Quý Xuyên làm kiểm tra an ninh xong, bên ngoài vẫn mưa to không ngừng.
Đúng lúc trời sẩm tối, Lạc Tinh Tinh đi vào siêu thị bên cạnh sân bay để mua ô, sau đó cô gọi một bát mì nước ở quán mì Trùng Khánh. Sau khi ăn uống no nê, mưa cũng nhỏ đi rất nhiều, cô trả tiền rồi cầm đồ đặt trên ghế lên, trực tiếp gọi xe về.
Lúc về đến nhà đã là 6 giờ 45 phút.
Đặt món đồ kia lên giường, Lạc Tinh Tinh cầm đồ ngủ đi tắm rửa cho thoải mái, khi chuẩn bị sấy tóc, điện thoại bắt đầu bị spam liên tục.
Là tin nhắn Từ Điềm Chân gửi tới.
[Nham hiểm.jpg]
[Nhìn dáng vẻ hai cậu tu thành chính quả kìa!]
[Lạc Tinh Tinh, có phải mình không hỏi thì cậu lại định giấu mình không?]
Lạc Tinh Tinh nhớ hình như mình chưa kịp nói với cô ấy về chuyện mình và Quý Xuyên ở bên nhau, trong lòng nghi ngờ một hồi, vừa sấy tóc vừa trả lời cô ấy.
[Ừ, ở bên nhau.]
[Nhưng mà, sao cậu biết?]
Rất nhanh sau đó, bên kia gửi tới một tin nhắn thoại, Lạc Tinh Tinh bật loa: “Cậu không xem điện thoại à? Hơn nửa đêm hôm qua bạn trai cậu đăng một trạng thái, còn đồng bộ lên khoảnh khắc, chỉ thiếu điều viết hẳn tên cậu lên! Sáng nay nhóm lớp nổ tung rồi, mình nghĩ giờ mọi người vẫn đang spam đấy, cậu tự đi xem đi!”
Hai chữ “bạn trai” bị cô ấy nhấn mạnh.
Sau khi sấy khô tóc, Lạc Tinh Tinh ôm tâm trạng thấp thỏm, tìm được khoảnh khắc ấy.
Dưới một dòng chữ chỉ có một bức ảnh.
Sao trông quen quen thế nhỉ?
Lạc Tinh Tinh bấm vào ảnh để xem.
Phố ăn vặt náo nhiệt sầm uất, một cô gái quay lưng đi ở giữa bức ảnh, trông có vẻ không biết mình bị chụp. Vóc dáng của cô gái cao gầy, tóc dài đen nhánh xõa ra, mặc một chiếc váy liền áo màu trắng đơn giản, khiến cho người ta không thể rời mắt.
Đây là ——
Ngày hôm qua dạo chợ đêm phố ăn vặt, Quý Xuyên chụp lén cô, sau đó nửa đêm lén lút đăng công khai!
Lại nhìn lên caption: [Mặt trời lặn xuống biển, ngôi sao về với tôi.]
Trong lòng Lạc Tinh Tinh bỗng thấy ấm áp.
Ai nói con trai học tự nhiên đều là những người không hiểu ý con gái?
Không ngờ anh trông thì lạnh lùng kỷ luật nhưng lại có một mặt đáng yêu lãng mạn như vậy.
Mà bình luận phía dưới, trực tiếp đẩy cô vào trung tâm của chủ đề nóng trong nhóm lớp.
[Đỉnh thế, học sinh giỏi Quý, gặt hái thành công trong cả việc học lẫn tình yêu, chúc mừng chúc mừng ~]
[Sao tôi lại cảm thấy bóng lưng này hơi quen mắt?]
[Vãi! Lời của người vừa nói đánh thức tôi rồi, đây là Lạc Tinh Tinh mà!]
[Không phải chứ, chuyện gì vậy??? Quý Xuyên và Lạc Tinh Tinh ở bên nhau???!!!]
...
Đọc đến đây, Lạc Tinh Tinh có thể tưởng tượng được cảnh tượng dữ dội trong nhóm lớp, cô suy nghĩ, tốt nhất vẫn là nhắm mắt làm ngơ, cầm điện thoại thoải mái nằm lên giường.
Kết quả là hông bị cộm, Lạc Tinh Tinh đau đến nỗi “Á” một tiếng, cô quay người theo bản năng. Ngồi dậy nhìn, hóa ra là món đồ được cô đặt trên giường.
Một hộp quà màu đen to bằng hộp giày, bên ngoài có một dải ruy băng màu trắng được buộc một cách vụng về.
Lạc Tinh Tinh nhớ lại, vài phút trước khi vào cửa kiểm tra an ninh, Quý Xuyên đột nhiên đặt vali nằm ngang trên mặt đất, anh vội vàng lấy hộp quà màu đen ra đưa cho cô, còn dặn cô về nhà rồi hẵng mở.
Lúc ấy Lạc Tinh Tinh tưởng là quà gì đó nên không nghĩ nhiều, về đến nhà cũng không vội mở ra.
Mà khi cô rút dải ruy băng, mở hộp ra, mới phát hiện đồ bên trong ——
Giống như những gì cô nghĩ, nhưng cũng không giống.
Điều giống chính là bên trên cùng có một chiếc hộp nhỏ dài màu trắng mới tinh, trông như… hộp đựng vòng cổ trang sức.
Điều khác là dưới đáy hộp còn có một quyển sổ màu đen, hình như đã được sử dụng một thời gian dài, bìa sổ có vết xước nhỏ, các góc cũng cong lên.
Lạc Tinh Tinh tùy tiện mở hộp nhỏ màu trắng ra, một chiếc vòng cổ màu vàng đập vào mắt.
Bên dưới sợi dây chuyền dài là mặt dây chuyền hình nửa hoa hướng dương, vài chiếc lá được đính vụn kim cương, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, vừa tinh xảo vừa độc đáo.
Lật lại nhìn, mặt trái của mặt dây chuyền dường như khắc một chữ nhỏ.
—— Là chữ “ngột” trong từ “đột ngột”.
Quý Xuyên biết cô thích hoa hướng dương nhất, cô biết rõ điều này, những chữ ngột này có ý gì?
Lạc Tinh Tinh nheo mắt nhìn.
Nghĩ một hồi lâu cũng không hiểu.
Vì thế, cô thuận tay chụp ảnh mặt trái của mặt dây chuyền, gửi cho cô bạn thân.
Chưa được mấy giây, bên kia đã nhắn lại: [Chậc chậc chậc, hai người phát triển thần tốc à!? Có cả tín vật đính ước rồi!]
Lạc Tinh Tinh: [...]
Lạc Tinh Tinh hỏi: [Nói chuyện nghiêm túc, cậu phóng to ảnh lên xem, có phải bên trên khắc chữ ngột trong từ đột ngột không? Chữ này có ý nghĩa gì không?]
Từ Điềm Chân làm theo, cô ấy cũng không hiểu: [Không biết, hay là cậu đi tra Baidu đi.]
Một lát sau, bên kia như thể vừa tỉnh khỏi giấc mộng, nhắn một câu: [Ngột trong đột ngột cái gì, rõ ràng đây là π(*)! Số pi đấy có hiểu không?!]
(*)Chữ ngột gần giống ký hiệu số pi: 兀
Tiếp theo lại nhắn mấy tin.
[Hoàn tất giám định.]
[Bạn trai nhà cậu yêu đương theo kiểu toán học!]
[Cậu ta nói cậu ta yêu cậu, giống như số pi, trọn đời trọn kiếp(*), vô cùng vô tận!]
(*)Số pi 3,141592653589793238462643383279.... Đảo ngược 4 chữ số đầu của số pi ta có 1314, được phát âm là yi san yi si, mang ý nghĩa “mãi mãi”, trọn đời trọn kiếp.
Lạc Tinh Tinh nhìn chằm chằm lời nhắn cuối cùng của cô bạn thân trên màn hình, ngẩn ngơ một hồi lâu. Hình như cô bỗng nhận ra điều gì đó, cô lấy quyển sổ màu đen lên rồi mở ra.
Trang bìa trong hơi ố vàng, bên trên viết ba chữ.
Là ba chữ cô cực kỳ quen thuộc.
—— Lạc Tinh Tinh
Cô nuốt nước bọt, chậm rãi lật sang trang sau.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
[Tối ngày 28 tháng 9 năm 2012.
Tôi đã thích một cô gái.
Cô ấy đứng trên bàn sắp ngã xuống, tôi chỉ vươn tay đỡ cô ấy, sau đó, tôi và cô ấy nhìn nhau một lát.
Chỉ một ánh mắt.
Không hề có bất cứ dấu hiệu nào, trái tim bắt đầu đập thình thịch, vang đến nỗi tôi sợ bị cô ấy nghe thấy, hai tay đỡ cô cũng dần mất cảm giác.
Sau đó, cô ấy tiếp tục vẽ báo tường.
Tôi ngồi trên ghế, đầu óc trống rỗng suốt hai mươi phút, sách trên tay vẫn dừng ở cùng một trang.
Lúc ấy, tôi đã biết tôi thích cô ấy.
Đúng rồi, cô ấy tên là Lạc Tinh Tinh.]
Những nét chữ xinh đẹp đập vào mắt, khoảnh khắc tiếp theo, dạ dày như bị ai đó bóp chặt.
Lạc Tinh Tinh nín thở, run rẩy lật sang trang tiếp theo.
[Tối ngày 9 tháng 10 năm 2012.
Hôm nay giáo viên toán bảo tôi lên bục giảng phát bài thi tháng trước.
Đến lượt cô ấy, 58 điểm, tôi cố kìm nén sự căng thẳng để gọi tên cô ấy, kết quả vẫn hơi mất tự nhiên.
May mà không có ai phát hiện.
Vì thế trong đêm khuya tĩnh lặng, tôi trốn trong phòng, luyện tập gọi tên cô ấy hết lần này đến lần khác.
Khi tôi hoàn hồn, mới phát hiện.
Trên giấy nháp trắng tinh, tràn ngập tên của cô ấy.
...
Tối ngày 23 tháng 10 năm 2012.
Trong giờ ra chơi ngày hôm nay, tôi cố ý đi tới cửa.
Cô ấy yên lặng ngồi ở chỗ ngồi, vẽ vời trên một quyển sổ vẽ phác thảo màu vàng.
Tóc xõa xuống một bên mặt.
Tim tôi lại bắt đầu đập loạn xạ.
...
Tối ngày 6 tháng 11 năm 2012.
Trong trường có người đồn thổi linh tinh về tôi và Lý Thi Ngữ.
Chỉ vì thấy bọn tôi đi học và tan học cùng nhau.
Người khác nói thì không sao, miệng mọc trên người họ, tôi không quản được, nhưng tôi không muốn khiến cô ấy nghĩ như vậy...
Tôi vừa mới gửi tin nhắn cho Lý Thi Ngữ, nói sau này đi riêng.
Cô ấy nói không thành vấn đề.
...
Tối ngày 14 tháng 11 năm 2012.
Điểm toán của cô ấy lại không đạt chuẩn.
Nhưng trông cô có vẻ không thèm để ý chút nào.
...
Tối ngày 10 tháng 2 năm 2013.
Tôi gửi cho cô ấy một câu: Lạc Tinh Tinh, năm mới vui vẻ!
Sau đó sợ bị người ta nghi ngờ.
Vậy nên tôi đã gửi câu năm mới vui vẻ cho cả lớp.
...
Tối ngày 16 tháng 4 năm 2013.
Hôm nay Hà Văn Hiên ngồi đằng sau đùa nghịch trong giờ học nên bị giáo viên mắng.
Nhất thời, tất cả mọi người lục tục quay đầu lại, nhìn về phía tôi.
Bao gồm cả cô ấy.
Tôi cuống quýt dời ánh mắt đang dừng trên người cô ấy đi.
Nhìn xuống bàn giả vờ xoay bút.
Nguy hiểm thật.
Suýt nữa không giấu được bí mật.
...
Tối ngày 24 tháng 5 năm 2013.
Hôm nay tiết thể dục có hoạt động tập thể.
Khương Võ đứng cạnh cô ấy.
Tôi cố ý tới nói chuyện với cậu ta, sau đó tự nhiên đứng giữa họ, giáo viên hô bắt đầu, mọi người nắm tay nhau đứng thành vòng tròn.
Tôi nắm tay cô ấy, tim sắp nhảy lên tận cổ họng.
Cả tiết học chơi trò gì, tôi hoàn toàn không nhớ.
Toàn bộ cơ thể.
Chỉ có cái tay nắm tay cô ấy là có cảm giác.
...
Tối ngày 27 tháng 6 năm 2013.
Đến tận bây giờ.
Tôi vẫn là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật(*).
(*)Chủ nghĩa duy vật có liên quan chặt chẽ với chủ nghĩa duy vật lý, với quan điểm rằng tất cả những gì tồn tại cuối cùng là vật chất.
Nhưng hôm nay, dường như thật sự có một vị thần tới và quan tâm tôi.
Mở quyển sổ vẽ phác thảo từng thấy trong ngăn bàn của cô ấy vô số lần ra, vậy mà bên trong lại tràn đầy những bức vẽ về tôi...
Trang thứ nhất, là vào năm lớp 10, tôi đứng trước mặt cô ấy, nhặt bút chì lên đưa cho cô ấy.
Trang thứ hai, góc nghiêng khi tôi yên lặng đọc sách trong tiết.
Trang thứ ba, bóng dáng cao gầy đẩy xe tan học của tôi.
Trang thứ tư, tiết thể dục, tôi mặc đồng phục màu trắng, đổ mồ hôi trên sân bóng rổ.
...
Cô gái tôi thích thầm một năm, cũng thầm thích tôi một năm, thậm chí còn sớm hơn tôi. Tim tôi đập cực kỳ dữ dội, đó là một niềm vui không thể nào diễn tả được bằng lời!
…
Tối ngày 28 tháng 6 năm 2013.
Hôm nay cô ấy không tới thi cuối kỳ.
Giáo viên chủ nhiệm lớp nói cô ấy nhập viện vì dị ứng hải sản, không thể tham gia thi.
Tôi vuốt quyển sổ vẽ phác thảo trong cặp sách định trả cô vào hôm nay, có một cảm giác mất mát không nói nên lời.
…
Tối ngày 29 tháng 6 năm 2013.
Hôm nay cô ấy vẫn không tới.
…
Tối ngày 30 tháng 6 năm 2013.
Hôm nay là ngày thi cuối kỳ cuối cùng.
Buổi sáng chụp ảnh kỉ niệm lớp 10, chỉ thiếu mỗi cô ấy.
Nghĩ đến việc học kỳ sau, cô ấy học ở cơ sở khác, lòng tôi khó chịu như bị cục đá nặng hàng ngàn tấn đè lên.
...
Tối ngày 17 tháng 8 năm 2013.
Hôm nay bố vô tình đánh thức tôi bằng một câu nói.
Ông bảo: “Tương lai còn dài, tuổi nào thì phải làm chuyện của tuổi ấy.”
Đúng vậy, tương lai còn rất dài.
Bây giờ tôi nên tập trung vào việc học, đậu vào khoa toán của đại học Lâm Ninh như mong ước, được tuyển thẳng lên học thạc sĩ ở viện toán của Viện Hàn Lâm Khoa Học Trung Quốc, sau đó đi về phía cô ấy, bày tỏ tình cảm với cô ấy.
Cũng chỉ có như vậy, tôi mới có thể xứng với cô ấy.
Cô là con gái duy nhất, hoàn cảnh gia đình khá giả, có tài năng hội họa, lại còn xinh đẹp, sau này dù cô ấy ở bên ai suốt quãng đời còn lại, đều sẽ sống rất tốt.
Nhưng tôi thì không.
Khoảnh khắc thích cô ấy tôi đã biết, tôi không thể nào sống nốt quãng đời còn lại với ai khác ngoài cô ấy.
Cho nên tôi chỉ có thể cố gắng hết sức.
Thi đậu khoa toán của đại học Lâm Ninh không quá khó, nhưng muốn vào Viện Toán của Viện Hàn Lâm Khoa Học Trung Quốc thì không phải chuyện dễ, tôi phải lên kế hoạch cho từng bước đi ngay từ bây giờ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
...
Tối ngày 12 tháng 8 năm 2015.
Tôi đậu vào khoa Toán của đại học Lâm Ninh như mong ước.
Nghe người khác nói, hình như cô ấy học khoa tranh sơn dầu của đại học Nghi An.
Tốt thật.
Cô ấy luôn có thể làm chuyện cô thích, không cần học môn Toán khiến cô ấy đau đầu nữa.
Ngoài ra, chỉ cần kiên trì bốn năm nữa...
Bốn năm sau.
Tôi có thể yêu cô ấy một cách công khai.
...
Tối ngày 5 tháng 8 năm 2017.
Tôi không nhớ mình về nhà kiểu gì.
Trước khi đi ngủ, tôi xem tin nhắn trong nhóm lớp, lại vô tình nhìn thấy cô cũng đang có mặt, còn bị mọi người trêu có phải có bạn trai không. Khoảnh khắc ấy tôi bỗng cảm thấy, tôi không thể chờ đợi như thế này nữa.
Hồi cấp 3 cô ấy thích tôi, nhưng ai dám chắc cô ấy sẽ thích tôi mãi.
Cô ấy rực rỡ như vậy, làm sao có thể bị che lấp ánh sáng ở đại học?
Tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã có bạn trai, nhưng tôi vẫn ôm hy vọng ——
Cho đến khi đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng bé cưng.
Nghe cuộc trò chuyện đầy yêu thương của họ, một cảm giác ngột ngạt bao trùm tôi, sau đó, cảm giác bất lực không thể nào tránh thoát lan ra khắp cơ thể...
Cô thực sự có bạn trai!
Tôi còn chưa kịp tỏ tình với cô ấy, cô ấy đã không thuộc về tôi nữa.
Không, có lẽ trước giờ cô ấy chưa từng thuộc về tôi, là do tôi phán đoán dựa vào quyển sổ vẽ phác thảo của cô ấy.
Trước đây cô ấy thích tôi, bây giờ cũng sẽ thích người khác.
Nhưng tôi vẫn cố nén sự đau lòng, đưa cô ấy về nhà.
Coi như tạm biệt lần cuối.
Những chuyện cô không biết, thì sẽ không bao giờ biết được.
…
Tối ngày 8 tháng 8 năm 2017.
Tim vẫn đau như bị dao cứa.
Nhưng cũng chỉ có thể ép bản thân buông xuôi.
Suy cho cùng trông có vẻ cô ấy sống rất tốt, chàng trai kia cũng rất thích và rất cưng chiều cô ấy.
Như vậy là đủ rồi.
Cho dù người bên cạnh cô ấy không phải tôi.
Còn về tôi.
Đời này không kết hôn cũng chẳng sao.
…
Tối ngày 10 tháng 8 năm 2017.
Hôm nay khi rời khỏi thư viện thành phố, hình như tôi thấy cậu của cô ấy.
Vào buổi họp phụ huynh học kỳ 1 năm lớp 10, có lẽ bố mẹ cô ấy có việc nên cậu tới tham gia. Ông ấy tụ tập ở quảng trường cùng rất nhiều người trung niên, hình như đang tìm gia sư cho con.
Không biết tại sao, lòng tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ hèn hạ.
Đứng tại chỗ đắn đo hơn mười phút.
Cuối cùng vẫn tự tiến lên phía trước để giới thiệu.
…
Tối ngày 12 tháng 8 năm 2017.
Lại được thần linh quan tâm lần nữa.
Tim tôi lại sống lại ——
Cô ấy không có bạn trai!
Cô ấy không có bạn trai!
Cố ấy không có bạn trai!
Ngoài ra, cô ấy thích nhất là hoa hướng dương.
…
Tối ngày 19 tháng 8 năm 2017.
Bình tĩnh lại.
Thật ra lời Từ Điềm Chân nói cũng không sai.
Quả thực tôi đang đeo bám cô ấy.
Tuy cô ấy không có bạn trai, nhưng cũng không có gì để chứng tỏ là cô ấy vẫn thích tôi, mập mờ không rõ ràng như vậy không tốt cho cô ấy.
Quý Xuyên ơi là Quý Xuyên, tối qua mày đi sửa công tơ điện thì sửa công tơ điện đi, đừng tưởng bảo vệ mở cửa cho mày thì thật sự coi mình là bạn trai của cô ấy? Sao mày lại có thể nhất thời bốc đồng qua đêm ở nhà cô ấy, cô ấy ở nhà một mình, nếu người khác đồn thổi linh tinh về cô ấy thì sao?!
Mấy ngày này mày suy nghĩ lại cho kỹ đi.
Nhớ gì thì nhớ, phải nhớ kỹ cô ấy thích ăn cay.
…
Tối ngày 21 tháng 8 năm 2017.
Tôi nghĩ kỹ rồi.
Tuy nghĩ lại là căng thẳng đến mức run bần bật, nhưng vẫn phải thực hiện bước này.
Quý Xuyên, dũng cảm đi tỏ tình đi.
Mày là người giỏi nhất!
…
Tối ngày 22 tháng 8 năm 2017.
Vẫn muộn.
Kết thúc rồi.
Mọi thứ đều kết thúc.
Còn tưởng số 520 trên trà sữa là một dấu hiệu tốt.
(*)520 phát âm là "wǔ èr líng", chúng nghe rất gần với từ “wǒ ài nǐ,” có nghĩa là “Tôi yêu bạn.”
Cuối cùng vẫn kết thúc bằng sự thất bại.
Cô ấy xoay người bỏ chạy, bây giờ tình yêu của mày là gánh nặng đối với cô ấy.
Ha ha.
Quý Xuyên, bây giờ mày còn muốn gì nữa?
…
Tối ngày 25 tháng 8 năm 2017.
Nhật ký cuối cùng.
Lại cảm ơn sự quan tâm của thần linh ——
Xua tan những lớp mây mù.
Cuối cùng cô gái tôi thích 5 năm cũng đã ở bên cạnh tôi.
Mặt khác.
Tôi đoán người nào đó đã đọc đến đây.
Hơn nữa tám chín phần mười là đang khóc nhè, có lẽ mặt đã ướt đẫm nước mắt.
Để cho em khóc một lúc vậy.
Được rồi, bây giờ không khóc nữa.
Phải nhớ ngủ sớm một chút.
Còn nữa ——
Lạc Tinh Tinh, anh yêu em.]
Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống nhật ký.
Hai giọt, ba giọt, bốn giọt.
Khép nhật ký lại, cuối cùng một chút cảm xúc còn sót lại cũng lên tới đỉnh điểm, Lạc Tinh Tinh che miệng, khóc lớn không thể nào kiềm chế được.
Hoá ra không phải do số trời, tất cả đều là do người tự tạo ra.
Hồi cấp ba chỉ vì không thể tỏ tình, cô đã cảm thấy mình cực kỳ tổn thương.
Nhưng Quý Xuyên thì sao?
Lạc Tinh Tinh không thể nào tưởng tượng nổi 5 năm qua Quý Xuyên một mình chịu đựng như thế nào để đi từng bước một tới bên cô. Nếu giữa đường anh lùi một bước, có lẽ họ sẽ bỏ lỡ nhau trong biển người.
Lạc Tinh Tinh ôm ngực, cô không thể nào tưởng tượng được khả năng đó nữa.
May mắn.
May mà thật sự có thần.
Anh chính là thần.
Mà cô, vô cùng may mắn, vì có thể phát hiện được tình yêu của thần trong mùa hè ngập tiếng ve kêu này.
-
Mong rằng tất cả những tình yêu thầm kín đều có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Hết truyện