Lần này Đường Tâm không “hôn” mà là cắn.
Khoảnh khắc đôi môi mềm mại của cô gái dán sát lên yết hầu đang nhấp nhô của người đàn ông thì cả thế giới như đang quay cuồng.
Nhưng thật ra, ở một nơi Đường Tâm không nhìn thấy được đã không còn bình thường nữa.
Thương Yến Thần chẳng phải rất bình tĩnh sao?
Đường Tâm không nhịn được mà nghi ngờ kỹ xảo hôn trên mạng toàn là thứ gạt người.
Nhưng ngay sau đó, cô phủ kín môi mình lên yết hầu người đàn ông, tiếp theo là vươn lưỡi liếm nhẹ lên yết hầu. Ngay lập tức, có một loại cảm giác tê dại từ lưỡi lan tràn đến tận sâu trong trái tim, rồi bay thẳng đến đầu cô.
Thân thể Đường Tâm bất giác căng chặt, lông mi dài khẽ rung động, liên tục lướt ngang qua xương quai hàm đến gần cổ của cô.
Sau đó, một giọng nói cực kỳ trầm khàn rơi vào trong lỗ tai cô: “Đường Tâm, thành thật một chút, đừng nhúc nhích.”
Đường Tâm lập tức tỉnh táo không dám lộn xộn nữa.
Nhưng cô bị cảm giác ngứa ngáy kia đánh sâu vào trong đáy lòng, thế nhưng lại như bị đông cứng trong chốc lát.
Thật giống như có thứ gì đó điên cuồng quậy phá trên mặt, giống như những cơn sóng làm cho mặt biển yên bình bỗng trở nên dữ dội.
Sau đó phần gáy của cô bỗng nhiên bị một bàn tay to lớn nắm lấy, tay người đàn ông hơi dùng sức, người đàn ông kéo cô ra khỏi yết hầu.
Cô ngước mắt lên nhìn thì chạm phải một đôi mắt đen láy.
Dưới ánh đèn ấm áp, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm của người đàn ông mang lại cảm giác cực kỳ áp lực, lại có một cảm giác mờ mịt không thể nói nên lời.
Một lát sau, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả lên môi của Đường Tâm: “Đường Tâm, cô có biết mình đang làm cái gì không?”
Giọng nói anh vẫn trầm ấm như cũ, nhưng ánh mắt anh lại trông cực kỳ nguy hiểm: “Còn nữa, cô có biết làm như thế sẽ có hậu quả gì không?”
Đối mặt với hai vấn đề này, Đường Tâm muốn tỏ vẻ: Cô biết, cô biết chứ.
Còn không phải vì để người đàn ông này chịu không nổi sẽ quay sang hôn lên môi của cô sao?
Cô đã chuẩn bị xong việc được hôn môi rồi.
Nhưng không biết thế nào, đối mặt với ánh mắt âm u lạnh lẽo của người đàn ông này, Đường Tâm giống như có gì đó kẹt ngay cổ, không biết phải mở miệng nói chuyện như thế nào.
Hơn nữa bàn tay to lớn của người đàn ông giữ chặt lấy gáy của cô, lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông mang theo một cảm giác chân thật, đáng tin.
Giống như chỉ cần cô nói sai một chữ, thì người đàn ông này lập tức phá hủy hết lục phủ ngũ tạng của cô.
“Em, em đương nhiên là em biết rồi…”
Đường Tâm lắp ba lắp bắp, giọng nói ngọt ngào dịu dàng, dường như bị dọa sợ: “Biết, em, em cũng muốn cho anh hôn…”
Đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh nước bây giờ đang nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, như bịt kín bởi một lớp màn sa mỏng, vừa ngạc nhiên còn vừa có chút vô tội không biết gì.
“Đường Tâm, thành thật một chút.”
Người đàn ông nói một câu cuối cùng rồi xoay người, không thèm quay đầu lại mở cửa đi ra ngoài.
Đường Tâm cũng không biết vì sao mình đang ngồi trên tủ ở huyền quan lại xuống được phía dưới, vẫn là một tiếng “Meo” vang lên giải thoát cô khỏi trạng thái ngây ngơ, mờ mịt.
Đường Tâm nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời của con mèo, bỗng nhiên cảm nhận rằng: Vừa nãy cô còn chưa hôn được lên môi của Thương Yến Thời nữa.
Vậy là cô… thất bại nữa rồi hả?
-
Mấy ngày sau, Đường Tâm cũng không thể gặp lại Thương Yến Thời được nữa, bởi vì ngày hôm sau anh không đến nữa.
Tạm thời không được gặp Thương Yến Thời nữa nên Đường Tâm dứt khoát tập trung vào sự nghiệp của mình.
Thỉnh thoảng dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, Trần Thi Vân hoặc Thẩm Tri Dao làm bạn thì cô sẽ xuống lầu phơi nắng, hóng gió.
Ngày qua ngày cũng rất vui vẻ.
Hôm nay trời trong, những tia nắng dịu dàng lấp đầy cả không trung, những đám mây màu trắng lớn ấm áp lơ lửng trên bầu trời xanh, ngay cả không khí cũng mang theo hương vị tươi mát của ánh mặt trời.
Đặc biệt trong vườn hoa của bệnh viện, có rất nhiều hoa tươi xinh đẹp, khiến tâm trạng của người ta cũng trở nên thoải mái hơn.
“Ngày mai cậu xuất viện hả?”
Thẩm Tri Dao vừa vẽ tranh vừa nói chuyện: “Ngày mai Thương Yến Thời nhà cậu có trở về đón cậu xuất viện không?”
Thẩm Tri Dao làm nghề tự do, bình thường lấy việc vẽ tranh làm công việc chính, thỉnh thoảng sẽ làm thêm nghề viết truyện ngắn hay việc gì đó.
Từ khi Đường Tâm nằm viện, Thẩm Tri Dao mang “công việc” của mình đến chỗ của Đường Tâm làm.
“Không biết nữa.” Đường Tâm nhắm mắt lại, tựa người vào ghế dài phơi nắng.
Trong đầu lại suy nghĩ: Sau khi xuất viện thì cô ở đâu đây? Hay là vẫn phòng không gối chiếc đây?
Sau khi kết hôn, Đường Tâm và Thương Yến Thời mỗi người hai nơi, mỗi tháng vào khoảng thời gian đó thì cùng nhau trở về nhà cũ một chuyến. Cô cần phối hợp với Thương Yến Thời diễn vở kịch tình cảm trước mặt người lớn trong nhà họ Thương.
Nhưng ngày thường thì không bao giờ có thể thấy được mặt của Thương Yến Thời.
Không thấy được mặt mũi anh, thì làm sao để người đàn ông này hôn cô đây?
Nhưng mà, Thương Yến Thời có thể bằng lòng cho cô đến biệt thự Gian Uẩn ở với anh không?
Đáp án chắc chắn là không rồi.
Đường Tâm rất thất vọng.
Trong lúc lơ đãng mở to mắt, thì cũng nhìn thấy bức tranh vừa mới hoàn thành của Thẩm Tri Dao.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thẩm Tri Dao vừa lòng cười, lấy điện thoại ra chụp hình lại, ngón tay gõ gõ trên màn hình điện thoại.
Không biết đầu dây bên kia người ta nói gì, Thẩm Tri Dao lại nhìn điện thoại cười ngây ngô.
Cực kỳ giống với dáng vẻ của thiếu nữ biết yêu.
Nhìn thế này tâm trạng của Đường Tâm cũng tốt lên.
Cô không nhịn được mà trêu chọc: “Cố Cận Lễ sao?”
“Thẩm Tri Dao, cô chủ Thẩm, miệng cười đến tận mang tai luôn rồi kìa.”
Thẩm Tri Dao cũng không ngại khi bị trêu chọc, cười lớn: “Tớ kể cậu nghe, tớ rất yêu người bạn thân nỗ lực rất nhiều để giúp tớ có được cách liên lạc của Cố Cận Lễ đó nha.”
“Còn mượn luôn cả con mèo nhỏ nhà tớ nữa.”
Đường Tâm: “...”
Đừng nói nữa.
Bây giờ cô cũng không biết Thương Yến Thời có phát hiện ra cô không thích anh hay chưa nữa.
Đường Tâm lấy điện thoại ra, mở khung nói chuyện trên WeChat với Thương Yến Thời.
Bởi vì lúc xảy ra tai nạn thì điện thoại cũng hỏng mất nên lịch sử trò chuyện đều mất hết, chỉ còn lại tin cô nhắn với anh mấy ngày trước. Nhưng cô chỉ nhắn vài câu đơn giản: [Chào buổi sáng Thương Yến Thời. Ngày đầu tiên anh đi công tác, nhớ anh.]
[Thương Yến Thời ngủ ngon nhé. Ngày thứ năm anh đi công tác, nhớ anh, nhớ anh nhiều.]
Mà Thương Yến Thời chỉ trả lời vỏn vẹn một từ “Ừ”, một từ duy nhất không thêm bớt gì cả.
Đương nhiên xác suất để cho người đàn ông này chủ động hôn cô chắc chỉ là con số 0 tròn trĩnh.
Khác với Đường Tâm đang khó chịu, thì bên Thẩm Tri Dao lại là cảnh nói chuyện không ngừng.
Không biết là ai nói trước nhưng câu chuyện của hai người họ bắt đầu chuyển sang Đường Tâm và Thương Yến Thời.
Cố Cận Lễ: [Cho tôi hỏi thăm một chút, cô có biết Thương Yến Thời và chị dâu quen biết như thế nào không?]
Thẩm Tri Dao: [Vừa gặp đã yêu đó, sao thế?]
Có Cận Lễ: [Không có gì.]
Sau đó lại bắt đầu nói sang chuyện khác.
Thẩm Tri Dao không để ý đến khúc nhạc đệm này.
Không ngờ rằng, khoảng cách từ quán bar R đến quán cà phê đó không xa, Cố Cận Lễ nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại thì rất vui vẻ.
“Khinh Sơn, cậu xem, tớ thắng rồi.”
Cố Cận Lễ nhíu mày: “Tớ nói mà, Thương Yến Thời vừa gặp đã yêu chị dâu rồi. Với tính cách của Thương Yến Thời nếu đã không thích tiếp xúc với phụ nữ thì cậu ấy không thể lâu ngày sinh tình với chị dâu được? Hoàn toàn không có khả năng đó được.”
Cố Cận Lễ thắng cược, nhìn sang Thẩm Khinh Sơn ngồi phía đối diện nói: “Sao nào? Nhận thua chưa?”
Thẩm Khinh Sơn ngồi phía đối diện tay cầm ly cà phê, từ từ uống, khẽ cười: “Được, nói đi, cậu muốn gì?”
Lần đầu tiên gặp người chị dâu Đường Tâm này ở quán bar, Cố Cận Lễ và Thẩm Khinh Sơn đã rất tò mò về cô gái tài giỏi đã hớp hồn người anh em tốt Thương Yến Thời của mình.
Mà cũng khéo thật, bạn thân của chị dâu lại chủ động thêm WeChat của anh ấy, khéo không chứ?
Đương nhiên Cố Cận Lễ không từ bỏ cơ hội này.
Bây giờ anh ấy thắng rồi.
Mà ở một gian khác cách đó không xa.
Đường Y Y nắm lấy tay người đàn ông ngồi đối diện, tươi cười ngọt ngào nói: “Anh Mộc Phi, anh về lâu thế rồi sao giờ mới hẹn em vậy?”
Người đàn ông đối diện với cô ta có lông mày nhạt, đường nét gương mặt của anh ta như ánh mặt trời.
Anh ta nhìn cánh tay đang nắm lấy tay mình của Đường Y Y, im lặng đẩy tay đối phương ra, nói: “Y Y, hôm nay anh tìm em, thật ra là muốn hỏi về chuyện của chị em…”
Đường Y Y nghe thấy thế thì đau lòng: “Anh Mộc Phi, anh tìm em chỉ vì để hỏi chuyện chị em thôi sao? Anh có nghĩ đến em một chút nào không?”
Cô ta tỏ vẻ cực kỳ tủi thân, hai ngón tay móc móc vào nhau: “Anh Mộc Phi nè, người ta cũng nhớ anh nhiều lắm đó. Anh làm vậy khiến người ta đau lòng lắm đó.”
Cô ta không nhắc đến chuyện của Đường Tâm nữa.