Hiện giờ Bạch An Kỳ khá đồng cảm với Phương Đường, gặp phải loại cha mẹ vô liêm sỉ này, còn không bằng làm trẻ mồ côi từ sớm.
Triệu Vỹ Kiệt vốn chẳng cảm thấy gì, nhưng ánh mắt của Bạch An Kỳ lại kích thích dây thần kinh thô thiển của anh ta. Anh ta nhảy dựng lên ba thước, mắng Bạch An Kỳ: “Cô nói ai là cóc ghẻ? Hừ, mẹ cô còn khen tôi tuấn tú, nhất quyết muốn gả cô cho tôi đấy. Ông đây chính là chê cô phẳng lì, tắt đèn đi còn không bằng tự sờ bản thân.”
Câu nói “phẳng lì” này đã triệt để chọc trúng nỗi đau của Bạch An Kỳ. Cô ta nhảy dựng lên ba mét, cầm lấy cây chổi ở góc tường lao về phía Triệu Vỹ Kiệt quất tới: “Anh nói ai phẳng lì? Dáng người của tôi rất đẹp. Anh cũng không soi gương xem lại bản thân đi, cái mặt đầy mụn nhọt còn xấu hơn cóc ghẻ. Con gái của con chuột còn không chịu gả cho anh nữa là. Mẹ tôi là bị mẹ anh lừa gạt, mới tưởng là anh tuấn tú. Anh đừng mơ mộng hão huyền nữa, cho dù anh đầu thai mười tám kiếp cũng chẳng dính nổi một tí tuấn tú nào đâu!”
“Cô cũng tự soi gương xem lại bản thân đi. Dáng người gầy gò như que củi kia mà cũng gọi là dáng người đẹp? Ôi chao, ông trời cũng sắp sấm sét tới nơi rồi. Cho dù cô đầu thai ba mươi tám kiếp cũng chẳng dính tí gì của cái gọi là dáng người đẹp đâu. Bạch An Kỳ cô đừng có quá đáng, tôi không có thói quen đánh phụ nữ đâu!”
“Anh cứ đánh đi. Tôi sợ gì anh!”
Hai người này một trước một sau đuổi nhau. Bạch An Kỳ cầm cây chổi, khí thế hùng hổ. Triệu Vỹ Kiệt chạy phía trước, thỉnh thoảng còn quay đầu lại mắng vài câu. Mắt thấy sắp đánh nhau, mấy thanh niên trí thức nam bèn đi tới, kéo Triệu Vỹ Kiệt về ký túc xá.
“Mấy người đừng kéo tôi. Tôi không phải không thể dạy dỗ cô ta, tự nhiên nói ông đây là cóc ghẻ. Nếu ông đây là cóc ghẻ thì cô ta chính là tấm thớt giặt đồ!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT