Cô nghe những lời này suốt ba năm, hầu như ngày nào cũng nghe, giống như bị tẩy não vậy. Cuối cùng, bản thân cô cũng tin rằng mình thực sự không bằng Phương Lan, thực sự chẳng là gì cả. Cô cũng buông xuôi việc học, dù sao cô cố gắng thế nào cũng không bằng Phương Lan, cũng không được cha mẹ khen ngợi, vậy thì cần gì phải lãng phí thời gian nữa chứ?
Nhưng bây giờ cô đã hiểu ra, Phương Lan không xuất sắc đến vậy, mà bản thân cô cũng không tệ đến thế. Ví dụ như, Phương Lan nấu ăn không ngon, cũng không biết nữ công gia chánh, nhưng cô lại nấu được những món ăn ngon, còn biết may vá quần áo. Nhưng mà những thứ này trong mắt cha mẹ đều là tà đạo, chỉ có học tập mới là chính đạo. Họ nói cô học chính đạo không giỏi, nhưng tà đạo lại học rất tốt hết lần tới lần khác.
Vì vậy, cô không lọt được vào mắt xanh của cha mẹ, bị hạ thấp xuống tận cùng.
Tang Mặc cũng lạnh lùng nói: “Phương Đường rất tốt, rất xuất sắc, là do các người mù quáng không nhận ra. Sau này chuyện của Phương Đường, các người không có tư cách quản!”
Phương Tử Đông tức giận đến mức nghẹn họng, ho sặc sụa, cả cặp kính cũng lệch đi. Phương Đường lạnh lùng nhìn cha, không hề rót nước cho ông ta, ánh mắt hờ hững. Trong lòng cô, người cha này đã chết từ lâu, còn cả những người khác trong nhà họ Phương, cũng đều không có liên quan gì đến cô.
“Cha đi đi! Sau này đừng đến đây nữa!” Phương Đường lạnh lùng nói.
Cô cũng sẽ không bao giờ nhận bất cứ thứ gì từ nhà họ Phương nữa. Cho dù cô sống tốt hay không tốt cũng không liên quan đến họ. Cho dù phải đi ăn xin, cô cũng sẽ không đến trước cửa nhà họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play