“Tôi muốn nói với anh, vừa rồi mắt phải của tôi nhảy nhảy, chứng minh hôm nay có chuyện tốt.” Phương Đường hạ giọng nói.
Tang Mặc nhìn nhìn khắp nơi, ở dưới ruộng nước ngoài nước ra chính là đỉa, bên rìa bờ ruộng đều là cỏ dại, có không ít cỏ đuôi ngựa và cây tể thái, nhưng không mỡ không thịt thì xào mấy loại rau này lên chỉ có vị đắng và chát, vậy nên chỉ có thể nhổ cho heo ăn.
Phía dưới bờ ruộng là một con sông cạn, đến cá cũng chẳng có mấy con, anh thật sự không biết, ở trong hoàn cảnh như vậy thì Phương Đường có thể nhặt được thứ gì tốt?
“Chúc cô may mắn!”
Tang Mặc không hề có thành ý mà nói một câu, sau đó tiếp tục cấy mạ. Làm xong những việc này thì anh còn phải đi lên núi cắt cỏ cho bò ăn, buổi tối còn phải đọc sách học tập. Ông Ngô bố trí nhiệm vụ học tập cho anh nên anh phải hoàn thành, một ngày hận không thể có bốn mươi tám tiếng đồng hồ, vì vậy không có thời gian rảnh đâu mà nói chuyện phiếm.
Phương Đường hất hất cái mũi, một lát nữa cô sẽ làm Tang Mặc khiếp sợ.
“Nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng ấm cung ngày xuân, tặng kèm Khương Thái Công câu cá.” Giọng nói lạnh băng máy móc của hệ thống vang lên, nhưng nghe vào tai sao lại thánh thót động lòng người đến thế.
Hệ thống vừa nói xong liền biến mất, ngay sau đó Phương Đường cảm giác được chỗ bụng nhỏ có một trận ấm áp, dường như có một dải ánh nắng nhỏ che lại khiến cho bụng ấm áp, rồi mạnh mẽ lan tràn ra khắp chân tay khiến cho tay chân lạnh băng rất nhanh đã ấm áp, cảm giác eo đau chân đau cũng không còn, toàn thân đều thoải mái nói không nên lời.
Phương Đường duỗi người, lần khen thưởng này có ích lợi quá thực tế, kinh nguyệt đã tới nhiều ngày như vậy thì hôm nay mới là ngày thoải mái nhất, nhưng mà Khương Thái Công câu cá là chuyện gì vậy nhỉ?
Cô nhìn về phía con sông, nước sông không tính là sâu, nước trong đến mức có thể nhìn thấy cả cỏ nước phất phơ, mấy con ngỗng trắng đang nhàn nhã bơi ở trong nước, thỉnh thoảng lại chui vào trong nước, mấy người phụ nữ giặt quần áo ở bờ sông, gõ thịch thịch thịch, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cười nói.
Cô đã nghe người dân trong thôn nói qua, sông nhỏ này không có cá, có thanh niên trí thức muốn câu cá ở sông để cải thiện bữa ăn, nhưng đến một con cá nhỏ cũng chẳng câu nổi, người dân trong thôn còn nói, cá trong sông này đã thành tinh nên rất khó câu.
Khương Thái Công câu cá, ý là tự nguyện mắc câu.
Mắt Phương Đường sáng rực lên, chọn một nhánh cây ở bờ sông, lại buộc một sợi dây rồi đi câu cá.
Tự nguyện mắc câu hả, có hệ thống hỗ trợ, chắc chắn cô có thể câu được.
“Phương Đường đang làm gì vậy? Cô ấy muốn câu cá sao?”
Có người nhìn thấy Phương Đường ngồi ở bên bờ sông Hàn Giang thả câu, cần câu cá kia cũng quá khó coi, cũng không thể gọi là cần câu, chỉ là một cái nhánh cây cùng dây leo, đến mồi câu mà cũng đều không có, vậy thì đây chắc chỉ là chơi thôi.
“Sông này không có cá, tôi đã sớm hỏi thăm qua rồi, chắc là Phương Đường đang chơi thôi.”
“Đúng vậy, người ta có người hỗ trợ làm việc rồi.”
Giọng điệu nghị luận của mấy thanh niên trí thức rất chua, vừa rồi Phương Đường lau mặt cho Tang Mặc, bọn họ đều thấy được động tác thân mật này, hơn nữa mấy ngày nay Tang Mặc đều làm việc giúp Phương Đường, chắc chắn hai người là người yêu của nhau.
Phương Đường xinh đẹp như vậy cứ như vậy bị Tang Mặc bắt lấy, mấy thanh niên trí thức nam không phục lắm, nhưng mà cũng chỉ dám nói vài lời chua ngoa ở sau lưng, Tang Mặc này nhìn qua là biết không dễ chọc.
Triệu Vỹ Kiệt thâm trầm nhìn về phía Phương Đường, anh ta đã viết thư về nhà, chắc chắn cha mẹ anh ta sẽ cảnh cáo người nhà họ Phương, xem con ả đê tiện này còn dám lả lơi ong bướm hay không.
Vốn dĩ anh ta muốn cưới Phương Đường, cho cô cái danh phận đứng đắn, nhưng hiện tại anh ta lại đổi ý rồi, ả đê tiện này không xứng, anh ta muốn chơi chán rồi lại quăng con ả đê tiện này đi, khiến cô chỉ như chiếc giày rách mà thôi.
Tang Mặc cấy xong một loạt mạ rồi đứng thẳng eo lên, không thấy được Phương Đường, còn tưởng rằng cô đã về ký túc xá, nhưng rất nhanh đã nghe được tiếng gọi của Phương Đường: “Tang Mặc Tang Mặc, mau tới hỗ trợ!”
Tang Mặc nhướng mày rồi đi lên bờ ruộng, khi đi lên, lấy giày dùng sức hất con đỉa ở trên mu bàn chân đi, con đỉa hút máu đến no bụng, hất vài cái liền rơi xuống, từ đầu tới đuôi, đôi mắt Tang Mặc cũng đều không nháy một cái nào.
Phương Đường luống cuống tay chân mà bắt cá, cô bỏ cần câu hoang dại tự chế vào trong nước, không bao lâu thì cá liền cắn câu, vì thế cô lập tức lôi kéo, một con cá lớn bay lên bờ rồi nhảy tung tóe khắp nơi. Cô muốn bắt mà không được, nhìn thấy nó lại muốn nhảy xuống sống thì liền gọi Tang Mặc tới hỗ trợ.
Tang Mặc cũng thấy được, kinh ngạc đến nỗi tròng mắt như muốn rơi ra, thế mà cô thật sự câu được cá?
Nghĩ đến dáng vẻ thần bí của Phương Đường vừa rồi, Tang Mặc im lặng, còn có chút ghen ghét, nhưng nhìn thấy cái nhánh cây không thể gọi là cần câu kia của Phương Đường thì tâm trạng ghen ghét của anh biến mất một cách thần kỳ.
Đây là con gái ruột của ông trời, anh chỉ cần có thể được gặp mặt và được chia cho một nửa là tốt lắm rồi, ghen ghét cũng không được.
“Nhanh lên, bắt lấy, đừng để cho nó nhảy mất!” Phương Đường kêu lên.
Tang Mặc nhanh nhẹn mạnh mẽ mà bắt cá lên, là một con cá trích nặng hơn một cân, nấu thành món cá kho hoặc hầm canh đều rất ngon, dinh dưỡng rất phong phú.
Phương Đường nhếch miệng cười với anh, lau nước trên mặt rồi tiếp tục câu cá, hệ thống chưa nói khen thưởng tặng kèm là một lần, vậy chắc là còn có thể lại câu thêm mấy con.
Tang Mặc đi tìm cái thùng, bỏ cá vào thùng để nuôi, chỉ với một khoảng thời gian này thôi mà Phương Đường lại câu được thêm một con, lúc này còn lớn hơn con vừa rồi nữa, là cá mè hơn bốn cân, đám vảy trắng tinh lóe lên ánh sáng bảy màu dưới ánh mặt trời, cực kỳ xinh đẹp.
Tam quan được bồi dưỡng từ nhỏ đã hoàn toàn vỡ nát, Tang Mặc yên lặng bắt cá lên, ném vào thùng, lại nhìn dây leo bị cá gặm mấy miếng kia, tam quan lại nát đầy đất.
Người dân trong thôn nói cá trong sông này rất khôn, nhưng mà anh thật sự không cảm giác được, chỉ cảm thấy chúng quá dại dột, đến nhánh cây cũng đều gặm thì có thể khôn được chừng nào chứ?
“Nặng quá, Tang Mặc, mau tới đây!”
Phương Đường lại kêu lên, hai tay dùng sức giữ lấy cần câu, sợi dây bị túm đến mức thẳng tắp, hiển nhiên là có cá lớn.