Khi nói, giọng nói của Phương Đường nghẹn ngào. Hai đời oan ức cô chưa từng kể cho ai nghe. Cha mẹ sẽ không nghe cô nói, chị gái với em trai thì lại càng không. Họ chỉ để ý đến lợi ích của bản thân, chưa bao giờ quan tâm đến sống chết của cô.
Ở trước mặt ông nội Ngô hiền từ, bao nhiêu nỗi uất ức của Phương Đường cứ trào ra như vậy, nước mắt rơi trên thớt. Cô thút tha thút thít nói: “Cháu không muốn lấy Triệu Vỹ Kiệt, nhưng anh ta luôn làm phiền cháu. Cha mẹ cháu còn nói cháu ích kỷ, không suy nghĩ cho người nhà, nhưng cháu cũng không phải là hàng hóa, cháu là con người mà!”
“Đừng khóc, Đường nha đầu đừng khóc. Cháu không sai, người sai chính là họ.”
Ông nội Ngô vô cùng đau lòng, ôm lấy Phương Đường nhẹ nhàng an ủi. Đứa trẻ này cả ngày cười nói vui vẻ, không thể ngờ rằng con bé lại khổ như vậy. Sau này, ông ấy với ông nội Phương sẽ phải thương yêu con bé này nhiều hơn một chút.
“Triệu Vỹ Kiệt ở bên ngoài ăn nói bậy bạ. Anh ta nói cháu là người yêu của anh ta. Bọn họ cũng không lên tiếng nói đỡ cho cháu, còn bảo cháu phải thành thật biết thân biết phận một chút, đừng để ảnh hưởng đến tương lai của chị gái và em trai. Ông nội Ngô, cháu cũng là con ruột của họ mà, vì sao họ lại không yêu thương cháu, mà chỉ thích chị gái với em trai?”
Phương Đường bật khóc lớn. Trước kia, cô nghi ngờ rằng bản thân mình không phải do cha mẹ sinh ra, nhưng cô với Phương Hoa là chị em sinh đôi. Rất nhiều người ở trong nhà máy chứng kiến hai chị em sinh ra, dáng vẻ của ba chị em họ cũng có chút giống nhau. Chẳng qua khuôn mặt của cô xinh đẹp hơn một chút.
Đều cùng là con ruột, vậy mà vì sao lại bị đối xử khác nhau như trời với đất như vậy?
Phương Đường thật sự không nghĩ ra. Cô muốn chính mình hỏi trực tiếp cha mẹ một chút.
“Đường nha đầu. Lòng người đều có nhiều thành kiến. Có một số cha mẹ thiên vị nhiều, có một số cha mẹ thiên vị ít. Cha mẹ cháu thiên vị chị gái và em trai, chắc chắn trong lòng cháu rất khó chịu. Đừng khóc. Sau này, cháu hãy coi ông và ông nội Phương là ông nội ruột của cháu. Chúng ta đều sẽ thương cháu!”
“Vâng. Cháu không khó chịu. Họ không thích cháu là lỗi của họ. Sau này, cháu cũng không yêu họ nữa.”
Phương Đường khẽ gật đầu, khóc xong thì thấy thoải mái hơn nhiều. Cô đã chết một lần, cô sẽ không đòi hỏi tình cảm hão huyền từ gia đình. Cô phải lấy lòng ‘boss lớn’ thật tốt, đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, để người nhà họ Phương ghen tỵ chết đi được. Cô sẽ không cho họ chút lợi lộc nào dù chỉ là một xu.
Nhưng cô không biết rằng những lời nói này của ông nội Ngô không phải chỉ để an ủi cô mà sự thật chính là như vậy.
Phương Đường càng không biết rằng vậy mà cô có thể tìm được nhiều chỗ dựa vững chắc như thế.
Ông nội Phương đứng dựa ở cửa, nhíu chặt mày, vẻ mặt giận dữ. Nếu ông còn ở Thượng Hải, chắc chắn sẽ đến nhà họ Phương đó để dạy dỗ cho bọn họ một trận. Cả nhà bốn người đều không ra gì, Đường nha đầu là một đứa trẻ tốt như vậy tại sao lại không yêu thương con bé chứ. Mẹ nó đầu óc chắc chắn là có bệnh.
Ông nội Ngô ra ngoài, vẫy tay với ông ấy. Hai người đi xa chút rồi mới bắt đầu nói chuyện.
“Tôi có ý này. Tôi muốn nhận Đường nha đầu làm cháu gái. Ông là người làm chứng giúp tôi đi.” Ông Ngô nói.
Hiện tại ông ấy giống như người cô đơn. Vợ ông ấy đã qua đời, con cái và các cháu thì đều đã đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy. Ông ấy chỉ muốn nhận Phương Đường làm cháu gái để sau này trong nhà có hai ông cháu sống với nhau.
“Ông còn muốn tranh giành với tôi cái gì? Có nằm mơ tôi cũng muốn có một đứa cháu gái. Đường nha đầu với tôi sẽ là người trong một gia đình. Đứa cháu gái này tôi nhận.” Ông Phương không vui.
“Ông Phương. Tôi một mình lẻ loi hiu quạnh, sao ông nhẫn tâm tranh giành với tôi?”
Ông Ngô buồn bã thở dài, bả vai rũ xuống, cơ thể gầy yếu cô đơn trong gió vô cùng hiu quạnh. Ông Phương nhìn thấy vậy thì mềm lòng và tự trách. Ông Ngô đã khổ sở như vậy rồi, làm sao ông ấy còn có thể tranh thủ cơ hội cướp người nữa chứ?
“Bỏ đi. Quá lợi cho ông, cái ông già này.”
Ông Phương miễn cưỡng đồng ý, ông Ngô lập tức ngẩng đầu lên, không còn dáng vẻ đáng thương vừa rồi, cười hì hì nói: “Cảm ơn ông, ông Phương!”
“Đồ cáo già. Tôi lại bị ông lừa lần nữa!”
Ông Phương tức giận nghiến răng nghiến lợi. Tại sao trí nhớ của ông ấy lại không tốt như vậy chứ? Ông Ngô, lão già này còn giảo hoạt hơn cả hồ ly, rất đa mưu túc trí. Quen biết nhau mấy chục năm, ông ấy đã bị lừa rất nhiều lần, vậy mà ông ấy không rút ra được bài học nào.
Tức chết ông ấy rồi.
“Ông có sáu đứa cháu trai, còn tranh giành với người già chưa chết như tôi làm cái gì.”
Ông Ngô trợn trừng mắt, lo lắng hoảng hốt đi về. Ông ấy đi tìm chút lễ gặp mặt. Nhận cháu gái là chuyện lớn, không thể làm việc tùy tiện được.
Ông Phương cũng đi theo ông ấy vào phòng. Ông ấy thấy ông Ngô tìm kiếm trong ngăn kéo đã hỏng nửa ngày mà vẫn chưa tìm được đồ vật gì tử tế, chỉ có một chiếc bút máy có khắc chữ.
“Ôi. Nhà chỉ có bốn bức tường!”
Ông Ngô ngậm ngùi thở dài. Chiếc bút máy này không thể tặng ai cả, bởi vì nó là của người khác tặng cho ông ấy. Người đó là một người bạn tù của ông ấy. Hai người bị nhốt chung trong một nhà tù, coi như là bạn bè cùng chung hoạn nạn. Trước khi người đó lên pháp trường đã đưa chiếc bút máy này cho ông ấy.
Chiếc bút máy này đã đi cùng ông suốt mấy chục năm chinh chiến. Mỗi khi ông ấy nhụt chí thì lập tức sẽ nhớ đến người tặng bút, người đến chết cũng chưa từng dao động niềm tin, cũng là thần tượng cả đời của ông ấy, là động lực thúc đẩy ông ấy tiến lên phía trước.
“Nhìn ông kén chọn quá, đưa cái này đi.”
Ông Phương khinh thường. Ông ấy cũng có chút tài sản, tốt hơn nhiều so với ông Ngô.
Ông ấy tìm kiếm trong ngăn kéo của mình một lúc lâu, lấy ra một cái túi đỏ, đắc ý đưa cho ông Ngô: “Cầm lấy!”
Ông Ngô mở túi màu đỏ ra và thấy bên trong là ba đồng xu cổ có hình Viên Thế Khải to, sáng bóng. Ông ấy bật cười: “Vậy mà ông già này có thể giấu được đồ tốt như vậy.”
“Còn phải nói sao. Ông cũng không nhìn xem năm đó tôi làm cái gì à? Bất kể lúc nào, trên người đều giữ lại một chút.” Ông Phương vô cùng đắc ý.
Lúc mới nhập ngũ, ông ấy là lính hậu cần, phụ trách việc cung cấp thức ăn cho mấy chục người. Cho dù nghèo rớt không có gì thì trên người ông ấy vẫn có trữ hàng, không thể để các anh em bị đói được.
Hai ông già nhìn nhau cười. Cho dù trong hoàn cảnh khó khăn, họ cũng chưa bao giờ chán nản và bi quan. Tương lai chắc chắn sẽ tươi sáng, cuộc sống nhất định sẽ tốt đẹp hơn.
Tang Mặc cõng một bó củi trở về, còn có một giỏ cỏ lớn và một nắm nấm tươi ở trong. Trong phòng bếp truyền ra mùi thơm hấp dẫn, là Phương Đường đang nấu món cá kho.