Vừa vào thành Nam Vân quốc bọn họ tranh thủ đến kinh đô sớm để thuê trọ.
Để đến được kinh đô nơi tổ chứ Thi đấu thì còn phải mất thêm 7 ngày đường.
Sau 7 ngày họ đi thông thả ngắm cảnh nên đến có hơi muộn hơn so với dự tính một ngày, Nam Vân phồn hoa cảnh đẹp, đến kinh đô còn phông hoa đông đúc hơn các thành lân cận.
Sắp đến Linh sư hội những thí sinh tham gia đến từ khắp đại lục đổ dồn về kinh đô Nam Vân đến nổi không có quán trọ dừng chân bắt buộc phải tự dựng lều trại bên ngoài.
Mặc dù các nàng đã đến sớm hơn mười ngày dự thi nhưng quán trọ đã có nhiều chỗ hết phòng.
Các nàng cuối cùng cũng thuê được trọ ở gần nơi dự thi.
Sau buổi chiều nàng đã ra ngoài thăm dò thêm tin tức.
Ghé vào một quán tửu lâu, bên trong đã có khá nhiều người, chỉ còn lại một chiếc bàn trống trong góc.
Nàng đi qua ngồi xuống. Lập tức có tiểu nhị đến hỏi.
“ Khách quan ngài dùng gì ?”.
“ Một bình trà Linh Hương và vài món điểm tâm nhẹ là được”
Tiểu nhị đáp lời nhanh chóng chạy đi, rất nhanh đã có trà và điểm tâm cho nàng.
Những người bên trong bắt đầu ồn ào nói chuyện.
“ Kỳ Linh Sư hội này Lão tử chắc chắn sẽ đắt thắng!”
Nói chuyện là một kẻ ăn mặt sang trọng hiển nhiên là một công tử thế gia. Theo sau còn có vài người hầu.
“ Hừ! Một con công như ngươi nếu có thắng một khi vào vô gian đạo cũng chưa chắc toàn mạng đi ra.”
Gã công tử thế gia liếc nhìn người vừa nói ở bàn bên cạnh, là một kẻ cao gầy cách ăn mặt nhìn là biết người của học viện hoàng gia Mạc Bắc!
Hắn trợn mắt tức giận. Nhưng nghĩ đến là người của Mạc Bắc nên cũng không lên tiếng.
Bên ngoài lại có thêm một nhóm đi vào.
“ Thật không ngờ Hạo Thiên học việc của Mạc Bắc lại tỏ vẻ khinh người như thế, là sợ có người cao ngạo hơn bản thân hay sao ? Aizz cũng đúng, Học viện đế quốc Tây Sương bọn ta tuy không tỏ vẻ cao ngạo như các ngươi nhưng lại có người chướng mắt âm thầm ám toán học viên của học viện ta.”
Người đi đầu của nhóm người lên tiếng, nhìn y phục liền biết là người của Tây Sương, thuộc Lãnh Giao học viện.
Nàng vừa nghe liền biết, bọn họ là đang nói đến vụ Phấn hương kích thích ma thú, bọn Tử Liên đã hội hợp với thành viên học viện và đã kể cho họ nghe sự việc đó.
Nam tử cao gầy nhìn người đi đầu nhóm học viện Lãnh Giao khẽ cười xảo quyệt.
“ Tử Thanh, ngươi đang nói gì vậy chứ, Hạo Thiên bọn ta từ khi nào thì có thể ra tay với học viên của Lãnh Giao các ngươi đâu?”
Hắn cười cười lại nói tiếp.
“ Lãnh Giao các ngươi Chẳng phải rất có bản lĩnh sao, sao có thể bị Hạo Thiên bọn ta ám toán, lại nói các ngươi có bằng chứng gì ? Đỗ oan cho bọn ta, cẩn thận Linh Sư hội sắp đến."
Nụ cười của hắn dần dần trở nên sắc lạnh âm hiểm.
Nam tử bên cạnh Tử Thanh giữ lấy bả vai đang run rẩy tức giận của Tử Thanh nói.
“ Tử Thanh sư huynh không cần để ý, đợi đến Linh Sư hội chúng ta sẽ đòi cả vốn lẫn lời.”
Tử Thanh lạnh lẽo liếc người của Hạo Thiên một cái rời đi, chỉ để lại một câu.
“ Tước Khanh, ta chờ ngươi ở Linh sư hội.”
Gã nam nhân cao gầy tên Tước Khanh chỉ hướng ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo.
Nàng ngồi nhấp một ngụm trà thu hết thảy vào đáy mắt, Hạo Thiên và Lãnh Giao học viện có thù địch thật lớn, đã xé rách mặt với nhau, nói chuyện còn chẳng thu sự hiềm khích.
Xem ra nội tình bên trong không đơn giản. Nhưng nàng cũng không quan tâm, hết thảy đều không liên quan đến nàng.
Sáng hôm sau, nàng đi đến nơi đăng ký tham gia Linh sư hội, nàng đến khá sớm nên chưa có nhiều người, nhưng qua một lúc thì đã có nhiều người đến đã xếp thành một hàng dài miên man.
Có hai lão sư ghi tên thí sinh nhưng vẫn là không xuể, đến một lúc sau đã đến lượt nàng. Vị lão sư tóc bạc đeo kính một tròng không ngẩn đầu nhìn nàng, hỏi.
“ Tên ”
Nàng cũng chỉ ngắn gọn trả lời.
“ Lộ Chiêu Quân ”
Lão giả vẫn không ngẩn mặt hỏi tiếp.
“ Tuổi ”
“ 14 ”
“ Cấp bật”
Nàng lại nói ra đáp án giả tránh để gây sự chú ý.
“ Đại Linh sư trung cấp ”
Ánh mắt lão giả có hơi chuyển, kinh ngạc trong mắt không thể giấu, lúc này mới ngẩn đầu nhìn nàng lại hỏi tiếp.
“ Ngươi thuộc hệ gì?”
Nàng nghĩ nghĩ, từ đầu tới cuối cái lão giả này hỏi những người trước đều không hỏi nguyên tố gì, bây giờ lại hỏi nàng đây rõ ràng không nằm trong danh sách ghi nhận.
“ Đây cũng là một câu hỏi cần thiết ?”
Nàng bình thản trả lời.
Lão giả nheo mắt cười thích thú.
“ Có ý tứ, ta thích. Đây không phải câu hỏi cần thiết, ta chỉ tùy tiện muốn hỏi ngươi.”
Thấy lão giả thẳng thắng nàng chỉ mĩm cười nói.
“ Linh sư hội diễn ra thì ngài sẽ biết.”.
Nói rồi nàng đi qua chỗ tiếp nhận lệnh bài dự thi sau đó liền rời khỏi.
Lão giả lúc nãy vẫn dõi mắt nhìn theo nàng khẽ vuốt chòm râu . Linh sư hội năm nay có lẽ thú vị hơn nhiều.
Nàng quay lại quán trọ, trên đường đi nàng gặp một tên nô lệ bị một thương nhân đánh đập, nhưng hắn không la hét dù chỉ một tiếng, cắn răng nhẫn nhịn, nhưng ánh mắt hắn nhìn tên thương nhân muốn bao nhiêu căm thù có bấy nhiêu.
Ngay khi hắn lại giơ lên trường tiên thuộc hạng phàm khí cao cấp định quất xuống, hắn nhắm mắt đón nhận, nhưng cơn đau trong tưởng tượng không có xuất hiện.
Mở mắt ra thấy trường tiên bị nàng nắm lấy ngăn cản đợt tấn công.
Tên thương nhân mập thấy có người ngăn cản thì quay sang nhìn nàng.
“ Ngươi là ai, xen vào chuyện của bổn đại gia làm gì?”
Nàng không nói gì, chỉ nhìn qua tên nô lệ đang bị xích sắt trói buộc quỳ bên dưới, trên người loang lỗ vết roi tiên để lại mới cũ chồng chất, những vết máu thấm ướt y phục rách nát dính sát vào vết thương.
Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của tên nô lệ vẫn như cũ lạnh lẽo u ám.
Nàng quay sang tên thương nhân mập nói.
Tên này ta sẽ mua lại, ra giá.
Gã thương nhân thấy có người chịu mua tên nô lệ hung tàn cứng đầu này thì liền vui vẻ.
“ A thì ra ngài mua nô lệ, haha tên này rất cứng đầu, cho nên giá sẽ thấp một chút, ta chỉ lấy của ngài 5 lượng mà thôi.”
Nàng ném cho gã một thỏi vàng lớn và đi đến trước mặt tên nô lệ.
Hắn cảnh giác nhìn nàng, ánh mắt như một con sói hoang có thể cắn người bất cứ lúc nào nhìn chằm chằm nàng, nhưng không thể che giấu sự run rẩy từ sâu trong nội tâm.
Nàng đứng trước mặt hắn từ trên cao nhìn xuống dùng tinh thần lực truyền âm nói với hắn.
“ Ngươi, có muốn trở thành cường giả hay không? Trả thù những kẻ đã hại ngươi.”
Hắn kinh hãi mở to hai mắt, là một cường giả cấp bật nào mà có thể dùng tinh thần lực cường đại như vậy truyền âm a?
Chưa kịp để hắn nghĩ xong nàng lại tiếp tục nói.
“ Đi theo ta, bái ta làm thầy, ta cam đoan tương lai của ngươi chi có người khác cúi đầu trước ngươi! ”
Lúc này hắn không thể che giấu được rung động từ sâu trong linh hồn, cường giả! Đây là mơ ước cả đời của hắn. Nhưng vì sao? Vì sao người này lại giúp mình? Rốt cuộc có mục đích gì? Nhưng hắn không thể bỏ lỡ cơ hội thoát khỏi đây, đi theo cường giả vẫn tốt hơn làm nô lệ của mấy đám thế gia vọng tộc kia.
Nghĩ thế hắn nhìn nàng gật đầu.
Nàng mỉm cười hài lòng, sở dĩ nàng muốn nhận hắn vì ánh mắt của hắn sắc bén, kiên cường bất khuất, đây chính là điều chỉ có những cường giả chân chính mới sở hữu. Nàng nhìn ra hắn thực lực không cao có lẽ vì luôn bị tra tấn như thế này làm cho hắn suy giảm. Nhưng thể chất của hắn quả thật không sai, chính là căn nguyên của một thiên tài hiếm có.
Cuộc đời của một người linh sư thường có tuổi thọ vô biên không như những người khác và nàng cũng thế.
Nhưng làm sao biết được thế sự tương lai? Có được một truyền nhân vẫn là tốt nhất, vì thế nàng quyết định sẽ dạy dỗ cho cái đệ tử mới nhận này.
Về đến khách điếm nàng dùng linh lực đóng cửa lại, ngồi xuống ghế nhấp nhẹ ngụm trà, nàng nhìn hắn một lúc hắn vẫn đứng đối diện nàng im lặng không nói gì.
Nàng lúc này mới lên tiếng.
“ Ngươi tên gì ?”
Hắn khẽ mấp máy đáp.
“ Tên của ta là Phó Mặc! ”
Nàng khẽ lập lại cái tên của hắn, sau đó lại nói tiếp.
“ Ngươi họ Phó? Ta chưa bao giờ gặp qua người có mang cái họ này, ngươi là người đầu tiên ta gặp.”
Hắn cúi đầu trầm mặc.
“ Ta… thật ra không phải người ở đại lục này..!”
Nàng lúc này có hơi kinh ngạc nhìn hắn.
Phó Mặc hơi do dự, xong lại vẫn tiếp tục nói ra.
“ Ta đến từ Nguyên Linh đại lục. Phó gia ở đó là một gia tộc lớn, ta là con trai cả của Phó gia chủ Phó Trạch nhưng ta ở đó không khác gì một dược nhân !”
Hắn càng nói vẻ mặt càng âm trầm, nàng không nói gì vẫn chăm chú nghe hắn nói.
Thấy nàng không phản ứng gì hắn lại nói tiếp.
“ Ta đã trốn thoát khỏi nơi ma quỷ đó, cơ thể ta tuy kháng độc nhưng cũng bị tổn hại nghiệm trọng khiến tu vi thụt lùi, và ta bị lừa rơi vào nơi buôn bán nô lệ, ta trở thành một trong số những nô lệ đó, ngày ngày bị tra tấn dã mang. Những người cùng ta bị đưa vào đến này đều chịu không nổi tra tấn, có người bị đánh chết có người tự sát, chỉ còn một mình ta cho đến lúc gặp ngươi."
Hắn nói lại ngẩn mặt lên nhìn nàng, môi mấp máy nhưng lại không phát ra được một từ nào.
Nàng dựa vào bàn, tay chống cằm nhìn hắn tựa tiếu phi tiếu nói.
“ Muốn nói gì thì nói ra, có phải ngươi thắc mắc ta vì sao lại cứu ngươi, lại vì sao muốn nhận ngươi làm đệ tử ? Ngươi muốn biết ta rốt cuộc có mục đích gì ?”
Thấy nàng nhìn thấu hắn khẽ giật mình, sau đó gật đầu.
Nàng ngồi thẳng dậy, ánh mắt như hàn băng nhìn thẳng vào hắn, không còn vẻ lười biến khi nảy khiến hắn vô cùng áp lực, là loại áp lực của cường giả.
Nàng nhàn nhạt nói.
" Thứ nhất, ta không phải loại người thích ra tay trượng nghĩa, ta rất có quy tắc không thích lo chuyện bao đồng.
Việc ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ rất đơn giản, ta thấy được sự kiên định trong mắt ngươi và khí tức vương giả mà nhiều cường giả không có.
Ta muốn đào tạo ngươi thành một cường giả, mang tuyệt học cả đời của ta truyền cho ngươi hy vọng sẽ có ngày ngươi dùng nó để làm nở mày nở mặt ta. Là một cường giả không có nổi một truyền nhân thì cũng thật đáng thương.
Nhưng ta có quy tắc của ta, cả đời chỉ có một truyền nhân. Dùng tuyệt học mà ta truyền để xây dựng thế giới của ngươi."
Những lời nàng nói sâu sắc đâm thẳng vào linh hồn Phó Mặc, khiến hắn không dám tin ngước mắt nhìn người trước mặt, giờ khắc này nàng như một vị thần vô thức khiến hắn muốn tôn sùng cả đời.
Nàng nhìn hắn sau đó lại tiếp tục nói.
“ Nhưng ta không phải loại người thích bắt ép bất kỳ ai, ngươi nếu không muốn thì bây giờ có thể rời đi, tự do của ngươi không còn ai ràng buộc.”
Phó Mặc siếc chặt nắm tay quỳ sụp xuống trước mặt chấp tay hô lớn.
“ Đồ đệ bái kiến sư phụ! Xin sự phụ nhận của đồ đệ 3 lạy!”
Hắn lúc này đã âm thầm thề người trước mặt này hắn sẽ tôn kính cả đời cho dù không thể khiến hắn trở nên cường đại thì hẳn vẫn sẽ chỉ có một sự phụ là nàng !
Nhưng đến mãi sau này hắn mới nhận ra, vì quyết định của hắn hôm nay mới có được tương lai đứng trên vạn người, mà nhưng điều này là người trước mặt này đã trao cho hắn.
Nàng mỉm cười gật đầu .
“ Sau này tên của ngươi sẽ là Mặc Liên, Phó Mặc từ bây giờ sẽ không còn tồn tại.”
Mặc Liên cúi đầu đáp.
“ Dạ! Đồ nhi tạ sư phụ ban tên”
“ Đứng lên đi, từ bây giờ không cho phép ngươi quỳ trước bất kỳ một ai, đầu gối của đồ đệ ta cũng là bản mặt của người làm sư phụ là ta đây”
Ánh mắt Mặc Liên sáng rực đáp vâng.
Sau đó nàng nhìn nhìn Mặc Liên cao hơn nàng một cái đầu hỏi.
“ Ngươi.. bao nhiêu tuổi?”
Hắn đáp.
“ Đồ nhi năm nay đã 16 ”
Nàng cười gượng trong thâm tâm, tuy linh hồn của nàng 25 tuổi nhưng cái thân thể này chung quy chỉ mới 14 tuổi a, thật khó xử, nhưng không sao vẫn còn châm chế được thu một cái đồ đệ hơn hai tuổi vẫn không phải là vấn đề gì lớn.
Nghĩ như vậy liền thoải mái nàng gật đầu.
“ Tốt, hiện tại ngươi nên thay đổi một chút, nhìn ngươi hiện tại quá chật vật, như thế sẽ làm mất mặt vi sư.”
Nói xong nàng đưa cho Mặc Liên một viên đan dược.
“ Ngươi trước uống cái này đi.”
Mặc Liên nhận lấy đan dược trong lòng có chút kinh ngạc, sư phụ thế nhưng đưa thứ trân quý như đan dược này cho hắn.
Tâm của Mặc Liên ấm áp không thôi lại càng khiến hắn quyết tâm hơn nữa. Đan dược vừa vào miệng đã tan, mùi hương linh dược trong khoan miệng lan toả khiến tinh thần hắn thoải mái, cảm giác linh lực dồi dào, những vết thương lấy mắt thường có thể thấy được đang phục hồi nhanh chóng, thậm chí không để lại sẹo.
Hắn bỗng mở bừng mắt có khiếp sợ lẫn vui mừng.
Tu vi bị hao hụt thụt lùi trước kia thế nhưng toàn bộ trở về !
Đây là điều khiến thế nhân khiếp sợ nhường nào. Rốt cuộc nàng cho hắn loại đan dược trân quý đến cỡ nào a.
Hắn quay sang nàng vừa khiếp sợ nhưng nhiều hơn là tôn kính nói.
“ Sư, sư phụ, viên đan dược lúc nãy, người có thể cho đồ đệ biết là loại đan dược gì không ?”
Nàng cười cười đáp.
“ Đó là Tái Nguyên đan, tái tạo lại căn cốt phục hồi linh lực trước kia đã mất, nó cũng tương tự tẩy tủy đan nhưng là tác dụng lên căn cơ."
Mặc Liên ánh mắt sáng rực, thần kỳ như vậy, nếu hắn cũng luyện được đan dược như vậy thì thật tốt, sư phụ cư nhiên lại là luyện đan sư tôn quý!
Nàng nhìn thấy sự nhiệt huyết trong mắt Mặc Liên liền hứng thú hỏi.
“ Đồ đệ ngươi có muốn trở thành luyện đan sư ?”
Hắn nhìn nàng không dám tin.
“ Sư phụ, đồ nhi nhưng là có thể luyện đan được sao? Đồ nhi trước đây chỉ tiếp xúc qua độc dược, đan dược gì đó đồ nhi không hiểu biết.”
Luyện đan sư là ao ước của bao nhiêu người a, trở thành luyện đan sư cũng như ngươi chính là một vị thần vậy, nhưng là một luyện đan sư không có sư phụ chỉ dạy thì có cố gắng cả đời cũng không luyện được.
Nàng chỉ cười nhẹ nói.
“ Đó không phải vấn đề quan trọng, ngươi là đồ đệ mà ta chấm, chỉ có muốn hay không muốn, chứ không có chuyện được hay không.”
Nghe vậy Mặc Liên ánh mắt sáng rực trịnh trọng gật đầu.
“ Đồ nhi muốn trở thành một luyện đan sư, xin sư phụ chỉ dạy.!”
“ Được!”
Nàng lãnh đạm gật đầu.
Mặc Liên ngước lên nhìn nàng, tuy nàng mang một cái mặt nạ quỷ nửa bên khuôn mặt, nhưng nửa bên còn lại cũng đủ khiến người thần hồn điên đảo, vừa nhìn liền muốn chết vì nành, si mê đến quên cả bản thân, nhưng khí chất của nàng lại cự nhân ngàn dặm, lãnh đạm thoát tục đôi mắt không vướn bụi trần như thể nàng không có ái ố không có thất tình lục dục.
Càng không thuộc về nhân gian này, nàng cho người khác cảm giác sâu không lường được, khiến người khác sinh tâm tôn sùng. Mặc Liên hắn là tôn kính nàng như vậy, nếu có người dùng ánh mắt không an phận nhìn nàng cũng cảm thấy vấy bẩn sự thanh tịnh của nàng vậy.
[ Nam chính của chúng ta cũng sắp sửa lên sàn rồi các tềnh êu ơi :3]