Vì thế trong nửa tiếng tiếp theo, Từ Điềm Chân miêu tả không sót chữ nào về mối tình bất ngờ của cô ấy, Lạc Tinh Tinh cũng hiểu được đại khái tình huống lúc đó là như thế nào.

Đêm đó Từ Điềm Chân giận dỗi xuống tầng về nhà, vừa khéo gặp được shipper giao đồ ăn ở cổng khu dân cư. Cô ấy vẫn đang nổi nóng, ăn không vô nên tặng luôn cho shipper.

Shipper là một chàng trai trắng nõn đầu 20, phát hiện cảm xúc của cô ấy không ổn lắm, tình cờ cũng là đơn cuối cùng trong ngày nên cậu ấy nói:

“Nếu cô ăn không vô thì tôi ăn cùng cô nhé?”

Từ Điềm Chân sửng sốt một lát, sau đó ma xui quỷ khiến gật đầu.

Bởi vậy, hai người đi tới cầu Nam Ngạn hóng gió, trò chuyện và ăn đồ nướng BBQ.

Khi ấy Từ Điềm Chân mới biết tên của cậu ấy là Dương Thiệu, là sinh viên khoa bơi lội của đại học Nghi An. Cậu ấy sắp lên năm hai, là đàn em của các cô. Vì nghỉ hè rảnh rỗi nhàm chán nên đi giao đồ ăn.

Mấy ngày tiếp theo, hai người như có ấn tượng tốt với nhau, tự nhiên trở nên thân thiết. Mãi đến hôm trước chàng trai lấy hết can đảm để tỏ tình, hai người mới xác nhận quan hệ thành người yêu.

Từ Điềm Chân hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra nụ cười ngại ngùng. Lạc Tinh Tinh ôm má, nhìn dáng vẻ rơi vào bể tình của cô ấy, khói mù đọng lại trong lòng cũng biến mất gần hết.

Đêm đó có người đầu óc bị lừa đá, may mà có người thu hoạch được tình yêu ngọt ngào.

Một lát sau, Từ Điềm Chân đã kể chi tiết nụ hôn đầu tiên với bạn trai vào tối hôm qua: “…Tối qua, đi dạo xong anh ấy đưa mình về nhà, ở con ngõ nhỏ tối tăm cạnh nhà mình, anh ấy đè mình lên tường và hỏi có thể hôn mình không! Không đợi mình trả lời, anh ấy đã cúi đầu hôn mình, tay còn dịu dàng đỡ đầu mình.”

Vừa rồi Từ Điềm Chân còn vặn vẹo người trên sofa, lời nói cũng càng lúc càng quá mức: “Khoảnh khắc môi chạm vào nhau, mình cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài! Bờ môi của anh ấy mềm mại, thơm tho, giống như thạch trái cây ý ——”

Mặt Lạc Tinh Tinh bỗng nóng lên, nói mấy từ hổ báo gì vậy!?

“Được rồi! Được rồi!”

Sợ cô ấy lại miêu tả chi tiết hơn, Lạc Tinh Tinh ngắt lời cô ấy: “Không cần kể mấy thứ này đâu.Cậu giữ lại cho riêng mình để nhớ lại trước khi ngủ là được.”

“Hừ, cậu không cho mình kể thì mình càng muốn kể! Môi mềm, thơm tho, hôn sâu trong lòng bàn tay còn toát cả mồ hôi ——”

Lạc Tinh Tinh bịt miệng cô ấy lại, tự động tắt tiếng: “Ưm ——”

Bị bịt lại vài giây, Từ Điềm Chân tránh thoát được, cô ấy bĩu môi hôn lên mặt Lạc Tinh Tinh.

“Mềm mại, thơm tho thật đấy, cậu thử là biết mà ——”

Lạc Tinh Tinh để tay lên mặt cô ấy: “A mình không cần, cậu tránh ra!”

Từ Điềm Chân tránh ra, cô ấy bĩu môi lại tiến tới: “Người đẹp, cho anh đây hôn một cái, chỉ một cái thôi.”

Lạc Tinh Tinh tức giận cười: “Từ Điềm Chân: “Bệnh của cậu thật sự hơi nặng rồi đấy.”

Lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông.

Lạc Tinh Tinh cầm lên nhìn rồi nhanh chóng giấu vào lòng nhưng không kịp, bị Từ Điềm Chân cướp đi. Khi thấy rõ người gọi tới, mắt cô ấy trừng to.

“Quý Xuyên???”

“Vậy mà các cậu lại có số của đối phương?”

“Cậu ta lại còn gọi vào giờ này?”

“Lạc Tinh Tinh, rốt cuộc cậu còn giấu mình chuyện gì nữa?!”

Lạc Tinh Tinh không lên tiếng, muốn cướp điện thoại lại nhưng không được.

“Cậu đừng tưởng im lặng là có thể lừa dối cho qua chuyện.” Dứt lời, Từ Điềm Chân ấn nghe máy, thuận tay bật loa, trên mặt đã hiển vẻ hóng hớt.

Giọng nói trong trẻo của Quý Xuyên vang lên: “Alo.”

Trường hợp này có khác gì tắm rửa rồi bị mọi người xung quanh vây xem đâu?

Cô bạn thân đưa mắt ra hiệu, ý bảo cô nói chuyện, Lạc Tinh Tinh nhắm mắt, chậm rãi lên tiếng: “Alo, Quý Xuyên.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đầu bên kia im lặng một hồi rồi bỗng nói: “Lạc Tinh Tinh, cậu có thể… thích tôi lần nữa không?”

Nghe vậy, Lạc Tinh Tinh liếc nhìn cô bạn thân, chỉ thấy vẻ mặt của cô ấy cực kỳ lố lăng —— Hai mắt trừng to, miệng cũng mở to, tiếp đó cái tay trống không chậm rãi nâng lên, bịt kín miệng.

…Đợi đã!

Lạc Tinh Tinh bỗng phản ứng lại, vừa rồi anh nói ——

“...thích tôi lần nữa?”

Lần nữa?

Sao anh lại biết?!?!

Không thể nào!!!



Tuyệt đối không thể nào!!!

Đây vẫn luôn là bí mật của một mình cô!!!

Trong đầu long trời lở đất, tất cả suy nghĩ đều đã rối tung rối mù.

Nhưng bây giờ hoàn toàn không cho phép cô nghĩ nhiều, nhân lúc cô bạn thân không chú ý, Lạc Tinh Tinh giật lấy điện thoại, lao vào phòng ngủ khoá trái cửa.

Ngoài cửa lập tức vang lên tiếng đập cửa “Rầm rầm”: “Mẹ kiếp, Lạc Tinh Tinh, bây giờ cậu còn dám khoá trái! Có gan thì đừng ra ngoài!”

Lạc Tinh Tinh đi tới cửa sổ, kìm nén sự hoảng loạn dưới đáy lòng, cô đưa điện thoại đến bên tai: “Quý Xuyên, ừm ờm, cậu còn đó không?”

“Tôi vẫn ở đây.”

“Cậu mới nói… À ừm, tôi nói.” Giọng cô run lên, tay cầm điện thoại hơi toát mồ hôi: “…Sao cậu lại biết, … tôi, tôi thích cậu?”

“Ừ, vẫn luôn biết.”

Đầu bên kia điện thoại ngừng vài giây, Lạc Tinh Tinh thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh, sau đó nghe thấy anh nói: “Nói trong điện thoại có lẽ không rõ, tôi có thể tới tìm cậu không?”

Lạc Tinh Tinh ngẩn ra: “Bây giờ ư?”

“Đúng vậy, bây giờ.” Quý Xuyên ngừng lại, giọng nói trầm xuống: “Được chứ?”

“…”

Trong sự hoảng loạn lại xen lẫn chút chờ mong.

Một lát sau, Lạc Tinh Tinh thấp giọng nói: “Được.”

Quý Xuyên vội vàng nói: “Vậy cậu chờ tôi 20 phút, tôi đến ngay đây!”

Cúp điện thoại, Lạc Tinh Tinh vẫn cảm thấy như rơi vào trong mơ.

Những chuyện xảy ra gần đây quả thực còn nhiều hơn những chuyện cô từng trải trong 20 năm qua, phim truyền hình cũng không diễn như vậy.

Không bao lâu sau.

Lạc Tinh Tinh lấy lại bình tĩnh, đi về phía cửa.

Cửa vừa mở ra đã thấy người nào đó nghiêng người, tai dán vào cửa, rất giống một tên biến thái.

Lạc Tinh Tinh liếc cô ấy một cái: “Cậu làm gì vậy?”

“Nghe lén đó.” Từ điềm Chân đứng thẳng dậy, hợp tình hợp lý bảo: “Ai lại ngốc như cậu, trốn vào mà còn quên tắt loa, mình vẫn nghe thấy.”

Lạc Tinh Tinh lườm cô ấy.

“Lát nữa Quý Xuyên tới à?”

“Ừ.”

Dù sao cô ấy cũng nghe thấy được rồi, Lạc Tinh Tinh không giấu nữa, nhưng thấy thái độ của cô ấy khác với dự đoán, cô vẫn không nhịn được hỏi: “Chân Chân, chuyện của Quý Xuyên, cậu không giận mình à?”

“Giận cậu cái gì?”

Lạc Tinh Tinh rũ lông mi xuống: “Giận mình không nói cho cậu ngay từ đầu.”

“Cậu biết là được rồi, với tình bạn của hai đứa mình, cậu là cái đồ vô lương tâm.” Từ Điềm Chân một tay chống khung cửa, một tay nâng cằm cô lên: “Nói, tình yêu nảy mầm từ khi nào?”

Lạc Tinh Tinh nói thẳng: “Lớp 10.”

“Vô nghĩa, đương nhiên mình biết là lớp 10.”

Từ Điềm Chân nói: “Ngoài lớp 10 ra, sau đó các cậu từng tiếp xúc ở đâu ư? Mình hỏi lúc nào lớp 10?”

“Ngày khai giảng lớp 10.”

“…”

Vậy mà lại là ngày đó.

Từ Điềm Chân bỗng không nói nên lời.

5 năm, suốt 5 năm.

Cô gái lớn lên cùng cô ấy và như hình với bóng, vậy mà lại thích thầm một chàng trai 5 năm nhưng cô ấy không hề phát hiện. Từ Điềm Chân không thể nào tưởng tượng được sao mà cô lại có thể chịu đựng yêu thầm dài đằng đằng không ai biết.

Cuối cùng không kiềm chế được, mũi Từ Điềm Chân cay cay, cô ấy ôm chặt lấy cô, đau lòng nói: “Sao cậu ngốc thế, không nói cho mình… mình giận vì cậu giấu mình, càng giận vì cậu một mình giấu trong lòng…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nói rồi, cô ấy bật khóc: “Hu hu hu, Lạc Tinh Tinh, cậu là đồ ngốc, hu hu hu…”

Lạc Tinh Tinh: “?”



Sao cô ấy lại khóc trước rồi…

Lạc Tinh Tinh cứ yên lặng để Từ Điềm Chân ôm, cô vỗ nhẹ vào lưng cô ấy: “Thôi nào, đã lâu như vậy rồi, không khóc không khóc.”

Một lát sau.

Không biết nghĩ đến điều gì, người trong lòng bỗng buông cô ra, lau nước mắt, trên mặt chuyển từ mưa sang nắng ấm, hoàn toàn không giống vừa khóc.

“Tinh Tinh, cậu ta thích cậu, Quý Xuyên thích cậu, lần này không phải mình đoán mò đây, là thật đấy, cậu ta thật sự thích cậu.”

Lạc Tinh Tinh bỗng không kịp lo lắng: “Hả?”

“Là thật đấy.” Từ Điềm Chân hít hút cái mũi, lấy điện thoại từ trong túi váy trước ngực ra rồi tìm kiếm trên màn hình: “Tối hôm trước Quý Xuyên đăng khoảnh khắc, ban đầu mình không hiểu, nhưng giờ mình hiểu được rồi.”

Hiểu cái gì…

Đón nhận ánh mắt khó hiểu của Lạc Tinh Tinh, cô ấy nói tiếp: “Cậu ta thích cậu, hơn nữa tám chín phần mười, cậu ta nghĩ cậu không thích cậu ta.”

Lạc Tinh Tinh cầm lấy điện thoại của cô ấy để nhìn.

Trên màn hình là khoảnh khắc mà Quý Xuyên đăng vào tối hôm trước. Không có ảnh chụp, chỉ có một caption đơn giản ——

[Ngôi sao không rơi xuống sông ngòi.]

Thời gian đăng được hiển thị phía dưới: 03:48 ngày 23 tháng 8 năm 2017.

Anh thức thâu đêm ư?

Nhưng Lạc Tinh Tinh vẫn không hiểu caption: “…Có ý gì vậy?”

“Không hiểu đúng không? Không hiểu là đúng rồi.” Từ Điềm Chân hất cằm về phía điện thoại: “Cậu xem bình luận bên dưới trước đi.”

Lạc Tinh Tinh lại nhìn màn hình, phía dưới là rất nhiều lượt like và mấy chục bình luận.

Khương Võ: [Học sinh giỏi Quý, ý là gì vậy?]

Hoàng Thịnh Đào: [Chậc chậc chậc, hotboy Quý cũng có tâm sự? Nhưng viết gì vậy, có thể giải thích riêng cho mình không?]

Trương Bân: [Tầng trên ngốc đúng không? Vừa nhìn đã biết là nam thần của của chúng ta thất tình!]



Lạc Tinh Tinh nhìn chằm chằm một hướng, xác nhận lại với cô bạn thân: “Là ý Trương Bân nói à?”

“Đúng!”

Từ Điềm Chân hài lòng gật đầu, tiếp tục hỏi: “Mình hỏi cậu, cậu tên là gì?”

“Lạc Tinh Tinh.”

“Vậy Quý Xuyên tên gì?”

“…”

Lạc Tinh Tinh hết chỗ nói: “Quý, Xuyên.”

Từ Điềm Chân nhìn cô với vẻ mặt tự tin: “Ừ, vậy bây giờ cậu hiểu rồi nhỉ?”

Lạc Tinh Tinh vẫn như lọt vào trong sương mù: “Không hiểu.”

Từ Điềm Chân vội muốn chết: “Haizz, sao cậu ngốc thế? Đây là một loại tượng trưng —— Sông ngòi tượng trưng cho Quý Xuyên, mà ngôi sao tượng trưng cho cậu đó.”

“Cậu ta đang nói với cả thế giới rằng cậu ta thích cậu, mơ hồ mà lại trắng trợn táo bạo.”

“Nhưng mà.” Từ Điềm Chân ngừng một lát: “Chắc chắn là cậu ta cảm thấy cậu không thích cậu ta.”

Màn đêm ngoài cửa sổ càng lúc càng tối.

Lạc Tinh Tinh ngơ ngác nghe cô ấy nói. Suy nghĩ lại bị kéo về đêm đó, Quý Xuyên lấy hết can đảm nói với cô: “Lạc Tinh Tinh, người tôi thích là cậu, vẫn luôn là cậu.”

Từ Điềm Chân vẫn đang nói liến thoắng: “Tinh Tinh, cậu nói xem liệu có phải lần trước mình đùa quá trớn, thật sự làm tổn thương Quý Xuyên nên cậu ta mới tưởng là cậu không thích cậu ta không?”

“Nếu thật là như thế thì chẳng phải mình đã thành kẻ có tội sao?!”

“Haizz, cái miệng của mình.” Cô ấy bực bội vỗ vài cái: “Lúc ấy phải dùng keo dán lại thì mới không nói hươu nói vượn!”

Lạc Tinh Tinh hoàn hồn, cũng không nỡ giấu cô ấy nữa: “Chân Chân, thật ra ——”

“Hả?”

“Thật ra tối hôm trước… Quý Xuyên tỏ tình mình trên cầu Nam Ngạn.”

“…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play