Sáng hôm sau, Quý Quang Hoa nấu cháo giống như mọi ngày, Quý Xuyên vẫn chưa dậy.
Ông không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Bình thường Quý Xuyên dậy còn sớm hơn ông, cũng gần như không có thói quen ngủ nướng, sao hôm nay…
Quý Quang Hoa đi tới, gõ cửa phòng của con trai: “Tiểu Xuyên, bữa sáng xong rồi. Con dậy chưa?”
“Chẳng lẽ hôm nay ra ngoài sớm như vậy?” Quý Quang Hoa vừa lẩm bẩm vừa vặn tay nắm cửa ra, khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ông ấy sững sờ tại chỗ.
Tấm rèm che ánh sáng bị kéo kín mít, mở cửa phòng mới có chút ánh sáng lọt vào. Khắp nơi trong phòng toàn là lon bia rỗng.
Tủ đầu giường, trên mặt đất, trên bàn sách.
Mà trên giường, Quý Xuyên đang nghiêng về phía cửa sổ, ngủ rất sâu.
“Thằng bé này, không uống được rượu mà còn uống nhiều như vậy…” Quý Quang Hoa đi tới sờ trán anh, rồi lại sờ trán mình: “May mà không sốt.”
Ông khom lưng, nhặt điều khiển điều hoà lên cho con trai. Khi đang chuẩn bị rời đi, ánh mắt lại bị món đồ lạ nào đó dưới gối hấp dẫn.
Dưới cái gối Quý Xuyên nằm có một góc của quyển sổ bìa đen lộ ra, trải qua vô số lần lật xem, cái góc ấy đã cực kỳ cong.
Trong nháy mắt, dường như ông ấy đã hiểu được gì đó.
Quý Quang Hoa nhìn chằm chằm khuôn mặt của con trai, ông ra ngoài lấy túi đựng rác, nhặt hết các lon bia rải rác trong phòng lên, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Biết chắc chắn tối qua con trai không ngủ, còn uống nhiều bia như vậy, cho nên Quý Quang Hoa không đi gọi anh dậy nữa.
…
Khi Quý Xuyên tỉnh hoàn toàn đã là buổi chiều ngày thứ ba.
Vừa qua 2 giờ, trong phòng vang lên tiếng sột soạt. Một lát sau, Quý Xuyên xoa mái tóc rối mù, mở cửa phòng ra.
Nắng buổi chiều rất chói chang.
Quý Quang Hoa ngồi trên bàn ăn ở sát phòng bếp, vẫn đang cúi đầu soạn bài, quạt điện treo trên tường kêu vù vù.
“Dậy rồi à?” Quý Quang Hoa ngẩng đầu liếc nhìn anh, sau đó lại nhìn giáo án.
Quý Xuyên đáp một tiếng với giọng ngái ngủ trầm khàn.
Anh đi tới phòng bếp rót nước, ngẩng đầu uống ừng ực hết cốc nước. Yết hầu trượt lên trượt xuống, bị ánh sáng lọt vào phòng bếp chiếu sáng.
Nhớ tới chuyện này, Quý Quang Hoa nói: “Nồi cơm điện vẫn còn nóng, con ăn lót dạ trước đi… Muộn chút nữa bố lại đi mua đồ ăn.”
“Con biết rồi ạ.” Quý Xuyên lấy bát đũa và đồ ăn trong tủ lạnh ra, ăn xong rửa bát lại quay về phòng.
Cả quá trình, hai bố con ngồi đối diện nhau nhưng lại không hề giao lưu.
Mãi đến tận bữa cơm tối ——
Ăn được một nửa, Quý Quang Hoa bỗng mở miệng nói: “Là vì cô gái trong nhật ký à?”
Tay cầm đũa của Quý Xuyên khựng lại, vẻ mặt ngạc nhiên: “Bố, bốn nhìn trộm nhật ký của con?”
“Không hề.” Quý Quang Hoa gắp đồ ăn, lộ ra vẻ hiểu hết mọi chuyện: “Con là con trai của bố, chẳng lẽ bố không rõ chút chuyện này?”
Quý Xuyên không hé răng.
“Sáng hôm qua bố đi gọi con, dưới gối của con có một quyển sổ màu đen. Trước đây bố từng dọn phòng cho con, cũng từng nhìn thấy ở đầu giường của con…”
“Thằng bé này, từ bé đã kiên cường. Lúc bố và mẹ con ly hôn, con sợ bố mẹ buồn nên không khóc, càng không có thói quen viết nhật ký.”
“Hồi bé con từng lén uống rượu trắng, uống xong ngả đầu ngủ mấy ngày liền, bố và mẹ con đều sợ chết khiếp… Nếu không phải trong lòng thật sự khó chịu thì sao phải uống mười mấy lon bia?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nói một hồi, Quý Quang Hoa kết luận: “Cho nên, cô gái kia có bạn trai à?”
“Không phải.”
Quý Quang Hoa nhíu mày: “Vậy người ta không thích con hả?”
“…Con không biết.”
Quý Quang Hoa uống một ngụm rượu trắng, nói với vẻ hận sắt không thành thép: “Không biết thì con mượn rượu giải sầu làm gì? Nhanh theo đuổi đi.”
Quý Xuyên buông đũa xuống, dứt khoát nói thật: “Con tỏ tình với cô ấy… cô ấy chạy.”
“Chạy?” Quý Quang Hoa cười: “Cho nên vì điều này nên con cảm thấy người ta không thích con? Còn mua say vào đêm khuya?”
“Chẳng lẽ… không phải sao?” Quý Xuyên hỏi ngược lại.
“Trường hợp này, chỉ có hai khả năng.” Quý Quang Hoa dựng thẳng ngón trỏ lên, thản nhiên truyền thụ kinh nghiệm cho con trai: “Một là cô gái này thích con, chẳng qua xấu hổ quá nên chạy. Kiểu còn lại là cô bé ấy không thích con, không biết xử lý như thế nào, dứt khoát bỏ chạy.”
Quý Xuyên nhớ lại hồi cấp ba và những lần tiếp xúc trong tháng này: “Hình như cô ấy… khá dễ xấu hổ.”
Quý Xuyên hỏi tiếp: “Vậy làm sao để con phán đoán được cô ấy thuộc kiểu thứ nhất?”
“Phán đoán như thế nào? Con đang làm đề toán à?” Quý Quang Hoa vỗ nhẹ vào đầu anh: “Ăn xong rồi thì đừng lãng phí thời gian nữa, đi mau lên!”
Quý Xuyên xoa đầu, gần như hiểu ý của ông ngay lập tức: “Bố, ý bố là…”
Quý Quang Hoa trực tiếp cho anh một ánh mắt, coi như câu trả lời.
Anh vẫn hơi do dự: “Nhưng nhỡ đâu…”
“Nhỡ cái gì mà nhỡ? Chẳng phải trước đây con rất quyết đoán ư, thỉnh thoảng lại chạy ra ngoài, sao say hai ngày lại trở nên nhát hơn vậy?”
“Kết quả tồi tệ nhất cùng lắm chỉ là người ta không thích con, lại trực tiếp từ chối con một lần mà thôi. Nhưng nếu người ta cũng thích con, vậy chẳng phải con đã hiểu lầm lớn rồi sao!” Quý Quang Hoa uống hết sạch chén rượu, dùng sức gõ bàn ăn vài cái: “Tiểu Xuyên, con nhớ kỹ, con gái có thể xấu hổ. Nhưng con là con trai, con không được nhút nhát.”
—— Con không được nhút nhát.
Năm chữ này liên tục vang vọng trong đầu.
Dường như nội tâm đã nhận được một sự cổ vũ mãnh liệt, Quý Xuyên cụp mắt xuống im lặng vài giây, sau đó buông đũa quay về phòng lấy điện thoại, bước nhanh về phía cửa.
Tay vừa mới đặt lên tay nắm cửa, Quý Quang Hoa bỗng gọi anh lại: “Này này này, Tiểu Xuyên, con chờ chút ——”
Quý Xuyên quay đầu lại: “Sao vậy ạ?”
Quý Quang Hoa nhìn anh từ trên xuống dưới, cười khổ bảo: “Con, con định mặc thế này đi à?”
Nghe vậy, Quý Xuyên cúi đầu nhìn xuống người mình.
Anh đi một đôi dép trong phòng tắm, áo thun trắng ngắn tay, quần đùi màu xám, có vết nhăn rõ ràng do lúc ngủ để lại. Đột nhiên, Quý Xuyên lại nghĩ tới gì đó, anh buông chìa khoá, bước nhanh vào phòng tắm.
Quả nhiên.
Hai tay anh chống lên thành bồn rửa tay, cẩn thận nhìn mình trong gương. Chưa đến hai ngày mà tóc đã rối tung, quanh môi mọc một lớp râu mỏng.
Chẳng bao lâu sau, phòng tắm vang lên tiếng nước.
Quý Quang Hoa ung dung uống rượu: “Thằng bé này…”
Một tiếng sau.
Rửa mặt sửa sang xong, khi Quý Xuyên ra ngoài, Quý Quang Hoa vẫn đang uống rượu và ăn lạc.
Quý Quang Hoa ngẩng đầu nhìn con trai. Giờ phút này cả người anh sạch sẽ gọn gàng, hoàn toàn không có vẻ mệt mỏi nửa sống nửa chết như vừa rồi.
Ông nhận xét: “Ừ, không tồi, đây mới là cậu con trai khiến các cô gái mê mệt của nhà mình.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi Quý Xuyên đang đi giày ở cửa, hình như Quý Quang Hoa lại nghĩ tới gì đó, ông nghiêm túc nói với anh: “Con trai, chúc con đêm nay được như ý.”
Quý Xuyên đứng lên, đầy tự tin mỉm cười với ông, sau đó vội vàng mở cửa rời đi.
-
Bên kia.
Sau đêm đó, Lạc Tinh Tinh vẫn luôn mất hồn mất vía, chìm sâu vào cảm xúc hối hận và bực tức.
Hai ngày nay cô dậy rất sớm, tuỳ tiện ăn mấy miếng bánh mì, sau đó chán nản nằm trên sofa, cả ngày ngẩn ngơ ôm điện thoại…
Màn hình chuyển qua chuyển lại giữa Tieba và khung chat WeChat.
Tiêu đề dưới Tieba là [Khi tỏ tình với người ta mà đối phương bỗng bỏ chạy là có ý gì?], phía dưới có mấy nghìn bình luận, tất cả đều nói cùng một ý: [Vậy chứng tỏ đối phương không thích bạn, lại ngại từ chối nên chỉ có thể chạy.]
Lấy hết can đảm tỏ tình với cô ấy, nhưng hình như cô ấy không thích mình…
Nghĩ đến việc Quý Xuyên sẽ kết luận như vậy, tim cô thắt lại.
Khung chat Wechat bị cô viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, nhưng không hề được gửi đi.
Đúng lúc này, cửa vang lên tiếng mở khóa.
Lạc Tinh Tinh ngước mắt nhìn về phía cửa chậm nửa nhịp: “Cậu đến rồi à?”
Người đến là Từ Điềm Chân.
“Hừ, chỉ một câu đã đến rồi thôi sao?” Từ Điềm Chân tức giận ngồi xuống sofa: “Chẳng lẽ mình không chịu thua trước thì cậu định phớt lờ mình luôn à?”
“Không hề.” Lạc Tinh Tinh miễn cưỡng hoàn hồn: “Hai ngày nay mình định tới nhà tìm cậu.”
“Thật à?”
“Thật.”
“Coi như cậu còn có lương tâm.” Từ Điềm Chân vừa được dỗ đã bình tĩnh lại, cô ấy ghé sát vào cô với vẻ ngại ngùng: “Tinh Tinh, gần đây mình cảm thấy hạnh phúc đến nỗi muốn sôi trào!… Cậu đoán là vì chuyện gì?”
Lạc Tinh Tinh suy nghĩ: “Là vì… gần đây tìm được một bộ tiểu thuyết cực kỳ hay?”
“Không đúng không đúng, cậu đoán lại đi.”
“Vậy thì là… tìm được một bộ truyện tranh siêu hay?”
“Cũng không phải.”
Lạc Tinh Tinh: “Mình không đoán được.” Ngoài tiểu thuyết và truyện tranh, cô không biết bạn thân còn có sở thích thứ ba.
“Ôi chao, sao lại chẳng có chút ăn ý nào vậy?!” Từ Điềm Chân không nhịn được, trực tiếp công bố đáp án: “Chính là —— Mình, yêu, rồi!”
Lạc Tinh Tinh sửng sốt một hồi lâu, ánh sáng trong mắt dần tụ lại: “Yêu?”
“Cậu yêu rồi?” Cô lặp lại, người cuộn tròn trên sofa cũng ngồi thẳng dậy: “Cậu yêu thật à?”
“Ừ!”
Tay Lạc Tinh Tinh ôm lấy mặt cô ấy: “Trời ơi, chuyện từ khi nào vậy?”
Cô bạn thân này giống cô, từ khi ra khỏi bụng mẹ chưa từng yêu đương, hai người còn từng hứa với nhau rằng nếu sống cô đơn suốt quãng đời còn lại thì sẽ cùng vào viện dưỡng lão bầu bạn với nhau.
Từ Điềm Chân lập tức mở to mắt thẳng thắn: “Vào đêm bọn mình cãi nhau.”
“Đêm cãi nhau?” Vẻ mặt Lạc Tinh Tinh nghi ngờ, sau đó phản ứng lại: “Được đấy Từ Điềm Chân, lần trước bọn mình cãi nhau, cậu còn có thời gian đi tìm bạn trai?”
Từ Điềm Chân cúi đầu không hé răng.
“Đừng hòng lừa dối cho qua.” Lạc Tinh Tinh xoay đầu cô ấy lại: “Khai mau, còn phải đủ từng chữ.”
Tự biết mình đuối lý, Từ Điềm Chân lập tức khai báo: “Nếu tiểu nhân kể hết, nương nương có thể không tức giận không?”
Lạc Tinh Tinh bĩu môi: “Còn phải xem biểu hiện của cậu.”