đường ngơ ngác, hỏi: “Sau này tôi sẽ có sức mạnh rất lớn phải không? Lớn bao nhiêu?”
“Một viên gạch có thể đập chết Triệu Vỹ Kiệt.” Hệ thống trả lời rất thành thật.