Hộp thịt hộp của anh ta cũng không phải là thứ có thể ăn mà không cần phải trả tiền.

Những thanh niên trí thức khác cũng đều nhận được đồ mà trong nhà gửi đến, có quần áo và thức ăn, còn có phiếu gạo, chỉ có Phương Đường và Trương Kiến Thiết, còn cả Tang Mặc là không nhận được, Phương Đường và Trương Kiến Thiết thì còn có thư, còn Tang Mặc thì đến một bức thư cũng đều không có.

Ngày này đội thanh niên trí thức vô cùng vui vẻ, mọi người đều đang sửa sang lại túi đồ mà người trong nhà gửi tới, còn đọc thư nhà, nhìn một lần lại một lần thì nỗi nhớ nhà cũng tiêu tan đi một chút.

Người nhận được nhiều nhất chính là Triệu Vỹ Kiệt và Bạch An Kỳ, túi đồ mà hai người bọn họ nhận đượclà lớn nhất.

Bạch An Kỳ khoe khoang ở ký túc xá, giám đốc công ty bách hóa có thu nhập rất cao, sữa mạch nha, thịt hộp, còn có lạp xưởng, cùng với bò khô, còn có một túi kẹo sữa hình thỏ trắng, tất cả đều là hàng xa xỉ.

“Tớ thích ăn nhất là kẹo sữa hình thỏ trắng, đáng tiếc mẹ tớ không cho tớ ăn nhiều, nói rằng nó không tốt cho răng, ai cha, chỉ gửi có chút phiếu như vậy, thật là phiền chán.”

Bạch An Kỳ cong miệng, cầm lấy một chồng phiếu, cố ý ra vẻ ghét bỏ, còn giơ lên cao cao để tất cả mọi người thấy rõ phiếu, lúc này mới đắc ý dào dạt mà thả vào ngăn kéo.

Mọi người đều thấy rõ ràng, là phiếu vải và phiếu công nghiệp, ở quê thì thứ hiếm nhất chính là phiếu này. Phiếu vải thì có thể cắt vải, phiếu công nghiệp có thể mua sắm máy may và radio, còn có đồng hồ nữa. Ở tỉnh Chiết Giang này, khi kết hôn lưu hành tặng một trong bốn thứ là máy may, xe đạp, đồng hồ và radio. Mua mấy thứ này đều phải phiếu công nghiệp, chợ đen đưa ra giá của phiếu công nghiệp thật sự rất cao, thế mà vẫn luôn cung không đủ cầu.

Ở nông thôn, những tấm phiếu trong tay Bạch An Kỳ còn dễ sử dụng hơn tiền mặt, có thể trực tiếp đổi lương thực và trứng gà. Trong nhà cô ta thật sự có tiền, Trương Vệ Hồng và Văn Tĩnh đều vô cùng hâm mộ.

Đôi mắt Phương Đường liếc về phía mặt đất. Vừa rồi khi Bạch An Kỳ lấy đồ thì có một tấm giấy viết thư bay xuống, bay đến chính diện với cô, ánh mắt cô lại tốt nên nhìn thấy rất rõ ràng.

Là bà Bạch viết thư nhà cho con gái, tuy rằng xem thư nhà của người khác là không có đạo đức, nhưng thư này là tự bay xuống, lại còn là thư của Bạch An Kỳ, Phương Đường cũng không có gánh nặng tâm lý gì, vì thế quang minh chính mà nhìn.

Phía trước đều là nói nhớ con gái, Phương Đường bỏ qua. Điều làm cô cảm thấy hứng thú chính là một đoạn lời nói phía sau, bà Bạch nói là đã tìm được một đối tượng cho cô ta, là con một của giám đốc nhà máy sản xuất linh kiện, tên là Triệu Vỹ Kiệt, tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cũng xuống nông thôn ở đại đội Núi Đầu Trâu, bảo Bạch An Kỳ tiếp xúc với đối phương nhìn xem có thích hợp hay không, đến lúc đó sẽ cùng nhau tuyển dụng trở về thành phố.

Bà Bạch còn nói, hai nhà môn đăng hộ đối, tuổi cũng thích hợp, là nhân duyên cực tốt, bảo Bạch An Kỳ đừng có giở tính tình tiểu thư, phải ở chung với đối phương cho thật tốt,...

Khóe miệng Phương Đường run rẩy, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà cười ra tiếng.

Tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Phì, bản lĩnh khoác lác của bà Triệu này càng ngày càng cao, khó trách đầu óc của Bạch An Kỳ có chút ngu ngốc, xem ra là di truyền từ mẹ cô ta. Loại chuyện ma quỷ này mà cũng tin, chắc chắn mẹ Bạch An Kỳ rất ngu ngốc.

Nhưng mà Triệu Vỹ Kiệt này thật đúng là may mắn, đều xuống nông thôn rồi còn có người vội vàng đưa tới cửa, cô phải nhanh thương lượng với Tang Mặc, phải bày kế cho Phương Lan và Triệu Vỹ Kiệt như thế nào, so ra thì cô vẫn hận Phương Lan hơn một chút.

Tuy rằng cô chán ghét Bạch An Kỳ, nhưng cô ta không ác độc như Phương Lan, kiếp trước cô ta cũng không ăn máu nuốt thịt của cô.

“Cho các cậu ăn kẹo sữa.”

Bạch An Kỳ chia cho Trương Vệ Hồng và Văn Tĩnh mỗi người một viên kẹo, cố ý không chia cho Phương Đường, còn khiêu khích mà hừ một tiếng.

Biểu cảm của Trương Vệ Hồng rất khó xử, rất muốn khuyên Bạch An Kỳ phải có tinh thần đoàn kết hữu ái, nhưng mà cuối cùng cô ta vẫn câm miệng, bởi vì có khuyên cũng sẽ không ai nghe, nên cô ta vẫn không nên lãng phí miệng lưỡi thì hơn.

“Cảm ơn An Kỳ, đã lâu không ăn kẹo sữa rồi.”

Văn Tĩnh cười đến là thân thiết, trong ánh mắt lóe lên vẻ tính toán, nhiều thứ tốt như vậy, Bạch An Kỳ lại ngu ngốc, vì vậy cô ta phải dỗ dành thật tốt mới được.

“Không cần phải khách sáo, cậu với tôi có quan hệ tốt nên tôi mới cho.”

Bạch An Kỳ đang muốn đi qua chỗ Phương Đường để nhìn xem phản ứng của Phương Đường một chút. Chắc chắn hiện tại Phương Đường đang hối hận lắm rồi, cho dù hiện tại cô có nói mềm mại dễ nghe thì cô ta cũng sẽ không chia kẹo cho đâu.

Phương Đường lại trợn trắng mắt, cười tủm tỉm mà nói: “Bạch An Kỳ, mẹ cậu giới thiệu đối tượng cho cậu chính là Triệu Vỹ Kiệt bên cạnh sao? Mẹ cậu nói anh ta tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, còn bảo các cậu trở về thành liền kết hôn, chúc mừng cậu nhé!”

“Đồ chó má, cậu ăn nói lung tung cái gì thế hả!”

Bạch An Kỳ tức giận đến xanh cả mặt, cô ta coi thường cái loại trông như cóc ghẻ như Triệu Vỹ Kiệt kia, cô ta thích người như Tang Mặc, nhưng mỗi ngày Tang Mặc đều ở bên cạnh con khốn Phương Đường này, thật sự làm cô ta tức chết.

Phương Đường hất hàm về một chỗ nào đó trên mặt đất: “Người nói là mẹ cậu, trên thư có viết kìa, tự cậu xem đi!”

Bạch An Kỳ nhanh chóng nhặt thư lên, đọc nhanh như gió, cuối cùng cũng thấy được đoạn lời nói cuối cùng khiến cho cô ta tức giận đến mức môi run run, mẹ cô ta bị hồ đồ sao, sao lại giới thiệu con cóc ghẻ Triệu Vỹ Kiệt kia?

Còn tuấn tú lịch sự?

Phi!

Cóc ghẻ trông còn thanh tú sáng sửa hơn Triệu Vỹ Kiệt kia.

“Tôi cảm thấy cậu rất xứng đôi với Triệu Vỹ Kiệt. Vóc dáng anh ta không cao, vóc dáng cậu cũng không cao, trên mặt anh ta lở loét, trên mặt cậu có tàn nhang, cha anh ta là giám đốc nhà máy, cha cậu là giám đốc công ty bách hóa. Thật là quá xứng đôi. Hơn nữa người lớn hai bên gia đình đều đã nói chuyện rồi, đã có lời của cha mẹ thì khi hai người trở về thành phố chắc chắn sẽ phải kết hôn. Bạch An Kỳ, về sau quản lý vị hôn phu nhà cậu cho tốt vào, đừng có để anh ta cứ làm phiền tôi, thật phiền phức!”

Phương Đường rất chân thành nhìn Bạch An Kỳ đang nổi giận, bụng cũng cười đến đau. Mẹ của Bạch An Kỳ thật là thần trợ công, về sau người phụ nữ này lại đến khiến cô ghê tởm thì cô sẽ lấy Triệu Vỹ Kiệt ra để khiến cô ta ghê tởm ngược lại.

Đôi mắt Trương Vệ Hồng và Văn Tĩnh đều trợn tròn, mặt đầy khiếp sợ, Bạch An Kỳ và Triệu Vỹ Kiệt sao?

Thật hay giả vậy?

“Cậu nhìn lén thư của tôi, cậu thật đê tiện!” Bạch An Kỳ tức giận đến mức sắp khóc. Có đánh chết thì cô ta cũng sẽ không lấy Triệu Vỹ Kiệt, chỉ cần ở cùng người đàn ông này thôi, cô ta đã cảm thấy ghê tởm rồi.

Phương Đường nhún vai: “Tôi không nhìn lén, thư của cậu rơi đến chỗ tôi, tôi là xem một cách quang minh chính đại.”

“Cậu…… Cậu không biết xấu hổ!”

“Ai nha, cậu khóc cái gì? Chuyện vui lớn như vậy thì phải vui vẻ chứ, khó trách cậu lại còn phát kẹo mừng. Chúc mừng cậu nha, yên tâm, tôi sẽ tuyên truyền rộng rãi thay cho cậu!”

Phương Đường không tức giận một chút nào, còn cười tủm tỉm, Bạch An Kỳ khóc đến rối tinh rối mù thì cô càng cười vui vẻ.

Kẹo trong miệng Văn Tĩnh và Trương Vệ Hồng lập tức không còn ngọt nữa.

Hóa ra là kẹo mừng của Bạch An Kỳ và Triệu Vỹ Kiệt, ăn hay là không ăn đây?

Bạch An Kỳ vừa tức vừa uất ức, lại không cãi lại được Phương Đường, tức giận đến nỗi cô ta ghé vào cái bàn gào khóc, động tĩnh lớn như vậy đã hấp dẫn nhóm thanh niên trí thức nam phòng bên cạnh lại đây an ủi Bạch An Kỳ, còn hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Biểu cảm của Trương Vệ Hồng và Văn Tĩnh rất khó xử, không biết phải nói như thế nào.

Phương Đường tươi cười như hoa, lanh mồm lanh miệng nói: “An Kỳ rất vui mừng, người lớn trong nhà đã đính thân cho cô ấy, vị hôn phu cũng là người trong đội thanh niên trí thức chúng ta, còn nói khi xin việc thì sẽ trở về thành phố rồi kết hôn.”

“Không được nói…… Phương Đường, cậu câm miệng!”

Bạch An Kỳ chỉ muốn nhào đến che miệng Phương Đường, còn kêu lên chói tai: “Không phải như thế, tôi chưa đính thân, Phương Đường ăn nói lung tung!”

Cô ta còn muốn trở thành người yêu của Tang Mặc, tuyệt đối không được cột chung với Triệu Vỹ Kiệt.

Phương Đường linh hoạt tránh ra, miệng càng nhanh: “Mẹ cậu đã nói như vậy ở trong thư mà, mới vừa rồi cậu còn vui vẻ phát kẹo mừng mà. A, Văn Tĩnh và Trương Vệ Hồng còn ăn kẹo mừng của cậu mà, tôi chúc mừng cậu nhé, Bạch An Kỳ, cậu đang quá kích động sao? Tôi hiểu mà, dù sao thì cậu và Triệu Vỹ Kiệt đúng thật là rất xứng đôi, ánh mắt của mẹ cậu thật tốt!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play