Đường Tâm mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cô và Thương Yến Thời đứng ở trên ban công nhà mình.
Trời xanh mây trắng, vườn hoa tỏa ra mùi thơm trang nhã, làn gió thổi dịu dàng lướt qua mặt, Đường Tâm dựa sát vào trong lòng người đàn ông phía sau đón gió mát, không khí xung quanh đều là mùi hương của ánh nắng ngọt ngào.
Không biết đã qua bao lâu, Đường Tâm xoay người, ôm lấy cổ người đàn ông, dịu dàng nhìn người đàn ông đối diện.
Thân hình người đàn ông cao lớn, Đường Tâm cần phải nhón chân mới có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của người đàn ông.
Nhưng ngẩng đầu lên hoài như thế mệt chết đi được, chưa được bao lâu, Đường Tâm nhìn người đàn ông không còn vui vẻ nữa.
Cô vươn hai tay, vẻ mặt tủi thân nói: “Thương Yến Thời, ôm một cái ---”
Người đàn ông vươn tay ôm cô vào lòng.
Vì để trừng phạt Thương Yến Thời, Đường Tâm nghiêng đầu cắn một cái lên yết hầu của người đàn ông.
Ngay sau đó, yết hầu của người đàn ông lại trượt lên trượt xuống, lưỡi của Đường Tâm cũng lập tức bị yết hầu của người đàn ông lướt qua, khiến nó trở nên tê dại.
Cô thả yết hầu của người đàn ông ta, đôi mắt đào hoa sáng ngời chớp chớp, ngọt ngào nở nụ cười: “Thật đáng yêu.”
Cô muốn hôn một cái.
Đường Tâm thật sự kéo người đàn ông đến hôn một cái.
“Đường Tâm, em có biết mình đang làm cái gì không?”
Đôi mắt dịu dàng của người đàn ông như chứa nước, nhưng giọng nói lại cố tình tỏ vẻ lạnh lùng: “Em có biết, sau khi hôn thì em sẽ rời khỏi anh không.”
Đường Tâm giống như bị nói trúng chuyện trong lòng, nụ cười trong khóe mắt cô lại trở nên ngọt ngào hơn, nhưng trong đôi mắt đào hoa lại dịu dàng, trong trẻo nhưng lại lạnh lùng xa cách.
Một lát sau, Đường Tâm mới nũng nịu nói: “Em sẽ không bỏ anh đâu, anh trai nhỏ đáng yêu thế này…”
“Bây giờ, anh nên hôn em rồi.”
Đường Tâm chạm lên môi người đàn ông.
Nhưng xúc cảm ấm áp dịu dàng mà cô chờ mong không có thực, trái lại bên tai lại truyền đến một tiếng trầm thấp, không hề có độ ấm: “Anh, trai, nhỏ?”
Đường Tâm nghĩ rằng Thương Yến Thời hơn cô có mấy tuổi, gọi là anh trai nhỏ không phải bình thường lắm sao?
Hay nên gọi anh là “Chồng” hả?
Nhưng để gọi chữ “Chồng” này cô cảm thấy rất ngại ngùng, cô không kêu được làm sao đây?
Vừa ngẩng đầu, thì bóng dáng Thương Yến Thời trên ban công đã biến đâu mất rồi?
Thương Yến Thời tức giận? Chạy rồi sao?
Nhưng anh còn chưa hôn cô mà?
Có qua có lại mới toại lòng nhau chứ, ít ra thì anh cũng phải hôn cô lại một cái mới phải phép chứ?
Đường Tâm nóng lòng muốn tìm Thương Yến Thời đòi cái hôn anh thiếu cô. Cô bối rối mở to mắt, bất ngờ khi nhìn thấy đôi mắt đen láy sâu hun hút của người đàn ông đang đứng cạnh giường.
Nhưng giờ phút này Đường Tâm không hề để ý đến ánh mắt lạnh như băng của anh, cô chỉ muốn đòi lại nụ hôn của mình.
Vì thế Đường Tâm ôm lấy cánh tay người đàn ông, tủi thân lên án: “Thương Yến Thời, em hôn anh rồi, anh không thể không hôn em.”
“Anh phải hôn em.”
Sau đó không chút do dự nhắm mắt lại, một lần nữa chu môi mình lên.
Đôi môi Đường Tâm có một độ cong rất tinh xảo, khi chu lên lấp lánh ánh nước trông cực kỳ mê người.
Đặc biệt là ở giữa có một phần hồng hồng như quả đào mọng nước, làm người ta nhịn không được muốn cắn thử xem cuối cùng có thật sự nhiều nước như đang nhìn thấy không,
Đôi mắt cô bởi vì sốt ruột mà ướt át, đôi lông mi thật dài ướt nước, nhẹ nhàng trừng to đôi mắt, đôi lông mi đổ bóng mờ xuống mí mắt, như đóa hoa đang nhảy múa.
Mũi cao thẳng, khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa đàn yêu chỉ lớn bằng bàn tay.
Ngay lập tức đã khiến cho người đàn ông đứng cạnh giường ngừng thở.
Sau khi nhớ đến lời Đường Tâm nói, hiểu rõ ý cô thì cơ thể hơi run lên.
Đường Tâm nằm mơ thấy cái người anh trai nhỏ kia, là anh hả?
Không phải cô giả vờ “thích” anh sao? Sao giờ lại vậy?
Người đàn ông im lặng nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng có chút thắc mắc.
Đường Tâm vẫn còn đang ở đó hối thúc: “Nhanh lên nào. Nếu không hôn, em sẽ tỉnh đó.”
Thương Yến Thời từ trước đến giờ vẫn luôn lạnh lùng: “...”
Mà Đường Tâm, khi hiểu được bản thân mình đang nói gì, cả người đều trở nên hoang mang.
Cô vừa mới nói gì?
Nếu không hôn? Sẽ tỉnh mất?
Cô đang nằm mơ hả?
Vừa rồi cô vừa hôn Thương Yến Thời một cái cũng đang nằm mơ sao? Sao cô lại nằm mơ thấy mình hôn Thương Yến Thời chứ?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhất định là do nói mình chuyện với Thẩm Tri Dao trước khi ngủ nên mới nghĩ linh tinh như thế rồi.
May mà đang nằm mơ, nếu không nụ hôn đầu của cô chẳng phải lãng phí mất rồi sao?
Đường Tâm từ từ mở to mắt, kết quả bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt thâm trầm, u tối của Thương Yến Thời.
Lúc này, Đường Tâm hoảng sợ mở to hai mắt: “...”
Thương Yến Thời?
Sao anh lại ở đây? Từ trong mơ chạy đến sao?
Không không, chắc chắn là mơ, nhất định là ngủ chưa tỉnh.
Đường Tâm nhắm mắt lại lần nữa, những lời nói thầm trong lòng không thể khống chế được mà nói ra thành tiếng: “Đây là mơ, đây là mơ, mình chưa có hôn Thương Yến Thời, nụ hôn đầu vẫn còn. Thương Yến Thời vẫn còn đi công tác, đây là mơ, đúng, đây là…”
Lại mở mắt ra lần nữa, phát hiện người đàn ông vẫn còn đứng cạnh giường như cũ.
Hơn nữa cũng chính lúc này, Đường Tâm mới giật mình ý thức được rằng hình như cô còn đang nắm lấy tay của người đàn ông này.
Cảm xúc từ tay rất chân thật, người đàn ông trước mặt cũng không phải giả sao?
Nói cách khác Thương Yến Thời đã trở lại sao? Mà cô…
Đường Tâm vừa mơ màng tỉnh dậy, bỗng nhiên có một thứ gì đó nghẹn lại trong cổ cô.
Cô vội vàng buông những ngón tay của người đàn ông ra, nghĩ đến nụ hôn trong mơ kia, đôi mắt đào hoa xinh đẹp vừa tỉnh ngủ của cô gái tràn đầy sự đau lòng, tan nát cõi lòng.
Hu hu hu hu, nụ hôn đầu của cô.
Lại nghe thấy giọng nói không chút cảm xúc quen thuộc của người đàn ông vang lên: “Cô Đường chưa có hôn tôi.”
Đường Tâm ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Thương Yến Thời: “Em không hôn anh sao?”
“Thật sự không có sao?”
Thương Yến Thời một khắc trước vừa mới nghĩ có lẽ Đường Tâm thích anh thật: “... Không có.”
Đường Tâm nhẹ nhàng thở ra, những lo lắng, khẩn trương trong mắt cũng đã từ từ tan biến.
Ngay sau đó cô lại phát hiện một vấn đề: Biểu hiện vừa rồi của cô có chút… giống như bài xích nụ hôn của Thương Yến Thời?
Thế chẳng phải người đàn ông này sẽ càng thêm chắc chắn rằng cô không thật sự thích anh sao?
Cứu với, chuyện này cô phải giải thích thế nào đây.
Đường Tâm lại nhắm chặt mắt lại lần nữa, hít sâu một hơi, khi mở to mắt lên lần nữa thì hình ảnh nụ hôn đầu tiên không còn đau lòng bối rối nữa, trong khoảnh khắc đó bị sự chân tình, dịu dàng thay thế rồi.
Cô từ trên giường ngồi dậy, lại nắm lấy tay người đàn ông, nhẹ nhàng lắc lư: “Thương Yến Thời, khi nãy em mới vừa nằm mơ.”
Thương Yến Thời nhìn thấy tất cả những phản ứng của Đường Tâm nói: “... Ừm.”
“Mơ thấy em hôn anh, nhưng anh không muốn hôn em.”
Đường Tâm bĩu môi, nghiêng người dựa vào bụng của người đàn ông, hai tay còn ôm lấy thắt lưng anh, giọng nói nũng nịu: “Anh không biết em đau lòng đến thế nào đâu. Chuyện hôn môi này đương nhiên là chuyện có qua có lại… A không phải. Đương nhiên là em hôn anh một cái, anh hôn em một cái, như thế mới có thể có được cảm giác ngọt ngào hạnh phúc chứ.”
“Nếu không em tự mình hôn anh, anh không hôn em, em sẽ rất đau lòng.”
“Cũng sẽ khiến em cảm thấy anh chẳng hề yêu em.”
A a a a a, cô đang nói gì thế? Đương nhiên Thương Yến Thời chẳng hề yêu cô rồi.
Không chỉ có không yêu cô, còn rất chán ghét cô nữa.
Bên tai lại vang lên tiếng cười của người đàn ông, trộn lẫn trong đó còn có một tia nguy hiểm: “Thì ra… cô Đường nghĩ thế à.”
Giọng người đàn ông vẫn thản nhiên như cũ, không nghe ra không vui thế nào, nhưng chắc chắn là đang không vui.
Từ từ.
Dù sao Thương Yến Thời hôn cô cũng là “hôn”, cô hôn Thương Yến Thời cũng là “hôn”, thế… có phải chỉ cần cô hôn một cái, thì có phải nụ hôn này vẫn còn có giá trị không?
Đường Tâm chớp mắt suy nghĩ cẩn thận.