Mấy ngày nay vẫn đi làm như bình thường, đầu xuân là ngày mùa bận rộn, cày ruộng rắc phân gieo giống cấy mạ, mỗi ngày đều có công việc làm mãi không xong. Nhóm thanh niên trí thức đều đến từ thành phố, bị việc nhà nông nặng nhọc làm cho mệt đến nỗi cái eo cũng không thẳng nổi.
Việc hôm nay là cấy mạ, nước ngoài ruộng không qua cẳng chân, đi chân trần xuống ruộng đều bị đông lạnh đến tận xương cốt. Hôm nay Phương Đường rất khó chịu, kỳ kinh nguyệt của cô tới, nên eo đau chân đau, càng không muốn xuống nước, cô sợ bị nhiễm bệnh phụ khoa.
Những thanh niên trí thức khác đều xuống nước, đến cả Bạch An Kỳ cũng đều xuống, chỉ có một mình Phương Đường đứng ở trên bờ ruộng, sắc mặt có chút trắng bệch, nhìn qua trông như bị bệnh.
Tang Mặc nhìn cô, cũng không hỏi gì, chuẩn bị cấy mạ thay cô, tấm phiếu lần trước đổi được mười cân gạo, còn có mười quả trứng gà. Mỗi ngày ông Ngô đều được uống chút cháo gạo, còn uống một chén sữa mạch nha, đã hết sưng phù, thậm chí còn có thể xuống giường đi lại, thân thể của ông Phương cũng tốt lên không ít.
“Phương Đường, tại sao cô không xuống ruộng?”
Đội trưởng Hoàng đã đi tới, nổi giận đùng đùng mà quát hỏi.
Bạch An Kỳ nhìn về bên này rồi khẽ hừ một tiếng. Cô ta chính là người đi tố cáo với đội trưởng Hoàng. Dựa vào cái gì mà không xuống ruộng, cô ta đường đường là con gái của giám đốc cửa hàng bách hóa mà còn phải xuống đây.
Đương nhiên, Bạch An Kỳ càng tức giận hơn chính là Tang Mặc đối xử đặc biệt với Phương Đường. Trên cơ bản là công việc nặng nhọc mấy ngày nay của Phương Đường đều do Tang Mặc làm. Cô ta đi tìm Tang Mặc nhờ giúp đỡ mà anh lại không thèm để ý tới cô ta, đối xử khác biệt làm lòng đố kị của Bạch An Kỳ dâng lên tận trời.
“Đội trưởng, tôi bị cảm, hắt xì……”
Phương Đường hắt xì một cái lớn, chóp mũi hồng hồng, đôi mắt cũng có chút hồng, sắc mặt tái nhợt, môi không có chút màu máu. Đội trưởng Hoàng nhăn chặt mày, đây là ông ta đã mời phải Bồ Tát tới rồi.
“Đội trưởng, tôi sẽ không chậm trễ công việc, Tang Mặc làm giúp tôi, hắt xì……”
Phương Đường ra sức xoa nhẹ cái mũi, cô hơi bị cảm lạnh, hiện tại cô rất muốn uống một chén nước gừng đường đỏ nóng hầm hập, nhưng đường đỏ quá quý hiếm, cho dù có tìm toàn thôn thì có khả năng cũng không tìm ra nổi hai cân đường đỏ.
Đội trưởng Hoàng nhìn về phía người đàn ông đang yên lặng làm việc không phản bác mà hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Mấy ngày nay đều là Tang Mặc làm việc cho Phương Đường, hai người mà không phải là người yêu của nhau thì ông ta sẽ ăn toàn bộ mạ của cái ruộng này.
Buổi tối nói một tiếng với bạn già, nhân thời gian này phải giới thiệu đối tượng cho con gái út để con bé đừng luôn nhớ thương Tang Mặc, tên đàn ông này không xứng với con gái của ông ta.
“Thân thể tốt lên thì phải tự mình làm, nông thôn không nuôi người rảnh rỗi!”
Đội trưởng Hoàng tức giận mà trừng mắt nhìn sau đó chắp tay sau lưng rời đi. Hai người này kẻ muốn cho người muốn nhận, ông ta cũng không dám nói gì, chỉ là ông ta thật sự không quen nhìn dáng vẻ nũng nịu của Phương Đường này.
Loại phụ nữ này mà cưới về nhà thì có thể làm được cái gì chứ?
Dáng vẻ thì xinh đẹp, nhưng xinh đẹp có thể làm thành cơm ăn sao?
Đến thùng phân cũng không gánh nổi, mọi việc ngoài ruộng thì cũng không biết làm. Cho dù phụ nữ có xinh đẹp thì tắt đèn rồi cũng đều giống nhau. Hừ, nếu mà con của ông ta còn chưa lấy vợ thì chắc chắn cũng sẽ không cưới một người con dâu như Phương Đường, dù chỉ làm vật trang trí thôi cũng ngại quá yếu ớt!
“Tạm biệt đội trưởng!” Giọng nói của Phương Đường rất ngọt, nụ cười cũng ngọt, còn vẫy vẫy tay.
Bước chân của đội trưởng Hoàng ngừng lại, ánh nhìn ghét bỏ rồi lại bước đi.
Da mặt thật dày, ông ta đang dạy dỗ mà cũng nghe không hiểu, đầu óc của Phương Đường này đúng là không được thông minh.
Bạch An Kỳ thở phì phì mà cấy mạ, ‘con khốn Phương Đường kia có cái gì tốt, vì sao đến đội trưởng Hoàng cũng đều bị câu đến thần hồn điên đảo, rõ ràng lười biếng không làm việc, đội trưởng Hoàng lại không mắng chửi”.
Cô ta chỉ làm việc chậm một chút, Hoàng đội trưởng đã mắng đến là khó nghe để coi như răn dạy mọi người, chẳng hề bận tâm đến việc cô ta là con gái một chút nào.
Đương nhiên là Phương Đường biết là Bạch An Kỳ đi tố cáo, cô cũng không sợ. Tuy rằng đội trưởng Hoàng rất nghiêm khắc, nhưng thật sự là người rất ngay thẳng, sẽ không ngáng chân sau lưng, cũng sẽ không chiếm chỗ tốt của thanh niên trí thức nữ, là một người rất chính trực.
“Tang Mặc, trong nước có con đỉa không?”
Phương Đường tìm chuyện để nói, Tang Mặc cũng không để ý tới cô, cô liền nói không ngừng, hệ thống nói, thường xuyên nói chuyện phiếm cũng có thể tăng độ thiện cảm.
Tang Mặc không kiên nhẫn nổi, lạnh lùng nói: “Cô xuống nước là biết có hay không.”
Sao có thể không có, hiện tại trên chân anh đã có hai con, người phụ nữ này thật sự là phiền chết người.
“Không, nước rất lạnh, phụ nữ không thể đụng vào nước lạnh, sẽ bị bệnh.” Phương Đường sẽ không xuống đâu, lúc này ruộng nước nhiều đỉa nhất, đã cắn rồi còn không chịu nhả ra, vô cùng đáng sợ.
Tang Mặc lạnh lùng mà nhìn cô một cái rồi tiếp tục cấy mạ, tốc độ của anh rất nhanh, không lâu sau đã cấy vượt lên trước, bỏ lại những thanh niên trí thức khác ở xa phía sau, cấy mạ vừa thẳng vừa chỉnh tề, tựa như lính đứng gác, vô cùng đẹp.
“A…… Có sâu!”
Tiếng thét chói tai đầy sợ hãi của Bạch An Kỳ khiến mấy con chim sẻ sợ hãi bay lên, cô ta lại nhảy loi choi ở trong nước khiến cho nước bắn lên rất nhiều giọt bùn, những người chung quanh đều bị bắn vào người. Tang Mặc cấy xong một loạt, lại quay trở về cấy loạt tiếp theo, cách Bạch An Kỳ không xa nên cũng bị bắn khiến cho trên mặt có vài giọt bùn.
“Nhiệm vụ hôm nay, lau vết bùn trên mặt ‘boss lớn’, phải hoàn thành trong vòng ba phút!” Hệ thống giả chết vài ngày rồi lại tuyên bố nhiệm vụ.
Phương Đường đang lấy cỏ dại ở trong nước chơi, thần kinh lập tức căng thẳng, ba phút…… Phải nhanh lên.
Cô lấy khăn tay ra, vẫy tay với Tang Mặc, ý bảo anh đi tới.
Khóe miệng Tang Mặc run rẩy, không biết Phương Đường lại muốn làm gì, nhưng mà anh vẫn đi qua.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh, anh lại đây một chút.”
Dáng vẻ Phương Đường rất thần bí, gợi lên lòng hiếu kỳ của Tang Mặc nên anh đến gần một chút, một mùi hương nhàn nhạt chui vào trong lỗ mũi, rất dễ ngửi, cũng nói không nên lời là cái mùi vị gì.
Đột nhiên trên mặt xuất hiện một chiếc khăn tay mềm mại chà lau mặt mình khiến Tang Mặc hoảng hốt một trận, chờ anh lấy lại tinh thần thì khăn tay đã bị lấy ra.
“Trên mặt anh thật nhiều bùn, tôi lau cho anh, không cần cảm ơn đâu!” Phương Đường cười tủm tỉm, nói.
“Chuyện gì?”
Biểu cảm Tang Mặc lạnh băng, nhưng hai bên tai lại hơi đỏ ửng lên, người phụ nữ này thật đáng ghét, cứ động tay động chân, phiền muốn chết.