Tang Mặc bước một bước rộng xông lên trước, túm chặt nhánh cây, cảm giác nặng trĩu làm anh có chút vui sướng. Cá lớn như vậy, anh có thể được chia không ít, canh cá rất có dinh dưỡng đối với mọi người, ông Ngô và ông Phương có thể bồi bổ thân thể.
Động tĩnh bên này hấp dẫn thanh niên trí thức khác, tất cả đều bỏ việc đang làm mà chạy tới xem náo nhiệt, vừa lúc Tang Mặc dùng sức vung lên khiến con cá nhảy lên trên bờ, con cá trắng phau nặng sáu bảy cân, đang ra sức nhảy, khiến cho đám thanh niên trí thức đang xem đều đỏ cả mắt.
Ai nói trong sông không có cá vậy?
Cái thứ đang tung tăng nhảy nhót trước mắt chính là cái gì?
Đám thanh niên trí thức đã lâu không được ăn thức ăn mặn, nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng, không muốn làm việc mà sôi nổi noi theo Phương Đường, chạy đi tìm cây gậy trúc, chỉ chốc lát sau đã làm xong một cái cần câu giản dị, có người còn đào con giun làm mồi, sau đó buông ra lời thề son sắt đầy táo bạo: “Cá thích ăn giun đất nhất, buổi tối chúng ta có thể thêm đồ ăn rồi.”
Trên bờ sông có một loạt thanh niên trí thức đang ngồi, tất cả đều đang chờ đợi cá cắn câu. Nửa giờ trôi qua, Phương Đường lại câu thêm được ba con, thậm chí còn có cả một con cá đen lớn. Thùng đều đã chứa đầy mà những người khác lại không có một chút động tĩnh nào.
Thanh niên trí thức nam buông lời nói táo bạo kia đã bị cá ăn sạch con giun đào được, nhưng mà không cắn câu khiến cho anh ta tức giận đến mức hộc cả máu.
Lại thấy Phương Đường ở bên này liên tiếp câu được cá, khiến cho bọn họ vô cùng đỏ mắt, liền chạy tới hỏi bí quyết.
“Không có bí quyết, cứ thả xuống như vậy thôi, tồi lại kéo lên là cá liền lên đây.”
Phương Đường vừa nói vừa làm mẫu, thô bạo ném cành cây vào trong nước, qua một lát, cành lại chìm xuống, trong lòng mọi người đều căng thẳng, ngừng hô hấp, Tang Mặc dùng sức lôi kéo, một con cá đen tuyền bay lên, là một con cá đen nặng khoảng hơn hai cân.
Tất cả mọi người đều im lặng, hâm mộ ghen ghét chiếm đầy trong lòng bọn họ. Phương Đường nói rất đúng, đúng thật là chẳng có bí quyết nào cả, nhưng mà vận may của người ta tốt, chính là có thể câu được cá.
Như thế này thì nói rõ lí lẽ thế nào được?
“Đau tay quá rồi, không câu nữa.”
Phương Đường lắc lắc tay, tùy tiện ném cần câu một cái, nhiều cá như vậy cũng đủ ăn rồi, không thể một lần đuổi tận giết tuyệt, để lại lần sau lại câu nữa.
Có thanh niên trí thức nam nhanh tay lẹ mắt, nhặt cần câu mà Phương Đường vừa vứt đi, muốn dính chút vận may, nhưng kết quả vẫn là giống nhau, đến con tôm cũng đều không câu nổi. Mọi người chỉ có thể hiểu rõ hiện thực, tiếc nuối mà đi cấy mạ.
Đội trưởng Hoàng cũng đến đây, nhìn thấy thùng nhiều cá như vậy thì mắt mở lớn như mắt trâu. Ông ta đã sinh sống ở trong thôn được bốn năm chục năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên biết trong sông có nhiều cá như vậy.
“Cô câu à?”
Đội trưởng Hoàng hoài nghi nhìn Phương Đường, thấy thế nào cũng đều không giống.
“Đúng rồi, tôi câu đấy.”
Phương Đường cười ngọt ngào, đặc biệt đắc ý, cho dù không tin thì cũng là cô câu, là do cô may mắn có hệ thống bảo vệ.
Trong lòng đội trưởng Hoàng cũng rất ghen ghét, con gái lớn của ông ta đang ở cữ, không đủ sữa, nên rất muốn bắt chút cá trích để kích sữa, nhưng hiện tại không dễ bắt cá trích. Vậy mà thùng này có thật nhiều cá trích, lại đều rất béo, thật sự khiến ông ta thèm đến đỏ cả mắt.
“Nhanh chóng làm việc đi, đừng lười biếng!”
Đội trưởng Hoàng rống lên, lúc chắp tay sau lưng rời đi thì còn len lén nhìn thùng cá. Tang Mặc nhìn thấy thì trong lòng có chủ ý.
Muốn đứng vững gót chân ở trong thôn thì cần phải nịnh bợ được đại đội trưởng, như vậy về sau làm việc sẽ càng tiện hơn rất nhiều.
Tang Mặc nắm chặt thời gian làm xong công việc, sắc trời cũng tối sầm, sau đó Phương Đường thương lượng với anh: “Tôi muốn đưa mấy con cá trích cho đội trưởng Hoàng, con gái ông ấy đang ở cữ.”
“Ừ.”
Khóe miệng Tang Mặc nhẹ cong lên, anh cũng có cùng suy nghĩ với Phương Đường, người phụ nữ này cũng không ngốc như anh tưởng.
“Chỗ đội trưởng Hoàng thì anh đi đưa đi, tôi lại đưa mấy con cho hàng xóm, còn lại thì bồi bổ thân thể cho ông Phương và ông Ngô.” Phương Đường cười khiến mi mắt cong cong, khuôn mặt lấp lánh sáng như ánh bình minh.
“Cô không ăn sao?”
“Ăn chứ, chắc chắn mấy người không biết làm cá, nên tôi sẽ làm cho mọi người. Làm xong rồi thì cùng nhau ăn, tôi làm cá ăn rất ngon, bảo đảm anh ăn ngon đến tụt đầu lưỡi.” Trong mắt Phương Đường đầy trông mong mà nhìn, vì để tăng thiện cảm, cô dễ sống lắm sao?
Đương nhiên Tang Mặc tin, lần trước cô nấu thịt thỏ đã ăn rất ngon, vậy thì ăn cá kho cũng sẽ ngon, đã lâu rồi cũng chưa được ăn, trong miệng không khỏi tràn đầy nước miếng.
Kết thúc công việc, Phương Đường lấy hai con cá mè lớn từ thùng ra, chia cho hai thanh niên trí thức nam ở ký túc xá.
“Thật sự cám ơn, Phương Đường cũng tới ăn cùng chứ?”
Đám thanh niên trí thức nam được chiều mà hoảng, mất mát vì không câu được cá lập tức không còn, Phương Đường ở trong lòng bọn họ cũng biến thành thiên sứ thiện lương tốt đẹp.
“Không ăn đâu, tôi tự làm được. Các anh không được cho Triệu Vỹ Kiệt ăn, nếu không về sau tôi lại câu được cá thì sẽ không chia cho các anh đâu.” Phương Đường không hề che giấu sự chán ghét đối với Triệu Vỹ Kiệt một chút nào.
“Yên tâm, chắc chắn không cho anh ta ăn, chỉ chúng tôi ăn thôi.”
Các thanh niên trí thức nam sảng khoái đồng ý, bọn họ cũng không thích Triệu Vỹ Kiệt suốt ngày tỏ ra cao ngạo, bớt chia cho một người thì bọn họ còn có thể ăn được nhiều cá hơn một chút.
Bên phía thanh niên trí thức nữ cũng được chia, Phương Đường cũng đưa ra yêu cầu: “Không được cho Bạch An Kỳ ăn, nếu không về sau tôi cũng sẽ không chia cho mọi người nữa.”
Biểu cảm của Trương Vệ Hồng rất khó xử, muốn khuyên Phương Đường phải có tình bạn bè, không thể đối xử với chị em như kẻ thù như vậy được, nhưng căn bản Phương Đường không muốn nghe cô ta nói lời vô nghĩa, nói thẳng: “Mấy người không làm được thì tôi cầm cá đi.”
“Sẽ không cho, chắc chắn sẽ không cho.”
Văn Tĩnh cười hứa hẹn, cá đến miệng rồi thì chỉ có kẻ ngốc mới có thể nhường. Cô ta cũng đã nhìn rõ loại người như Bạch An Kỳ, trong nhà có tiền nhưng lại rất keo kiệt, luôn lén ăn ngon mà cũng chẳng chia cho mấy người bọn cô ta ăn, còn không hào phóng bằng Phương Đường đâu.