Chiêu Quân nhìn Mộ Hằng, vẻ mặt nàng lãnh đạm nói.

  “ Mộ thừa tướng, ngài có thể lập Mộ Tâm Liên làm đích xuất, nhưng kèm theo đó là ta sẽ rời khỏi gia tộc cùng mẫu thân của ta!.”

     Mộ Hằng nghe vậy thì tức giận vỗ gãy bàn, uy áp của Linh Vương trung cấp bộc phát, khiến mọi người trong đại sảnh khó thở ôm ngực.

     Nàng cũng khó chịu không ít, lồng ngực nàng cuồn cuộn, nhưng vẻ mặt nàng trước sau không thay đổi, vẫn lãnh đạm nhìn hắn.

     “ Nghịch nữ, không có lễ giáo, lại còn muốn rời khỏi gia tộc! Được! Nếu người muốn rời, ta liền thành toàn cho ngươi, nhưng ngươi nhớ cho kỹ, nếu ngươi vó hối hận mà quay về thì Mộ Hằng ta cũng sẽ lại đá ra ngoài!”

     “ Người đâu! Gạch tên Mộ Chiêu Quân ra khỏi gia tộc và cả mẫu thân của nàng. !”

     “ Vâng gia chủ !”

     Mộ Hằng âm lãnh nhìn nàng.

  “ Mộ Chiêu Quân, từ nay ngươi không còn là người của Mộ gia, ta không hy vọng ngươi lại tiếp tục mang họ Mộ làm vấy bẩn gia tộc của ta. Nên từ nay ngươi không còn họ Mộ của ta nữa.!”

      Nàng nhìn hắn chỉ thản nhiên nói.

    “ Ta cầu còn không được, một người phụ thân chỉ nghĩ đến quyền lợi thì ta thà rằng không có vẫn hơn, chỉ khổ cho mẫu thân ta nhan sắc hơn người, năm xưa bị ông cưỡng ép. ”

      Nói đến chuyện xưa vẻ mặt hắn càng thêm đen lại. Nữ nhân đó hắn không có cách nào nắm được trong tay. Đáng hận!

      Nàng quay lưng bước đi chỉ để lại một câu. 

    “ Mộ gia chủ! Sau này vẫn còn gặp lại, hy vọng ông không hối hận với quyết định hôm nay! Và tất cả người Mộ gia, ta nhớ kỹ các ngươi rồi, nhất là ngươi… Mộ Tâm Liên.”

      Mộ Tâm Liên siếc chặc nắm tay nhìn theo bóng lưng nàng ánh mắt đầy oán độc. Mộ Chiêu Quân ngươi tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện nữa… tốt nhất!

    Tiêu Cẩn Ngôn cũng nhìn theo bóng lưng tiêu sái của nàng, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc khó hiểu, khiến hắn khó chịu vô cùng. 

    Trở về tiểu viện nhỏ , Tịnh Cúc thấy nàng thì vui vẻ chạy lại.

   “ Tiểu thư, sao rồi, lão gia có đánh mắng người không ?”

    Nàng nhìn tiểu tỳ nữ ước chừng 15 tuổi mà nàng hiện tại cũng chỉ 14 tuổi, không thể gọi nàng ta là nha đầu được.

    Nàng mĩm cười nói. 

   “ Tịnh Cúc, nếu có thể rời khỏi Mộ phủ, ngươi có đi không ?”

    Tịnh Cúc ngơ ngẩn nhìn nàng, không hiểu sao tiểu thư nhà nàng lại hỏi câu hỏi kỳ quặc như vậy. Nhưng vẫn đáp lại nàng.

    “ Tiểu thư, thứ cho nô tỳ nói thẳng, chỉ cần là có tiểu thư cho dù đi đâu cũng được nhưng nếu tiểu thư không cần nô tỳ, muốn đuổi nô tỳ đi thì nô tỳ cũng cam!”

    Nàng không trả lời chỉ mĩm cười xoa đầu Tịnh Cúc khiến nàng ta đỏ mặt.

    Tiểu thư nhà nàng thật ấm áp.

    Sở dĩ nàng không sợ vấn đề ngân lượng thiếu thốn là vì lúc nãy nàng phát hiện bản thân có một không gian ẩn, bên trong có rất nhiều khoáng thạch và hoàng kim và còn có… khí linh !!!

    Đó đại biểu cho điều gì??   Vật có khí linh tồn tại chính là một thần khí!

    Nàng phát hiện ra khí tức của nó khi vừa xuyên tới đây. Tức là nó đã ở trong linh hồn nàng từ lâu nhưng chỉ khi trở về thế giới của nó thì nó mới xuất hiện được.

    Nàng đoán nó có liên quan đến đoạn giấc mơ nàng thường mơ thấy. Và nó có một sự liên hệ mật thiết.

    Nàng rảo bước đi vào phòng soạn một ít đồ cần thiết. Tịnh Cúc thấy nàng soạn đồ thì chạy đến tò mò.

    “ Tiểu thư a người đâng làm gì vậy?”

    Nàng không ngẩn đầu lên, vẫn tiếp tục lấy đồ nói.

    “ Điều mà ta vừa mới hỏi em xong!”

    Tịnh Cúc nghi hoặc nhưng sau đó liền hiểu ra hốt hoảng.

    “ Tiểu thư, người định rời khỏi Mộ gia thật sao a? Lão gia sẽ rất tức giận, và còn có phu nhân. ”

     Lúc này nàng đã soạn xong đồ cần thiết, nàng đứng lên không nhanh không chậm nói.

    “Lúc nãy ở đại sảnh Mộ gia, Mộ Hằng ông ta muốn Nhu thị lên làm bình thê để Mộ Tâm Liên thay ta gả cho tam hoàng tử.” 

     Tịnh Cúc nghe vậy thì còn tưởng nàng cố chấp không chịu nên mới muốn rời khỏi Mộ gia nên liền nói.

    “ Tiểu thư, người cũng không cần vì không gả được cho tam hoàng tử mà bỏ đi như vậy, bên ngoài không dễ sống đâu. Nô tỳ biết người ái mộ tam hoàng tử nhưng theo nô tỳ thấy hắn không phải người có tình, tiểu thư không cần vì hắn mà đau lòng.”

     Nàng cười nhẹ quay sang Tịnh Cúc ánh mắt đỏ hoe sắp khóc của Tịnh Cúc khiến nàng thật bất đắc dĩ.

     Nàng chỉ đành vỗ vai Tịnh Cúc trấn an nàng .

   “ Tịnh Cúc, hiện tại ta không thể nói gì nhiều để em hiểu được. Nhưng sau này ta sẽ để em biết, Lộ Chiêu Quân ta không phải dạng người có tầm nhìn hạn hẹp như vậy, đi yêu thích một lũ sâu bọ.”

     Tịnh Cúc ngây ngốc nhìn tiểu thư nhà mình như một vị thần thánh khiết thoát tục, nàng nhận ra một điều! 

     Tiểu thư nhà nàng, đã thay đổi! Thay đổi từ khi vừa tỉnh dậy sau đợt ngã hồ nước. 

     Tịnh Cúc vui vẻ gật mạnh đầu nhưng sau đó lại hỏi.

    “ Nhưng tiểu thư, người vừa nói Lộ Chiêu Quân, có phải người nhầm lẫn gì hay không? Người họ Mộ a.”

     Nàng khẽ cười đáp!

    “ Không nhầm lẫn đâu, lúc nãy ta đã trực tiếp nói sẽ từ bỏ gia tộc, kết quả ông ta đã đuổi ta đi thật, có lẽ ông ta đã muốn điều này từ lâu, và còn nói không để ta tiếp tục mang họ Mộ làm bẩn danh tiếng gia tộc, cho nên từ giờ khắc này trở đi, ta là Lộ Chiêu Quân!”

     Tịnh Cúc không thể tin được nhìn nàng.

  “ Tiểu thư người thật sự đã từ bỏ gia tộc, vậy còn mẫu thân của người thì sao ?”

    “ Ta sẽ dẫn mâu thân đi cùng, sẽ không để nàng một đời cô độc lạnh lẽo ở nơi này.”

     Ánh mắt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng.

     Cả 2 đi đến viện của mẫu thân nàng, còn nghĩ sẽ bị la một trận, nhưng nằm ngoài dự kiến, mẫu thân nàng đã đồng ý đi cùng nàng. Có lẽ ở nơi này mẫu thân nàng cũng không được hạnh phúc.

     Sau khi ra khỏi phủ, cả ba bước vào con hẻm vắng, nàng dặn dò Tịnh Cúc và A Ly nha hoàng thân tín của mẫu thân ở lại chăm sóc người, nàng đi rồi sẽ nhanh chóng quay lại. 

    Nàng quay trở lại Mộ phủ chính là để tặng món quà tạm biệt cho Mộ Hằng .

    Một ngọn lửa nhỏ đã thiêu rụi căn biệt viện của nàng và mẫu thân sau đó thì cháy lan ra. Tất cả trên dưới Mộ phủ các gia nhân hô hào kẻ thì xách nước người thì kêu gọi dập lửa, phi thường náo nhiệt, nàng trên cây cao gần đó quan sát hết thẩy. Mộ Tâm Liên cũng không tránh thoát bị cháy xém một bên chân mày, bộ dáng chậy vật không thôi. 

    Nhưng nàng biết Mộ Hằng sẽ nhanh chóng dập được ngọn lửa này, nàng chỉ lấy lãi một ít mà thôi.

    Quay lại chỗ của Tịnh Cúc, thấy nàng đã quay lại mẫu thân nàng tiến đến hỏi han.

   “ Quân nhi, con đi đâu vậy, làm nương lo lắng, ”

    Nàng nhẹ lắc đầu.

   “ Con không sao, nương đừng lo, con chỉ đi làm chút việc trước khi rời khỏi đây mà thôi.”

    “ Vậy con đã có dự định chúng ta sẽ ở đâu chưa ?”

    Nàng mĩm cười, “con đã có dự định của mình, mẫu thân không cần lo lắng.” 

    Bốn người ra đến đường lớn kinh đô, nàng nhìn đường phố tấp nập người qua lại và những chiếc xe ngựa, đây là con phố cổ đại, nàng cuối cùng cũng được tận mắt chứng kiến cảnh thật không phải phim.

    Thuê được một chiếc xe ngựa rộng rãi nàng kêu phu xe đánh thẳng ra khỏi thành, đi đến thành trì phụ cận, Lam Thanh thành.

    Bốn người ngồi trên xe ngựa đi đến trời sập tối, cuối cùng cũng đến nơi, nàng tìm một quán trọ tấp vào. Trả tiền cho phu xe thì nàng dẫn mọi người đi vào.

    Tiểu nhị thấy có khách ghé thì vui vẻ đón tiếp.

   “ Khách quan, ngài gọi món hay thuê phòng.”

     Nàng đã mặc một chiếc áo choàng trắng và đeo mạn che nên không nhìn rõ dung nhan, nàng nói.

    “ Ta thuê 4 phòng, chọn cho ta phòng cao cấp. Món ăn ta sẽ gọi sau, và đem lên phòng cho chúng ta.”

     “ Vâng vâng, chỗ chúng tôi còn rất nhiều phòng trống, có đủ 4 phòng cho các vị, xin mời đi hướng này!.”

     Mẫu thân lôi nàng đến nói nhỏ.

   “ Quân nhi, chúng ta làm gì còn nhiều tiền như vậy chứ.”

    Nàng vỗ vỗ mu bàn tay nương, nàng mĩm cười nhưng không nói gì.

   Thủy Sương  nhìn nàng không nói gì, nhưng thâm tâm lại có cảm giác an tâm lạ thường, nàng tự nhủ. “Con bé trưởng thành rồi, còn biết lo cho nương.”

    Thủy Sương nở một nụ cười ấm áp, đây là nụ cười thật lâu nàng đã không cười như vậy nữa. Hôm nay nàng cảm thấy thật hạnh phúc, nụ cười cũng bất giác quay trở lại.

    Chiêu Quân bước vào phòng, phòng đã sớm chuẩn bị nước ấm, nàng thả mình chìm vào dòng nước. 

    Nàng đã có dự định, nàng sẽ đưa nương đến Vân Lam ở phía nam. Nơi đó đồng ruộng mênh mông những người dân cũng hoà ái dễ gần. Nàng từ nhỏ đã được đến đó một lần, ấn tượng sâu sắc đến ký ức truyền thừa vẫn còn để lại rõ ràng.

    Lúc này ở Vô Tận hải nằm sâu dưới tu la vực. 

    Một nam nhân có đầu tóc đen xoã tung, bộ y phục rách nát chỉ còn lại phần dưới, để lộ một tấm lưng trần chi chít vết thương mới cũ chồng chất, cơ bụng tám múi săn chắc, nhưng cũng đầy vết thương. Hắn cúi đầu không rõ dung mạo.

    Ngọn đèn Tụ Hồn Liên phía trước  bức tượng thần nữ ảm đạm, bỗng nhiên có động tĩnh nhẹ.

    Nam nhân đó dường như đã cảm nhận được điều đó, hắn ngước mắt lên nhìn, dung mạo của hắn như tạc tượng, dung nhan tuyệt sắc, đôi mày rậm như một thanh đao, đôi mắt màu đồng kim như một con rắn, sắc bén mà lạnh lẽo. Hắn như một vị thần cao lãnh, lại như Tà Ma sát khí quanh thân, Tà mà không Mị . Nhưng hai vẻ đẹp này kết hợp trên người hắn lại hoàn hảo như thể Hắn là tác phẩm tuyệt vời nhất 

    Hắn ngước nhìn ngọn đèn Hồn đang lưu chuyển nhẹ nhàng, sau đó bùng cháy lên!

   Hắn mở to đôi mắt không thể tin được. 

   Đã 7 trăm vạn năm, đây chính là điều mà hắn đã chờ đợi 7 trăm vạn năm! 

   Môi hắn khẽ cong lên nụ cười mãn nguyện.

   “ Ta rốt cuộc, đợi được nàng… Quân nhi !”

   Ở chỗ Lộ Chiêu Quân, sáng sớm dùng bữa sáng cùng mọi người xong nàng trả phòng và tiếp tục thuê một chiếc xe ngựa khác đi đến Vân Lam thôn.

    Lại trải qua 2 ngày rốt cuộc cũng đến được nơi cần đến. Nàng thuê một quán trọ để nương nàng nghĩ ngơi, dặn dò Tịnh Cúc chăm sóc tốt nương xong, nàng đã khoác áo choàng đen và mang mạn che mặt đi ra ngoài. Nàng đi đến khu chợ đen. 

    Vân Lam thôn này là nơi có tài nguyên dồi dào, tuy họ làm ruộng, nhưng mặc khác họ toàn là Linh Sư ẩn náu, nơi đây là vùng nông thôn ở gần chân núi Hắc Ám Lĩnh. Là nơi cung cấp tài nguyên chính với việc săn ma thú và thu thập ma hạch. 

    Tất cả của ma thú từ da, thịt lông, xương, đều có thể tiêu thụ được. Nhưng họ chỉ hoạt động bìa rừng, không ai dám tự ý xông vào trung tâm. Kể cả ngưoi có là Linh Tôn thì cũng sẽ chết không chỗ chôn.

    Nàng không phải đến để tìm hiểu về ma thú ở Hắc Ám Lĩnh. Nàng đến để gặp thương gia.

    “ Ông chủ, ta muốn một biệt phủ lớn nhất mà ông có!”

    Ông chủ đang gật gù nhìn thấy một người áo choàng đen đi đến mua đồ , mở miệng liền đòi biệt phủ lớn nhất khiến ông ta tỉnh cả ngủ.

    Ông ta có thân hình tầm trung nhưng bụng phệ và có nốt ruồi tài.

    Ông ta vuốt vuốt cọng râu mép, cười khà khà với nàng.

   “ Đại nhân, ngài muốn mua biệt phủ lớn nhất mà ta có sao? Thật vừa khéo ta có thứ ngài cần.”

     Hắn đưa cho nàng một sấp giấy, bên trên chính là phát hoạ của biệt phủ đó. 

    Hắn cười hì hì nói.

    “ Biệt phủ này cách đây không xa nhưng ở ngoại thành đặc biệt yên tĩnh còn kèm theo một mảnh đất lớn nếu có nhu cầu xây cất thêm thì cũng tiện. Còn về giá cả thì ….”

      Nói đến đây Hắn giơ lên 5 ngón tay. 

     Nàng chỉ ngẩn đầu nhìn hắn một cái và nói. 

     “ Ta đưa ngươi 5 vạn hoàng kim, không đủ thì lại thêm 5 vạn.”

      Hắn tròn mắt nhìn nàng, không ngờ nàng lại hào phóng như thế. Hắn còn định nói 5 nghìn lượng hoàng kim mà nàng mở miệng đã cho giá trên trời. 

      Hắn thầm hô to phát tài rồi.

      Thế là nàng đã có đầy đủ thủ tục chuyển nhượng. Căn biệt phủ giờ là của nàng. 

      Tiếp theo nàng đã mua thật nhiều đồ dùng trong nhà. Những thứ mà thế giới này không có như là giường hộp bằng gỗ và nệm dày chăn bông gối bông, nàng đều đặt thợ thủ công và tất cả hầu hết đồ đạc đa phần nàng đều cho ra bản vẽ và đặt thợ làm.

      Những người thợ nhận lấy bản vẽ của nàng đều trố mắt kinh ngạc. Nàng làm đều là những thứ mà họ chưa từng thấy bao giờ.

      Nàng đã để nương của nàng ở trọ suốt nhiều ngày và kết quả thì đã hoàn tất ngôi nhà.

     Trông nó vừa hiện đại lại vừa cổ kính. Kể cả bộ ghế gỗ salon điêu khắc và bộ ghế sofa đều được nàng đặt thợ chế tác đúng ý nàng. Cách bày trí trong căn nhà đều rất thoải mái. Kể cả bồn tắm và nhà vệ sinh đều chẳng khác gì thời hiện đại. 

    Nàng dẫn nương và mọi người về nhà mới, tất cả đều sững sờ trước biệt phủ vừa lạ lùng lại vô cùng xinh đẹp, hai chữ ‘ Lộ Gia ’ như rồng bay phượng múa đập vào mắt tất cả gia nhân bên trong đã được nàng chọn lựa kĩ chỉ hơn 50 người. 

    Sau khi đã vào ở, mọi người đều lạ lẫm với tất cả, bọn họ đều mắt chữ A mồm chữ O với những đồ vật bên trong. Nàng còn mua thật nhiều dạ minh châu xa xỉ để trang trí khắp biệt phủ để thay thế những chiếc đèn. Các nàng thích nhất là chiếc giường trông lạ lẫm nhưng lại xinh đẹp và đặc biệt là vô cùng êm ái. 

    Mọi thứ trong biệt phủ này đều tiện nghi hơn ở Mộ gia ngày trước rất nhiều. 

    Sắp xếp tất cả nàng dặn dò Tịnh Cúc chăm sóc tốt mẫu thân nàng và thay nàng quản lý Lộ Gia. Xong nàng tạm biệt mẫu thân và rời đi.

    Mẫu thân của nàng tuy lo lắng, nhưng biết được nàng không còn như trước nên cũng yên tâm, chỉ dặn dò nàng vài câu chú ý sức khoẻ và an toàn. 

   

   

 

     

 

 

    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play