Lần trước nấu thịt thỏ còn thừa lại rất nhiều mỡ nên Phương Đường lập tức nấu cá kho. Mùi thơm quá hấp dẫn, bản thân cô cũng thèm chảy nước miếng. Tang Mặc đi vào phòng bếp và đặt nấm ở trên bệ bếp.
“Nhiều như vậy. Nấu một nửa, còn thừa để ngày mai ăn.”
Phương Đường cực kỳ vui vẻ. Nấm dại tươi ngon vô cùng, mang đi xào thì rất ngon, và cũng rất nhiều dinh dưỡng.
Tang Mặc cũng lấy được rất nhiều gừng và hành rừng. Phương Đường dự định xào nấm với hành rừng, cực kỳ thơm ngon. Mùa này rau dại rất nhiều, nhưng chỉ tiếc rằng có quá ít mỡ. Rau dại không có mỡ thì sẽ không ngon.
Nếu có thể có được một ít bột mì với thịt heo thì thật tốt, có thể gói sủi cảo nhân thịt heo để ăn. Ngon đến mức có thể nuốt luôn cả lưỡi. Ngoài ra, còn có thể gói hoành thánh, ăn cũng rất ngon.
“Ăn cơm thôi.”
Phương Đường hấp khoai lang. Cô muốn để lại cơm cho hai ông cụ bổ sung dinh dưỡng. Có cá với nấm rồi nên ăn khoai lang cũng rất ngon.
Trên bàn bày mấy tô đồ ăn lớn. Tang Mặc mua mấy cái chậu mà người dân tự làm trong làng, đũa là do anh tự tước. Một chậu lớn canh đầu cá, một nồi nấm rừng xào hành, một nồi cá kho, và cả một nồi cá trích hấp. Bày đầy cả một bàn.
“Thật thơm. Đường nha đầu, cháu ăn trước đi. Thịt ở mắt cá rất mềm, con gái ăn rất tốt.” Ông Phương gắp miếng thịt quanh mắt cá, đặt vào bát của Phương Đường.
“Không chờ Tang Mặc ạ?” Phương Đường hỏi.
Tang Mặc đến nhà đội trưởng Hoàng đưa cá, vẫn chưa về.
“Không sao, cháu nấu ăn vất vả. Cháu cứ ăn trước đi, Hắc Đản sắp về rồi.” Ông cụ Phương không động đũa, chỉ bảo Phương Đường ăn trước, sợ cô đói.
“Cháu không đói, đợi thêm chút nữa đi ạ.”
Phương Đường cũng không động đũa, cô còn muốn tăng độ thiện cảm, không thể ăn trước được.
Ba người liền ngồi chờ, hương thơm thoang thoảng bay lên khiến họ thèm vô cùng, bụng đói kêu vang. Ông cụ Phương lén lút nuốt nước bọt vài lần, thầm mắng Tang Mặc chậm chạp, đưa vài con cá mà mất cả nửa ngày.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Tang Mặc về rồi, anh đẩy cửa ra khiến gió lạnh thổi vào.
“Chỉ đợi cháu thôi đó, mau lên!” Ông cụ Phương nói.
“Ba người ăn trước đi.”
Tang Mặc lấy từ trong túi ra vài quả trứng gà, là do vợ của đội trưởng Hoàng nhét cho anh, mới lấy từ ổ gà ra, còn nóng hổi, tổng cộng có bốn quả.
“Trứng này do thím Hoàng cho.”
Tang Mặc đặt trứng vào chum. Ở đây thậm chí hai ông lão còn không có tủ bếp, đợi khi nào rảnh anh sẽ đi chặt cây làm ít đồ đạc, cho dù ở nhà tranh, cũng phải sửa soạn cho giống một ngôi nhà.
Cất trứng xong, đậy nắp lại, trên núi nhiều chuột, nếu không đậy kỹ chúng sẽ chạy đến ăn trộm thóc và trứng.
Anh đi rửa tay, rồi mới ngồi xuống ăn cơm. Ông cụ Ngô gắp mắt cá bên kia cho Phương Đường, lúc nãy để ông Phương giành trước, ông ấy không thể thua kém.
Nhìn hai miếng thịt mềm nhất trong bát, mắt Phương Đường cay cay, đầu mũi đỏ bừng, nước mắt chực trào ra.
“Cháu sao vậy?” Ông cụ Ngô vội vàng hỏi.
Phương Đường lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Lúc nhỏ, bà nội cũng hay cho cháu ăn mắt cá, nói cháu ăn vào sẽ sáng mắt. Từ sau khi vào thành phố, cháu không còn được ăn nữa.”
Khi còn ở nhà, ngay cả phần đuôi cá cô cũng không dám ăn. Cá ở thành phố là món hiếm, cả tháng đều không mua nổi một cân. Trên bàn ăn nhà họ Phương ít khi có cá, chỉ đến Tết mới làm cá ăn. Mẹ Phương sẽ gắp phần thịt bụng cá cho con trai trước, sau đó gắp mắt cá cho Phương Lan. Còn cô, nếu gắp một miếng cá thì ánh mắt lạnh lùng của mẹ Phương sẽ liếc sang, rồi nói một câu: “Con gái ăn rau xanh mới tốt. Đường Đường, con phải ăn nhiều rau hơn một chút.”
Cô lập tức không dám gắp nữa. Cá và thịt, còn có trứng gà trong nhà, cô cũng không có tư cách ăn, lúc nào cũng phải để cho chị cả và em trai ăn trước. Nhưng lúc còn ở quê, cô cũng là cục cưng mà bà nội yêu thương.
Nhớ đến bà nội hiền hậu, nước mắt Phương Đường chảy xuống, cô nhớ bà nội quá.
Ông cụ Phương lại muốn đánh người, chờ ông ấy về đến thành phố, nhất định phải dạy dỗ mấy đứa con cháu bất hiếu của nhà họ Phương mới được.
“Ở nhà ông, mắt cá đều là của cháu. Đôi mắt Đường nha đầu đẹp như vậy, ăn gì bổ nấy. Đây, hai mắt cá trích này cũng cho cháu.”
Ông cụ Phương lại gắp hai cái mắt cá trích đặt vào bát của Phương Đường.
“Đủ rồi ạ, cháu chỉ nhớ bà nội thôi, không khó chịu gì nữa.”
Phương Đường nín khóc mỉm cười, cũng gắp thức ăn cho hai ông lão, do dự một lúc, lại gắp một miếng cá lớn cho Tang Mặc.
Tang Mặc nhìn cô một cái, gắp miếng cá đó lên ăn. Phương Đường vui vẻ cười, hàng mi còn đọng nước mắt. Tang Mặc nhìn có chút chán ghét, vừa khóc vừa cười, giống hệt như trẻ con.
Nhưng mà anh có hơi bất ngờ, Phương Đường không hề được cha mẹ cưng chiều. Anh còn tưởng rằng tính tình của cô như vậy, là do được cưng chiều che chở mà lớn lên.
“Chúc mừng ký chủ. Độ thiện cảm của ‘boss lớn’ đối với cô tăng thêm 15 điểm, độ thân mật là 8. Tiếp tục cố gắng!” Hệ thống lại xuất hiện.
Phương Đường cười càng vui vẻ hơn, quả nhiên tiếp xúc nhiều có thể tăng thiện cảm. Sau này cô phải mặt dày hơn, ngày nào cũng lượn lờ trước mặt Tang Mặc để tăng thiện cảm.
Mọi người đã ăn hết một bàn thức ăn. Nước sốt cá kho rim với khoai lang đặc biệt ngon, ông cụ Phương và Tang Mặc ăn ngon miệng nhất. Cuối cùng một chút thức ăn cũng bị họ quét sạch, chiếc đĩa sạch bóng như được chó liếm.
“Ợ... Cá do Đường nha đầu nấu ngon quá, còn ngon hơn cả nhà hàng lớn.” Ông cụ Phương thỏa mãn ợ hơi. Mấy ngày nay là những ngày thoải mái nhất của ông ấy trong những năm qua.
Ông cụ Ngô ăn không nhiều, nhưng cũng không ít. Ông ấy là người miền Nam, thích ăn cá, hôm nay cũng là bữa ăn ngon nhất mà ông ấy từng ăn.
Tang Mặc dọn dẹp bát đũa, lau sạch bàn, chuẩn bị đi rửa chén, ông cụ Ngô nói: “Hắc Đản, cháu cũng ngồi xuống đây. Ông có chuyện muốn thông báo.”
“Là thế này, hiện giờ ông chỉ có một mình, muốn nhận Đường nha đầu làm cháu gái. Đường nha đầu, cháu có đồng ý không?” Ông cụ Ngô nhìn Phương Đường, ánh mắt cầu khẩn.
Phương Đường sững người, không ngờ ông lão lại tuyên bố chuyện này. Cô biết hai ông lão đều có thân phận không đơn giản, cô như vậy coi như là trèo cao rồi sao?
“Cháu... Cháu không thông minh, học hành không giỏi, làm việc cũng không tốt.”
Phương Đường ấp úng, cô cảm thấy bản thân không xứng.
Nhìn qua ông cụ Ngô là đã biết ông ấy là người rất có giáo dục. Một học sinh thi cử lẹt đẹt như cô, không có tư cách làm cháu gái của ông cụ Ngô.
Trong mắt Tang Mặc thoáng hiện ý cười, cô gái này cũng xem như tự biết mình.