Trương Vệ Hồng nhăn chặt mày, trong lòng rất không thoải mái. Mấy ngày nay cũng không có người nào nghe lời cô ta nói, Văn Tĩnh thì toàn mặc kệ, nói chuyện không để ý đến cô ta, Phương Đường cũng lười trả lời cô ta, còn rất kiêu ngạo, Bạch An Kỳ thì càng khó chiều, ngang ngược vô lý. Ba người bạn cùng phòng này quá khó chơi cùng.
Bạch An Kỳ tức giận đến mức cắn chặt răng, một con cá thì có gì đặc biệt hơn người đâu, không ăn thì không ăn, cô ta còn có lạp xưởng đấy.
Nhưng nhìn thấy cá trích tươi sống, nước miếng của cô ta cũng không nhịn được mà chảy xuống. Cô ta thích ăn cá trích kho nhất, mẹ làm thịt cá trích kho đặc biệt ngon khiến cô ta có thể ăn nhiều hơn một bát cơm.
Hu hu…… Cô ta muốn về nhà, không muốn tiếp tục ở cái nơi quỷ quái này nữa, cả đám đều bắt nạt cô ta.
Phương Đường và Tang Mặc để ra nửa thùng cá rồi cùng đi đến sườn núi, ông Ngô và ông Phương đang nói chuyện ở cửa, khi nhìn thấy bọn họ thì liền vui vẻ.
“Cháu gái, sao mấy ngày nay không tới thăm chúng ta?”
Ánh mắt của hai ông cụ đều rất hiền từ, bọn họ biết sữa mạch nha và phiếu vải đều là Phương Đường đưa cho, bản thân cô không giữ cái nào mà cho hai ông lão bọn họ toàn bộ, hy vọng bọn họ còn có cơ hội để có thể trả lại ân tình lớn như vậy.
“Không phải là cháu đang tới sao, mọi người xem đây là cái gì.”
Phương Đường cười tủm tỉm chỉ vào thùng, hai ông cụ cúi đầu, nhìn thấy cá tươi sống thì đều mừng rỡ cười đến nỗi tê cả miệng. Đã lâu rồi cũng chưa được ăn cá, cá ở con sông trong thôn kia đã thành tinh cả rồi nên không ai câu nổi.
“Cháu gái, những con cá này đều là cháu câu sao?” Ông Phương hưng phấn hỏi.
“Vâng ạ, vẫn còn có rất nhiều nhưng đã tặng cho mọi người rồi.”
Phương Đường kiêu ngạo gật gật đầu, vô cùng đắc ý.
Ông cụ Phương giơ ngón tay cái lên rồi khen: “Thật lợi hại, đám cá trong sông kia, đến người trong thôn cũng đều không câu được, chỉ có con bé Đường này có bản lĩnh.”
Ông Ngô cười tủm tỉm, nói: “Hai ngày trước Hắc Đản đi xuống sông vớt cá, đi cả đêm mà đến cả một con tôm cũng không vớt nổi, Đường nha đầu, bản lĩnh này của cháu thật cao!”
Mặt Tang Mặc lập tức đen lại, dứt khoát xoay người, chuẩn bị đi lên núi nhặt chút củi, chờ trời tối thì đi đưa cá cho đội trưởng Hoàng.
Lưỡi của hai ông cụ này thật dài, chút chuyện như vậy cũng đều lấy ra để nói. Không phải kỹ thuật câu cá của anh không tốt, mà là cá trong sông này quá ít, trước kia ở nông trường cũ thì anh là người câu cá giỏi nhất.
Nhưng nhìn thấy cá tung tăng nhảy nhót ở trong thùng, Tang Mặc tấm tắc, anh thật sự không muốn thừa nhận rằng bản thân câu cá không bằng Phương Đường.
Nhưng sự thật bày ở trước mắt, không phải do anh không thừa nhận mà biến mất.
“Tôi đi nhặt củi.”
Tang Mặc ném ra một câu lạnh như băng, rồi nhanh chóng lên núi, thuận tiện lại cắt một sọt cỏ về.
“Ngày hôm qua có mưa nên trên núi có nấm, anh nhìn thấy thì nhặt một chút trở về nhé!” Phương Đường kêu lên ở phía sau.
“Ừ.”
Tang Mặc không quay đầu lại mà đi càng nhanh hơn, việc càng ngày càng nhiều, anh phải nắm chặt thời gian.
Nhưng mà nghĩ đến nấm tươi ngon, Tang Mặc lại không cảm thấy phiền toái, thậm chí còn cố gắng để tâm mà tìm kiếm nấm, không bao lâu đã tìm được một bụi rất mập mạp, nấu canh chắc chắn sẽ rất ngon.
Phương Đường lấy hai con cá trích béo nhất từ trong thùng ra, một lát nữa để Tang Mặc đi đưa cho đội trưởng Hoàng, trong thùng còn lại một con cá trắm, một con cá trích, hai con cá mè to, như vậy là có thể ăn được mấy bữa rồi.
“Ông Phương, ông Ngô, hai người thích ăn cá kho hay là hấp?”
“Đều được, cháu Đường làm thế nào cũng đều ngon cả.”
Hai ông cụ rất dễ nói chuyện, thời buổi này có thể ăn được một miếng cá là tốt rồi, còn có gì để chọn chứ?
Vận may của bọn họ đã thật sự thay đổi rồi, trời cao phái Hắc Đản và Đường nha đầu tới, cuộc sống đã trở nên ngọt ngào hơn.
Phương Đường nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy hấp cá trích, còn cá mè thì kho, đầu có thể hầm canh, hôm nay chúng ta sẽ ăn bữa tiệc toàn cá.”
“Được, để ông đi làm cá.”
Ông cụ Phương chủ động đi làm cá, đầu mùa xuân trời giá rét, nên tốt nhất là phụ nữ không nên chạm vào nước lạnh, trước kia khi ông còn ở nhà thì cũng không cho bạn già rửa nước lạnh.
Phương Đường vào phòng bếp xử lý gia vị, ông cụ Ngô đi vào, nhẹ giọng hỏi: “Cháu gái à, cháu và Triệu Vỹ Kiệt là chuyện như thế nào?”
Chuyện con bé này cầm dao chém người đã truyền đến ồn ào huyên náo ở đại đội, ông ấy và ông Phương cũng nghe nói, lời đồn gì cũng đều có. Có người nói là Triệu Vỹ Kiệt giở trờ lưu manh, Phương Đường lập tức phản kháng, cách nói này còn tính là đáng tin cậy.
Thật sự có vài lời đồn rất đáng giận, nói rằng tác phong của Phương Đường không tốt, chân đạp vài chiếc thuyền. Vốn dĩ Triệu Vỹ Kiệt là người yêu của cô lại bị cắm sừng, liền tìm Phương Đường nói rõ lí lẽ, kết quả là động đến dao luôn, còn nói Phương Đường ỷ vào việc mình trông xinh đẹp, mới muốn làm gì thì làm, thông đồng với vài người đàn ông để chống lưng cho cô.
Ban ngày ông ấy và ông Phương chăn bò ở trên sườn núi, nghe thấy hai phụ nữ trong thôn đang đào rau dại nói chuyện, chính là nói như vậy, lúc ấy ông Phương đã muốn đi lý luận, nhưng mà bị ông ấy ngăn cản.
Thân phận của ông ấy và ông Phương quá mẫn cảm, không tiện ra mặt, ngược lại còn có thể mang thêm phiền phức cho Đường Đường. Còn nữa, việc này phải hỏi thăm rõ ràng mới được hành động. Chắc là thằng nhóc Hắc Đản kia không rõ lắm, vẫn nên trực tiếp hỏi Phương Đường mới tốt.
Phương Đường đang băm gừng, nghe xong lời này thì buông dao phay xuống, cúi đầu nói: “Cha anh ta là giám đốc nhà máy, đồng ý đề cử chị gái của cháu vào đại học Công Nông Binh, chuyển công việc chính thức cho em trai cháu, cho bố cháu một đề cử công việc, vì vậy cha mẹ cháu liền đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng cháu không đồng ý, bọn họ cũng chưa từng hỏi qua ý kiến của cháu.”