Trận chiến Thần Ma 700 vạn năm trước, tàn tích để lại là biển thi trải dài lục giới, máu nhiễm đỏ cả đại dương, lục giới như địa ngục trần gian điển hình.
Cổ Thần thương sót chúng sinh lục giới, không muốn lục giới nàng tạo ra phải bị sụp đỗ bởi Ma tộc phản loạn, nên đã phá lệ tham chiến.
Nàng vừa xuất hiện, thần lực trải khắp lục giới, một kích toàn lực đánh tan ma tộc phản loạn, tàn dư ma tộc bị đánh nhốt xuống vực U Đô và bị phong ấn vĩnh viễn.
Theo thần lực nàng phân tán, chúng sinh bắt đầu có nguồn căn nguyên để hấp thu linh lực và tu luyện, kể từ đó thời đại cường giả vi tôn bắt đầu xuất hiện.
Nhưng nàng cũng vì cạn kiệt thần lực mà tiêu tán nguyên thần. Một kích kia đã rút toàn bộ thần lực của nàng, khi nàng dần dần tiêu tán trước mắt nàng mơ hồ xuất hiện gương mặt thân thuộc, hắn thống khổ bất chấp lao về phía nàng.
“ Quân nhi!! Quân nhi!!!”
Nàng đã tiêu tán trước khi hắn kịp bay đến, vòng tay của nàng cũng bị vỡ nát phân tán khắp nơi trên lục giới.
Kể từ đó không ai biết năm đó những thần khí đã thất lạc nơi nào, và cả vị Tà Thần đó…
[ Thế kỷ mới ]
Lộ Chiêu Quân sau khi đã tiêu diệt toàn bộ sát thủ của tổ chức CEU thì đã phóng xe quay về dinh thự của mình.
Cảm giác mệt mỏi kiệt sức cô đã thiếp đi từ lúc nào.
Mở mắt ra là khung cảnh quen thuộc, nó đã lặp đi lặp lại hàng vạn lần. Nhưng 10 năm đã trôi qua bây giờ nó lại tiếp tục.
Tàn tích của chiến trường, âm u khói lửa, không khí dày đặt mùi máu tanh. Vẫn là đôi nam nữ ấy. Hắn ôm nữ tử ấy trong lòng, nữ tử ấy đôi mắt nhắm nghiền, hiển nhiên đã không còn tồn tại nữa. Thân bạch y đã nhiễm đầy màu đỏ từ máu của những thi thể khác lẫn chính nàng.
Hắn cứ ôm lấy nàng ấy như vậy k động đậy, mãi cho đến khi cô đến gần, ngũ quan của họ cứ như bị sương mù vây lấy.
Cô đã trải qua giấc mơ này rất nhiều lần trước đây. Nó cho cô cảm giác vô cùng chân thực, như thể đây là một phần ký ức kiếp trước. Cô không ngừng tiến gần rất muốn biết hắn và nữ tử ấy trông như thế nào, vì sao mỗi lần đều xuất hiện?
Nhưng vẫn như hàng vạn lần trước đây khi sắp chạm tới cô thấy hắn khẽ cười, nụ cười bi thương khiến tim cô đau nhói, và một luồng sức mạnh thần bí ép buột cô tỉnh giấc.
Giật mình thức dậy, nhìn đồng hồ vừa đúng 6h chiều, cảm giác dính nhớp vì mồ hôi ướt hết áo khiến cô khó chịu, mặc dù phòng mở máy lạnh rất dễ chịu.
Vội chuẩn bị đi tắm, khi bước vào bồn tắm , nước ấm khiến tinh thần cô vô cùng sảng khoái, cô cầm lên di vật ba mẹ đã để lại, chiếc vòng cổ có mặt dây chuyền là mảnh pha lê đỏ rực.
Trước khi cô có trí thức, ba mẹ đã nói cho cô biết họ không phải ba mẹ ruột của cô, từ nhỏ cô được nhặt về, trùng hợp thay mẹ của cô bà ấy k sinh được con nên họ đã nhận nuôi cô và xem như đứa con ruột mà yêu thương hết mực.
Sợi dây chuyền pha lê đỏ này là ba cô phát hiện ra cô thì đã thấy nó nằm trong tay cô và cô nắm nó trong tay thật chặt.
Cô nhìn sợi dây chuyền miệng lẫm bẩm.
“ Ba, mẹ, 2 người có nhìn thấy con không ? Con hiện tại sống rất tốt, nhưng con thật nhớ 2 người, có thể quay về như trước kia thì thật tốt, đám sát thủ đó đã bị con diệt sát, 2 người ở dưới có thể an nghỉ rồi ! ”
Không để ý đôi mắt cô đã đỏ hoe, 2 hàng lệ như châu ngọc chảy dài trên gò má phấn nộn kiều diễm.
Mạnh mẽ thì sao chứ, dù sao cũng là con gái, cho dù có mạnh mẽ cũng sẽ có chuyện không thể giữ được nước mắt.
Cô cảm giác hôm nay cơ thế cô luôn rất muốn ngủ. Và cô đã thiếp đi khi đang ngâm bồn tắm.
Lần này cô không còn mơ thấy gì nữa, nhưng cô lại nghe thấy âm thanh của một cô gái , bên ngoài khá ồn ào.
“ Tiểu thư, tiểu thư người mau tỉnh dậy đi tiểu thư, tam hoàng tử hôm nay đến phủ rồi tiểu thư!!”
Lộ Chiêu Quân nhìu mày khó chịu, theo bản năng quở trách.
“ Thật ồn ào! Là ai đến cũng mặc kệ bọn họ.”
Như nhận ra có điều gì không đúng, nàng mở bừng đôi mắt, đập vào mắt nàng là khung cảnh xa lạ cổ kính, cách bày trí chẳng khác nào phim cổ trang.
Nàng quay sang nhìn tỳ nữ bên cạnh sau đó nhìn vào bàn tay nhỏ nhỏ mảnh mai của mình như không thể tin được. Nàng luyện võ từ nhỏ, bàn tay sớm đã thô chai sạn, sao có thể mềm mại như này.
Nàng quay sang tỳ nữ, hỏi với vẻ mặt lạnh lẽo u ám.
“ Ngươi là tỳ nữ của ta ? Ta tên là gì ?”
Thấy tiểu thư nhà mình kỳ quái như vậy, nàng ta liền khóc rống lên.
“ U oa.. tiểu thư người bị tam hoàng tử đẩy xuống hồ nước nên não có phải đã có vấn đề rồi không? Đến cả em mà người cũng quên.. hu hu em là Tịnh Cúc là nô tỳ của người, người là thất tiểu thư Mộ gia Mộ Chiêu Quân người quên hết rồi sao ?”
Nghe Tịnh Cúc nói thân phận cho nàng biết thì nàng đã chắc chắn rằng bản thân đã xuyên không rồi.
Nghĩ đến 2 chữ ‘xuyên không ’ nàng rơi vào trầm tư, rốt cuộc thì cũng xuyên không, nhưng có thật sự là xuyên không hay không, hay đúng hơn nên nói là trở về ?
Nàng đã đoán được mang máng là sẽ có ngày này nhưng không nghĩ nó lại đến sớm như vậy. Nhưng giây sau thì một tràn ký ức xa lạ ùa về thâm nhập não bộ nàng như thủy triều sóng biển.
Tịnh Cúc thấy nàng im lặng lâu như vậy thì càng sốt ruột.
“ Tiểu thư? Tiểu thư? Tam hoàng tử đã ở đại sảnh, lão gia cho gọi người qua đó. ”
Chiêu Quân đã biết được rõ ràng tình hình hiện tại của bản thân và thế giới này.
Cường giả vi tôn, lấy võ làm quyền, nhưng người có căn nguyên tu luyện lại hiếm hoi, đa phần không có căn nguyên đều phải trở thành chiến sĩ tầm thường, và là dân thường ở tần lớp thấp, làm nô bộc.
Trong một gia tộc ngoại trừ nữ nhân không được tu luyện thì tất cả nam nhân trên dưới đều phải là tu luyện giả, nếu không thể trở thành, vậy thì đợi chờ ngươi là bị trục xuất, không thể tu luyện được cho là dòng máu bẩn nên bị trục xuất, tránh lại di truyền.
Nơi đây là có ba đại lục lớn chia ra là Đại Lục Huyễn Linh, Đại lục Nguyên Linh và Đại lục Không Linh. Nơi nàng ở là Đại lục Không Linh một đại lục tầm thường nhỏ bé hơn 2 đại lục kia.
Đại lục Không Linh được chia ra 4 đế quốc, lấy Hắc Ám sơn làm trung tâm lần lược là Vân Nam đế quốc, Mạc Bắc đế quốc, Tây Sương đế quốc và Đông Nguyên quốc. nàng ở Đông Nguyên quốc, thuộc quốc gia đứng thứ nhì cận rìa Hắc Ám sơn.
Mộ Chiêu Quân là thân phận của nàng khi đến đây, thất nữ nhi thừa tướng phủ Mộ gia. Mộ Hằng phụ thân của Mộ Chiêu Quân này đặc biệt chú trọng lễ tiết, mà nàng thất tiểu thư lại ương bướng theo đuổi tam hoàng tử làm mất thể diện Mộ gia nên phụ thân nàng không mấy ưa thích. Trong khi đó 6 người con còn lại của ông ấy luôn muốn lấy lòng ông ta nên lúc nào cũng tỏ ra ngoan hiền lễ phép nên ông ta luôn yêu thích họ.
Nàng có 2 vị ca ca và 4 vị tỷ tỷ, nàng nhỏ nhất. Nhưng lại được chính thê sinh ra nên là đích xuất. Còn lại đều là thứ xuất.
Mộ Chiêu Quân quay sang Tịnh Cúc mĩm cười nhẹ.
“ Thay y phục cho ta, sao có thể để tam hoàng tử đợi lâu được. ”
Tịnh Cúc thoáng ửng đỏ mặt khi thấy nụ cười của nàng. Tiểu thư của nàng thật xinh đẹp mà.
“ Vâng tiểu thư! ”
Tam hoàng tử a, ta biết ngươi đến vì chuyện gì…
Lúc này ở chính sảnh.
Mộ Hằng đập bàn thật mạnh rống giận!
“Cái tiểu nghịch nữ này thật to gan, lại dám làm ra loại chuyện mất mặt ở nơi đông người như vậy!.”
Tiêu Cẩn Ngôn ánh mắt lạnh lẽo nhưng sâu trong đó lại ẩn hiện tia xảo huyệt.
“ Mộ thừa tướng, bổn hoàng tử không phải có ý chê bai nữ quyến quý phủ, nhưng trở thành người của hoàng thất thì ta nghĩ gia nữ không thích hợp.”
Mộ Hằng kinh ngạc nhìn tam hoàng tử đang ngồi bên dưới nói.
“ Nhưng đây là thánh ý chỉ hôn, không thể thay đổi được, tam hoành tử không phải là muốn kháng chỉ đấy chứ ?” Nhưng sâu trong thâm tâm của Mộ Hằng hắn cũng không muốn một đứa không có lễ giáo vào cung làm mất mặt xấu hổ. Nếu không phải thánh chỉ ban hôn thì hắn há có thể để một đứa như vậy vào cung chứ ?
Tiêu Cẩn Ngôn cười cười nhìn Mộ Hằng ánh mắt suy tư, hắn đoán được điều Mộ Hằng lo lắng.
“ Mộ thừa tướng không cần lo điều này, thánh chỉ ban hôn chỉ nói đích nữ mà không chỉ đích danh, vậy thì thay một người khác, ban cho đích xuất vậy thì không tính là kháng chỉ, ”
Mộ Hằng bừng tỉnh, phải rồi ! Hắn vậy mà không nghĩ ra điều này sớm. Nói về lễ nghi thì Mộ Tâm Liên là thích hợp, trong tương lai tam hoàng tử có thể trở thành thái tử, Mô Tâm Liên sẽ là thái tử phi và sau đó là mẫu nghi thiên hạ. Như vậy thì nên để cho Mộ Tâm Liên là vô cùng thích hợp.
Mộ Hằng nhìn Tiêu Cẩn Ngôn vẫn vẻ mặt cười cười bên dưới.
“ Tam hoàng tử nghĩ sao nếu để Mộ Tâm Liên thay thế ?”
Tiêu Cẩn Ngôn ánh mắt loé loé ánh sáng sắc xảo.
“ Vậy thì cầu còn không được, nếu vậy thì quyết định Mộ Tâm Liên đi.”
Hắn cười thầm trong lòng, Mộ Tâm Liên là tài nữ kinh thành, danh tiếng bay xa, nếu lấy Mộ Tâm Liên thì vị trí thái tử đối với hắn chỉ là chờ được lên ngồi mà thôi. Hơn nữa Mộ Tâm Liên và hắn đã có hẹn ước với nhau và có chung đụng thể xác, hắn thật mơ ước nàng.
“ Khoan đã.! ”
Từ bên ngoài Mộ Chiêu Quân đón nắng bước vào, dưới bộ y phục bạch y đơn giản thanh thoát, đầu tóc chỉ búi đơn giản và xoã dài sau lưng khẽ lay động, không còn mặc những bộ y phục rườm rà loè loẹ như trước, gương mặt không trang điểm nhưng làm da mịn màng trắng muốt, môi không son mà hồng hào tự nhiên, cả cơ thể nàng thoang thoảng mùi trầm hương thanh thoát dễ chịu.
Khí chất của nàng khiến cả đại sảnh im bặt ngắm nhìn, Tiêu Cẩn Ngôn nhìn nàng ngơ ngác không tin nổi. Hắn không nhận ra nàng lại xinh đẹp như vậy. Trước đây nàng tự làm bản thân trở nên như một con công loè loẹ khiến người ghét bỏ.
Mà giờ đây nàng cho hắn cảm giác cự nhân ngàn dặm.
Mộ Hằng lấy lại tỉnh táo đầu tiên vội lên tiếng kéo lại suy nghĩ của tất cả. Mộ Tâm Liên đứng siếc chặt nắm tay ghen tị đến xanh mặt. Nàng ta sao lại có thể trở nên xinh đẹp như vậy chứ ?
“ Mộ Chiêu Quân ngươi đến cũng đến rồi, sẵn đây ta thông báo cho ngươi, giao trả lại tín vật định hôn cho tam hoàng tử, Đại tỷ ngươi sẽ thay ngươi gả vào cung trở thành tam hoàng tử phi,”
Nàng vẫn thờ ơ vẻ mặt không cảm xúc, Tiêu Cẩn Ngôn nhìn nàng còn tưởng nàng đang sốc không thể chấp nhận.
Mộ Hằng thấy nàng không lên tiếng lại nói tiếp.
“ Ngươi không thể trách vi phụ được, Đại tỷ Mộ Tâm Liên lễ giáo đầy đủ, tài đức vẹn toàn, là người thích hợp trở thành hoàng tử phi, mà ngươi vẫn nên quay về khuê phòng tiếp tục học hỏi lễ nghĩa cho đàng hoàng, đừng suốt ngày đeo bám các hoàng tử làm ra loại chuyện mất mặt xấu hổ.”
Mộ Tâm Liên ánh mắt đầy đắc ý nhìn Mộ Chiêu Quân, cái nhìn đó như đang nhìn một kẻ thấp kém.
Mộ Chiêu Quân cảm nhận được cái nhìn đó thì liền nhìn qua chống đối lại ánh mắc của nàng ta, bỗng nàng khẽ nở nụ cười nhẹ với Mộ Tâm Liên nụ cười này khiên Mộ Tâm Liên sởn hết gai ốc. Nàng kinh ngạc nhìn lên Mộ Chiêu Quân thì nàng đã quay đi chỗ khác như thể nụ cười vừa nãy chỉ là ảo giác.
Nàng nhìn Mộ Hằng người phụ thân của nàng thầm cảm thán. Mộ Chiêu Quân a Mộ Chiêu Quân, ngươi có một người phụ thân còn rẻ mạc hơn cả chữ rẻ mạc. Nhưng tiếc rằng ta không phải Mộ Chiêu Quân, ta là Lộ Chiêu Quân!.
Nàng khẽ nhếch nụ cười với Mộ Hằng, nhưng nụ cười của nàng không chứa cảm xúc khiến Mộ Hằng khó chịu.
“ Mộ thừa tướng có nhầm lẫn gì hay không ? Muốn đưa Mộ Tâm Liên lên làm đích xuất? Thật là chuyện nực cười, đây chẳng phải đồng nghĩa đá mẫu thân của ta xuống thiếp thất và đưa Nhu di nương lên làm chính thất?”
Bị nàng hỏi như vậy, Mộ Hằng tức giận nhưng không nói được gì, cái nghịch nữ này từ khi nào thì mồm mép lanh lợi như vậy ?
“ Ta cũng không nói sẽ đưa mẫu thân ngươi xuống thiếp thất, ta muốn để Mộ Tâm Liên lên làm đích xuất, như vậy thì Nhu di nương sẽ cũng là chính thê, đối mẫu thân ngươi cùng là bình thê.”
Nàng sâu sắc nhìn Mộ Hằng, hồi lâu mới lên tiếng.
“ Nàng ta làm đích xuất cũng được, làm hoàng tử phi cũng được, ngoài ra, tín vật đính hôn có lẽ không cần ta phải đưa ra nữa, nó sớm đã ở trong khuê phòng của nàng ấy rồi, dường như nàng ấy đã đoán trước được vị trí này sớm muộn cũng là của nàng ta nên đã cưỡng ép ta lấy tín vật đi rồi .”
Cả đại sảnh sững người, đồng thời quay đầu nhìn Mộ Tâm Liên như thể không tin nàng có thể làm ra loại chuyện cướp của đó vậy. Hình tượng của nàng ta trong mắt tất cả từ trước đến nay đều là hiền lương thục đức, ôn nhu hơn người.
Mộ Tâm Liên hốt hoảng giải giải thích, vì nàng không nghĩ đến tình huống này, nếu hiện tại cử người về lấy tín vật giấu đi thì cũng đã muộn, nên là cách tốt nhất là uyển chuyển xử lý, ra vẻ đáng thương.
Mộ Tâm Liên lén lấy tay nhéo vào đùi, cố nặn ra vài giọt nước mắt, ôn nhu nói.
“ Phụ thân, tam hoàng tử, mọi người cũng thừa biết tín vật định hôn là vật quan trọng, thất muội không hiểu giá trị , lỡ như bất cẩn làm mất nó vậy thì thật không tốt chút nào, người làm đại tỷ cũng chỉ vì muốn tốt cho muội, sao có thể gọi là cướp của, muội có phải quá yêu thích tam hoàng tử, không muốn để cho tỷ gả thay nên mới nói tỷ như vậy hay không?”
“ Nếu muội không muốn tỷ làm hoàng tử phi, tỷ tỷ nhất định sẽ chiều theo ý muội mà không gả, muội muội đừng bao giờ nói tỷ tỷ như vậy.”
Nói hết câu cuối, Mộ Tâm Liên khóc như được mùa, Tiêu Cẩn Ngôn vội chạy lên đỡ nàng ta, hướng ánh mắt lạnh như băng ghét bỏ nhìn nàng gằn từng chữ.
“ Hoàng tử phi của bổn hoàng tử chỉ có thể là Mộ Tâm Liên, người như ngươi đừng bao giờ vọng tưởng, ta cảnh cáo ngươi không được ức hiếp Liên nhi nếu không ta ắc khiến ngươi đau khổ.”
Nàng nhìn đôi nam nữ ôm ấp trước mặt cảm giác thật bẩn mắt.
Nàng lạnh lùng lên tiếng.
“ Tam hoàng tử cẩn trọng lời nói, Mộ Tâm Liên hiện tại còn chưa phải đích nữ, ngươi lại bảo một đích nữ như ta phải cúi đầu trước nàng ta ?”
“ Còn nữa tam hoàng tử Tiêu Cẩn Ngôn, thứ lỗi cho ta trước đây mắt mù, sau khi ngã hồ thì đã rửa sạch mắt, từ nay thỉnh ngươi đừng phỉ bán sỉ nhục ta bám ngươi không buông, vì chỉ cần thấy mặt ngươi, ta còn thấy bẩn mắt!.”
“ Ngươi! ”
Tiêu Cẩn Ngôn tức giận xanh mặt, lại càng không thể tin đây là lời do chính miệng nàng thốt ra. Đây còn là người suốt ngày lẽo đẽo theo Hắn luôn miệng Cẩn Ngôn ca ca sao ?