Lúc này ông cụ Ngô mới chậm rì rì nói: “Biện pháp cũng đơn giản, gọi là dụ rắn ra khỏi hàng, là lúc trăng lên gió mát, dẫn ba tên súc sinh này tới chỗ không người rồi thì muốn dạy dỗ như thế nào thì dạy dỗ thế ấy.”
Nói xong, từ trước đến nay ông cụ luôn ôn tồn lễ độ thì nay lại cười lạnh, trong mắt lóe ra sát khí.
Tuy rằng ông ấy là văn nhân tài cao như sao Bắc Đẩu, nhưng bàn tay cũng từng vấy máu. Cái loại súc sinh này không xứng tồn tại. Nếu không phải hiện tại là thời kỳ nghiêm ngặt thì chắc chắn ông ấy sẽ nghĩ cách diệt những tên súc sinh này.
Ông cụ Phương dùng sức vỗ cái bàn, vui mừng nói: “Biện pháp này hay, nhưng mà phải dụ rắn ra khỏi hang như thế nào? Hay là để Hắc Đản mặc váy hoa đi quyến rũ ba tên súc sinh kia?”
“Phì”
Phương Đường không nhịn được mà cười ra tiếng, trong đầu không khỏi tưởng tượng ra dáng vẻ Tang Mặc mặc váy hoa, căn bản không thể tưởng tượng được, càng nghĩ càng buồn cười, cười đến mức càng lúc càng lớn.
Hai ông cụ cũng cười theo, Phương Đường cười đến nỗi đau cả bụng, ra sức ôm bụng cười, Tang Mặc đen mặt, lạnh lùng trừng mắt nhìn hai ông cụ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT