“ Oa thơm thật, tiểu Chiêu là cô nướng sao, cho ta một miếng nhé ?”
Thiết Kình vui vẻ nói.
Tử Liên bên cạnh liếc nhìn hai người vừa nãy rủ qua còn không chịu giờ lại ngồi đây xin xỏ.
“ Đây là phần của 2 người, Chiêu Quân nhà ta đã chuẩn bị cho hai người đó.”
Tử Liên đưa qua 4 que thịt nướng đến trước mặt hai người.
Thiết Kình vươn tay nhận lấy 4 que thịt, chia cho La Phong 2 que bản thân giữ lại 2 que.
Vừa cắn xuống Thiết Kình mở to mắt hô.
“ Thịt nướng còn có thể thơm ngon như vậy sao ? Tiểu Chiêu a, cô sao có thể có được cách chế biến tuyệt đỉnh thế này chứ !”
Nàng chỉ mĩm cười không nói gì, La Phong cũng thầm khen ngợi, trù nghệ không tồi .
Vốn đây chỉ là cách ướp thịt nướng của thời hiện đại, đến thế giới lạc hậu về cách nấu nướng này thì dĩ nhiên trở thành tuyệt phẩm.
Cả bốn người vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện. Mới biết được ba người họ là đến từ Tây Sương, vốn dĩ có thể đi cùng đường là vì cả ba đã đi đến Đông Nguyên quốc dạo chơi ba tháng trước.
Họ là học viên của học viện đế quốc Tây Sương, Lãnh Giao học viện, Tử Liên thuộc hệ lôi, nay đã là Linh sư trung cấp.
Linh sư có các giai đoạn.
Trúc cơ, tụ khí, ngưng thần, nhập thế, khai ngộ, linh sư, đại linh sư, Linh vương, linh đế, linh huyền , linh hoàng, linh tôn, Thống lĩnh, Quân chủ , Tôn giả , Huyền Thần. Cao hơn thì chưa có. Mỗi cấp sẽ có ba giai đoạn nhỏ, cấp thấp, cao cấp, đỉnh phong.
Thiết Kình thì là Linh Sư đỉnh phong còn La Phong là Đại linh sư cấp thấp.
Đến lượt nàng nàng chỉ có thể khiêm tốn nói ra đại linh sư trung cấp.
Nhờ có Bích Lạc Hồ nàng có thể hoàn toàn che giấu hơi thở, chỉ sợ nói ra cấp bật sẽ khiến cả đám này không muốn sống nữa.
Nhưng Đại Linh sư trung cấp thôi cũng khiến cả ba người há hốc mồm.
“ Đại Linh sư trung cấp ?”
Thiết Kình không dám tin nhìn nữ tử trước mặt thân hình mảnh khảnh như thế này khẳng định tuổi tác không lớn hơn so với bản thân, thế nhưng là Đại Linh sư trung cấp ?
Tử Liên không thể tin nổi ánh mắt phát sáng.
“ Chiêu Quân năm nay cô bao nhiêu tuổi vậy?”
Nàng không có ý che giấu nhẹ giọng đáp.
“ Ta chỉ mới 14 tuổi.”
“ 14 tuổi !!! ”
Cả đám hô lên, La Phong điềm tĩnh cũng không che giấu được khiếp sợ trong lòng mà cùng hai người còn lại hô lên.
“ Này tiểu Chiêu cô thật là biến thái nha, cả ba người bọn ta cũng được xem như là thiên tài nhất nhì học viện, bây giờ đứng trước mặt cô chẳng khác nào trò cười nha, thật đau lòng!”
Thiết Kình ôm mặt tỏ vẻ.
Cả bốn người nói chuyện vui vẻ nàng thì lâu lâu âm ừ vài tiếng nhưng có thể thấy được nàng đối với ba người này có vài phần hảo cảm.
Cứ thế đã trở thành những người bằng hữu.
Giữa đêm, bầu không khí càng trở nên yên tĩnh quỷ dị.
Lộ Chiêu Quân cảnh giác mở bừng mắt !
Tập trung nghe kỹ thì có thể cảm nhận được mặt đất có rung chuyển nhẹ, nhưng chỉ một chút xíu khác thường đó cũng không thể khinh nhờn vì hiện tại bọn họ là đang ở trong Mê Hương lĩnh!
Nàng đi ra khỏi lều trại, nhẹ nhàng đánh thức cho cả ba người còn lại.
Tử Liên ánh mắt say ngủ bước ra.
“ A Chiêu cô sao vậy, có chuyện gì sao, ta đi đường mệt mỏi còn chưa ngủ đã đâu.”
La Phong và Thiết Kình cùng vẻ mặt khó hiểu, nhưng ngay sau đó sắc mặt liền trở nên ngưng trọng.
Nàng đưa tay lên miêng ra hiệu.
“ Suỵt, yên lặng, mau dập tắt hai đống lửa đi!"
La Phong nhanh tay sử dụng Phong nguyên tố và thủy nguyên tố dập tắt hai đống lửa, hiển nhiên hắn là song hệ linh sư.
Lửa đã tắt, trong đêm tối yên tĩnh, các giác quan của họ càng trở nên nhạy bén, động tĩnh rung nhẹ mặt đất bây giờ đã rõ ràng hơn nhiêu, thậm chí là càng lúc càng dữ dội. Tử Liên cũng đã cảm nhận được, cơn buồn ngủ đã sớm tiêu tán chỉ còn ánh mắt thận trọng.
“ Không ổn, là triều thú!!”
La Phong biến sắc hét lên.
Nàng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt nói.
“ Bọn chúng đang nhắm đến hướng của chúng ta, số lượng khủng bố, hơn nữa dường như chúng đang rất kích động.”
Chẳng bao lâu, phía xa xa những đôi mắt đỏ ngầu đang xông đến, khói bụi mù mịt.
Cả ba người ra sức chiến đấu, sử dụng toàn lực ứng phó, nàng nhảy lên một cây cao gần đó quan sát tình hình.
“ Nhảy lên chỗ cao đi, có lẽ chúng không tấn công.”
Cả ba người lập tức tìm cơ hội nhảy thoắt lên những cành cây cao, nhưng điều không ngờ đến là chúng thế nhưng liên tục va đập vào thân cây chỗ ba người họ, mà nàng lại vô sự!
Lập tức nàng nghĩ đến một vấn đề .
“ Các ngươi trước khi vào đây có mang thứ gì lạ hoặc va chạm thứ gì không?”
Ca ba người đang cố gắng phản công, nghe nàng hỏi thì như nhớ đến điều gì, La Phong nói.
“ Bọn ta không mang thứ gì lạ cả, nhưng va chạm thì có, trước khi vào đây chúng ta đi qua một con trấn nhỏ ngươi nhớ không? Lúc đó ngươi không cùng một chỗ với bọn ta, ba người bọn ta đụng trúng một kẻ kỳ quái, hắn cầm một khay phấn hương, hắn làm đỗ tất cả phấn hương lên người bọn ta.”
Nàng nghe vậy liền hiểu, chắc chắn có liên quan đến phấn hương đó, là có kẻ cố ý!
Phấn hương khiến ma thú kích động mất kiểm soát chỉ muốn cắn xé kẻ có mùi hương đó.
“ Các ngươi mau cởi y phục bên ngoài quăng đi!”
Ba người họ nghe nàng nói đã biết vấn đề từ đâu liền nhanh chóng làm theo.
Sau khi quăng đi hướng khác, đám ma thú không dây dưa ba người họ nữa mà chuyển hướng đến mấy chiếc y phục.
Bốn người thừa dịp thoát ly nơi nguy hiểm.
Chạy được một lúc lâu, bốn người dừng lại bên một con suối nhỏ, trời cũng đã ửng sáng.
Tử Liên âm trầm nói.
“ Chắc chắn là người của Hạo Thiên học viện bày trò !”
La Phong cũng im lặng, chuyện này không đơn giản, cố ý muốn lấy mạng tất cả bọn họ.
Lộ Chiêu Quân không nói gì tìm một gốc cây ngồi nghĩ, liếc nhìn ba người họ với thần sắc khó coi.
Một đêm không ngủ được bao nhiêu còn phải đối mặt với đám thú mất kiểm soát, lại tiếp tục chạy không ngừng nghĩ nguyên đêm, là ai cũng sẽ chịu không nổi. Nhưng nàng đã rèn luyện ma quỷ đến cỡ nào, cho nên này đó đối với nàng chỉ là chuyện nhỏ. Cả bốn người thì sắc mặt của nàng trước sau đều không đổi, không có lấy một giọt mồ hôi.
Nàng nhẹ nhàng lên tiếng.
“ Ba người mau đi tắm rửa một chút đi, phấn hương khẳng định vẫn còn chút ít trên người vẫn nên đi tắm tránh gặp phiền phức trên đường.”
Cả ba người gật đầu lần lượt đi tắm rửa lại. Họ càng cảm thấy may mắn lần này có nàng nhìn ra điểm mấu chốt, nếu không bọn họ khẳng định là không qua được đêm nay, cho dù ma thú không cao cấp bao nhiêu nhưng sức người có hạn mà sô lượng ma thú lại nhiều, không chết vì bị xé xác cũng sẽ chết vì kiệt sức.
Sau khi tắm rửa xong xuôi nhóm ba người lại tiếp tục lên đường.
Màn đêm lại bao trùm toàn bộ Mê Hưong lĩnh, không khí đã hạ xuống thấp nhất, ẩn hiện sương mù mờ nhạt.
Nàng nhìn màn sương trước mặt không khỏi cảnh giác.
“ Mọi người nắm tay nhau, không thể bị lạc, màn sương này cổ quài, chúng ta không thể dựng lều trại ở đây, bắt buộc phải qua khỏi màn sương này.”
Ba người trịnh trọng gật đầu, bọn họ không chú ý đến, trong vô thức đều nghe theo sắp xếp của nàng một cách tuyệt đối!
Nàng đưa đến bọn họ ba viên thuốc nói.
“ Bách Hoàn đan, mỗi người một viên, sẽ không bị khí độc tổn hại.”
Ba người giật mình nhìn viên đan dược trong tay, lại hướng ánh mắt như gặp quỷ nhìn nàng.
“ Đây là đan dược sao? Ngươi thế nhưng lại là luyện đan sư !”
Aizz còn điều gì đả kích hơn nữa ngươi nói luôn đi a, cứ như vầy bọn họ sẽ bị nàng đả kích đến chết.
Uống xong ba người nghiêm túc nắm lấy tay nhau cẩn thận vượt qua màn sương nguy hiểm.
Bên ngoài sương không quá dày nhưng càng vào sâu sương mù càng đặc, giơ lên bàn tay đã muốn không còn thấy nữa.
Nhưng xúc cảm nắm chặt tay người phía sau khiến cho họ bớt lo lắng.
Màn sương này quá quỷ dị, sương càng dày thì càng lạnh hơn, bỗng có luồng ánh sáng chói mắt, trước mắt nàng bỗng hiện ra khung cảnh trong mơ của nàng.
Tàn tích chiến trường và đôi nam nhân ấy. Lần này nàng có xúc cảm vô cùng chân thật, nàng nhìn xung quanh thi thể chất đống, mùi máu thật nồng!
Tiến lại gần nam nhân ấy vẫn ẩn hiện sương mù, nhưng dường như nó đang dần tiêu tán!
Sương mù dần biến mất hiện ra rõ ràng dung nhan của cả hai người.
Nữ tử kia thế nhưng cùng nàng một khuôn mặt!!! Đây là chuyện gì?
Nam nhân ấy vẫn không ngẩn đầu cho đến khi nàng tiến gần hơn.
Hắn ngước lên nhìn nàng bỗng chốc khiến nàng như rơi vào đôi mắt hắn, vẻ đẹp này đến cả thần thánh còn e ngại.
Đôi mắt như hầm băng nhưng đối mặt với nàng lại không che giấu được sự dịu dàng quen thuộc.
Đúng vậy!! Chính là quen thuộc như đã từng nhìn qua đôi mắt này nhiều lần. Đôi con ngươi Đồng kim như một con rắn nguy hiểm, sắc bén.
Hắn bỗng mỉm cười với nàng ngay giây sau đó cơ thể nàng bỗng như bị đình trệ tại chỗ, Hắn tiến gần luồng tay qua ôm lấy eo nhỏ của nàng, nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Bờ môi hắn vô cùng lạnh lẽo nhưng mang theo sự nhớ nhung mãnh liệt hôn lấy đôi môi nàng.
Nàng thế nhưng lại không có cảm giác ghê tởm chán ghét như đối những kẻ khác, ngược lại nàng còn cảm thấy vô cùng thân thuộc.
Sau một lúc hắn buông nàng ra, lưu luyến rời khỏi bờ môi nàng, hắn khẽ cười nói.
“ Quân nhi, ta cuối cùng đợi được nàng, quả thật rất lâu. Ta nhớ nàng, nhưng ta và nàng sẽ sớm gặp lại, nhớ kỹ tên của ta Lãnh Huyền ! ”
Hắn thả eo nàng ra, sau đó dần dần mờ nhạt và biến mất khỏi tầm mắt, màn sương mù khi nãy đã xuất hiện trở lại, cứ như những chuyện vửa xảy ra chỉ là mơ, nhưng cảm giác ở môi cho nàng biết không phải mơ!
Những người phía sau đã đứng im bất động. Không cần nhìn cũng biết là đã rơi vào ảo cảnh.
Nàng sử dụng tinh thần lực cường đại của bản thân đánh thức não bộ của từng người, đánh tan ảo cảnh trước mắt họ.
Cả ba người bừng tỉnh.
“ Chúng ta vừa rơi vào ảo giác sao? Màn sương này thật quỷ dị, phải mau chóng rời khỏi.”
Nàng sử dụng thần hoả khiến sương mù nhanh chóng bốc hơi, sở dĩ khi nãy không dùng là vì không muốn bộc lộ quá nhiều. Nhưng ảo cảnh quá nguy hiểm không thể không sử dụng.
Màn sương đã vơi đi, có thể thấy được lờ mờ khung cảnh xung quanh.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đến đã doạ người chết đứng.
Xung quanh có thật nhiều những bộ xương trắng chết với tư thế đứng sững tại chỗ. Họ hiển nhiên không thoát được mộng cảnh nên bị nhốt vĩnh viễn.
Nghĩ đến nếu khi nãy không có Chiêu Quân nàng đánh thức sẽ không là như những bộ xương đó chứ ?.
Bọn họ rùng mình một cái, xua tan ý nghĩ đáng sợ, nhưng một câu nói của nàng lại càng khiến ba người họ sợ hãi hơn.
“ Các ngươi nhìn xem, những bộ xương này đứng chật kín nhưng chúng ta nãy giờ đi lại không đụng trúng bọn họ, có phải quá kỳ quái hay không? Hay nói đúng hơn là những bộ xương này biết di chuyển? Đã né chúng ta ?”
Câu này thành công doạ cho Tử Liên sợ xanh mặt.
Để chứng thực bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Quả nhiên đúng như nàng nói, càng đi về phía trước những bộ xương đã tản sang hai bên nhường đường.
Điều này thật kinh dị.
Chẳng mấy chốc họ đã ra khỏi màn sương, trái tim treo ngược cành cây đã có thể buông xuống.
Cứ như thế trải qua thêm 2 ngày bọn họ đã ra khỏi Mê Hương lĩnh. Thành công đến được Nam Vân quốc.