Sau ca phẫu thuật, Bùi Dương có nhiều điều bất tiện, chẳng hạn như không thể "tự chăm sóc bản thân", phải nhờ Phó Thư Trạc tắm rửa giúp. Phó Thư Trạc còn thích trêu chọc cậu, trêu xong rồi lại không làm gì cả, nói rằng trong tình trạng này cậu không thể làm chuyện đó được. Nếu muốn Phó Thư Trạc dùng tay giúp thì phải gọi anh bằng nhiều cái tên ngọt ngào.
Hay như ban đêm không thể nằm trong lòng Phó Thư Trạc như trước được nữa, phải nằm thẳng suốt, mỗi lần cậu đều phải trừng mắt nhìn trần nhà rất lâu mới ngủ được. Đôi khi Phó Thư Trạc cần xử lý công việc, nhưng sau khi phát hiện cậu không ngủ được thì sẽ qua bên cạnh nằm cùng, dỗ cậu ngủ như dỗ trẻ con vậy, đọc truyện cho cậu nghe, hoặc ôm cậu ngủ.
Một tuần sau Bùi Dương đã không chịu nổi: "Em muốn ra ngoài chơi."
Bùi Tri Lương vừa bước ra khỏi phòng tình cờ nghe thấy cậu nũng nịu với Phó Thư Trạc, ngẩng mắt lên: "Anh như thế này thì chơi gì được?"
Bùi Dương: "Con chỉ nói cho sướng miệng thôi..."
Có lẽ bệnh tật là điều khiến con người trở nên mềm lòng nhất. Cậu từng nghĩ rằng khoảng cách giữa mình và ba sẽ không bao giờ hàn gắn được, nhưng trong thời gian qua, mỗi ngày Bùi Tri Lương đều nấu cơm cho cậu, sự quan tâm ẩn giấu trong những lời nói bình thản...
Có người sẽ nói, tình yêu đến muộn chẳng có ý nghĩa gì, nhưng đối với Bùi Dương đang đầy mặc cảm tội lỗi thì đó chính là sự cứu rỗi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play