Hai người bốn mắt nhìn nhau, chỉ một khắc nhưng thời gian giống như bị ngưng đọng lại, không khí ngập tràn hơi thở căng thẳng.
Đường Tâm ngây ngốc chớp mắt, theo bản năng cúi đầu nhìn tấm khăn trắng đang quấn quanh người mình, cùng với mảnh đá tuyết trắng trước ngực, từ sâu trong đáy lòng có luồng khí nóng tràn lên, hai má trắng nõn lập tức đỏ ửng.
Ngay sau đó cô “A--” lên một, tiếng che ngực lại, xoay người vọt vào trong nhà vệ sinh.
Mà Thương Yến Thời đứng ở cửa lúc đó cũng xoay người lại.
Bàn tay đút trong túi quần, bất giác nắm lại.
Đôi mắt anh xuất hiện chút căng thẳng và âm u.
Đúng lúc này tiếng di động dồn dập vang tới.
Thương Yến Thời tạm dừng một giây, sau đó nhận điện thoại.
Là Trần Thi Vân gọi tới.
Hôm nay Đường Tâm đặc biệt muốn Trần Thi Vân và Thẩm Tri Dao rời đi trước nên Trần Thi Vân đoán con dâu muốn có thời gian ở cạnh con trai nhiều hơn nên bà cũng rất vui vẻ đồng ý.
Chỉ là về đến nhà bà mới nhớ là có chuyện cần nói với con trai.
“Yến Thời, viện trưởng nói hai ngày nữa là Tâm Tâm có thể xuất viện rồi. Sau khi con bé xuất viện thì hai đứa có muốn đến nhà cũ ở một thời gian không, chúng ta ở chung với nhau?”
“Mẹ cảm thấy thế sẽ tốt hơn. Với lại trong đầu của Tâm Tâm vẫn còn máu tụ chưa tan hết, bình thường công việc của con bận như thế, còn thường xuyên đi công tác nữa nên không thể nào chăm sóc Tâm Tâm thật tốt. Mẹ sợ một mình Tâm Tâm ở trong nhà mà có đau đầu thì ngay cả người rót nước cũng không có.”
Thật ra lời này nghe có chút khoa trương, dù sao nói là chăm sóc nhưng thật ra bên nhà cũ có thể điều thêm hai người giúp việc nữa là giải quyết được hết.
Mà Trần Thi Vân cũng có suy nghĩ riêng của mình.
Tuy rằng bà không biết vì sao con dâu và con trai của mình quen nhau, yêu nhau nhưng bà nghe nói gần đây con trai chỉ đến gặp Đường Tâm một lát rồi rời đi ngay.
Chuyện này sao được chứ? Ngày nào Tâm Tâm cũng đều chờ mong người con trai này của bà tan làm, đương nhiên hy vọng anh có thể đến nhiều hơn.
Trần Thi Vân muốn để con trai và con dâu mình trở về nhà cũ ở một khoảng thời gian, dù sao dưới mắt của người lớn thì con trai cũng sẽ không thường xuyên bận việc mà ở lại biệt thự Giản Uẩn, để con dâu một thân một mình trong phòng cưới cách xa công ty như thế.
Có thể việc sống cùng nhau ở nhà cũ nằm giữa công ty của hai người có thể giúp mối quan hệ giữa hai đứa trẻ thêm gắn kết hơn nữa.
“Nhưng con cũng phải bàn bạc với Tâm Tâm trước. Nếu con bé không muốn thì cũng không sao.”
“Nhưng mà con phải nói là con muốn cùng với con bé trở về nhà cũ. Nếu không mẹ sợ con bé sẽ có gánh nặng tâm lý vì ngại từ chối người mẹ chồng này đấy.”
Nghe thấy Trần Thi Vân nhắc đến “Đường Tâm”, đôi mắt tối tăm của Thương Yến Thời nổi lên chút thay đổi.
Một lát sau, dùng giọng nói lạnh nhạt đáp ứng bà: “Dạ, con biết rồi.”
Sau khi cúp máy, Thương Yến Thời cầm chặt điện thoại, trong đầu bất giác nhớ đến cảnh tượng mình vừa nhìn thấy khi nãy.
Nhưng chưa đến một giây, người đàn ông đã cầm lấy điện thoại, mở tài liệu công việc lên, nhưng đôi mắt nhìn vào hòm thư trên điện thoại ngày càng sâu hơn.
Cùng lúc đó, trong nhà vệ sinh cách đó không xa.
Cả người Đường Tâm vẫn còn đang chìm trong tình trạng ngây ngốc, nhìn chằm chằm hai má đỏ ửng trong gương, nhìn đôi mắt đầy hơi sương của mình mà đại não trống rỗng.
Vì sao? Vì sao Thương Yến Thời lại trở lại thế.
Không phải anh đã đi rồi sao?
Chẳng lẽ bởi vì cuộc điện thoại kia của cô sao? Nhưng lúc đó không phải cô nói là chờ khi Thương Yến Thời bận xong thì gọi điện lại cho cô sao?
Thôi mặc kệ vì sao Thương Yến Thời bỗng nhiên trở về đi, giờ cô nhớ lại cảnh tượng khi nãy là run lên, hít thở không nổi.
Bây giờ cô nhìn Thương Yến Thời đã cảm thấy ngại ngùng rồi, hơi sức đâu mà nghĩ đến mấy việc trêu chọc Thương Yến Thời để anh hôn cô chứ?
Hu hu hu hu, cô muốn tự đánh mình đến bất tỉnh luôn, không muốn hôn nữa.
Đường Tâm vừa buồn bực, vừa dùng tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo.
Bởi vì cô muốn để Thương Yến Thời biết rằng cô thương anh nhiều như thế nào.
Đến khi cô ra khỏi nhà vệ sinh, thì chẳng còn thấy bóng dáng của Thương Yến Thời đâu nữa.
Không thể nào? Lại đi rồi sao?
Sau đó.
“Cốc cốc cốc cốc ~” Tiếng gõ cửa vang lên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đường Tâm ngạc nhiên: “Ai thế?”
Ai lại đến thăm cô vào nửa đêm thế này?
Lúc trước vì để tránh phiền phức, lại càng không thích ứng phó với chuyện hư tình giả ý của giới nhà giàu cho nên chuyện Đường Tâm bị thương không truyền ra ngoài, thậm chí khi vụ tai nạn xe lên trang nhất cũng bị đè xuống.
Bởi thế người biết Đường Tâm nằm viện không nhiều lắm.
Sau đó, Đường Tâm bỗng nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên: “Là tôi, Thương Yến Thời.”
Thương Yến Thời?
Sao anh còn gõ cửa thế?
Nghĩ đến cảnh gượng gạo giữa hai người khi nãy, Đường Tâm lập tức hiểu được vì sao Thương Yến Thời lại gõ cửa rồi.
Cô ho nhẹ một tiếng che đi sự xấu hổ: “Anh vào đi.”
Sau đó cửa bị đẩy ra, thân hình cao lớn của người đàn ông bước vào, tiện tay đóng cửa lại.
Lúc này Đường Tâm đã điều chỉnh xong tâm trạng của mình rồi.
Cô đã nói thầm trong lòng mình rất nhiều lần là “Mình yêu Thương Yến Thời, mình muốn để anh ấy biết mình yêu anh ấy, thế anh ấy mới hôn mình.”
Nói không ngừng, cũng không ngừng bước đến gần Thương Yến Thời.
Nhưng chưa đợi cô đến bên cạnh Thương Yến Thời thì tự cô đã nói hết lời trong lòng ra thành tiếng.
“Mình yêu Thương Yến Thời, mình yêu Thương Yến Thời. Mình yêu…”
Thương Yến Thời nghe thấy Đường Tâm thì thầm: “...”
Lúc này Đường Tâm vẫn còn chưa biết những lời mình nghĩ trong lòng đã bị cô nói thành lời rồi.
Cô đi đến trước mặt Thương Yến Thời, giả vờ những chuyện khi nãy chưa từng xảy ra. Cô cố gắng hít sâu một hơi, kéo khóe miệng, vui vẻ, nở nụ cười ngọt ngào: “Thương Yến Thời, sao anh lại về rồi? Không phải nói ngày mai gặp sao?”
Nếu không phải người đàn ông này bảo “Ngày mai”, thì cô cũng đã không quấn khăn tắm bước ra nhìn mèo con rồi.
Mèo con?
Đường Tâm vội vàng nhìn thoáng qua mèo con đang ngủ trên ghế sô pha, tivi chắc là cũng đã bị mèo con kia tắt rồi.
Cô nhẹ nhàng thở ra: “Đúng rồi, à, em đã tắm rửa xong rồi, còn thay quần áo mới nữa, bây giờ trên người em không có lông mèo đâu.”
Ý là cô có thể đến gần Thương Yến Thời.
Sau đó, cô cẩn thận nhìn kỹ người đàn ông đang đứng trước mặt, anh rất bình tĩnh, cơ thể anh cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Xem ra vừa nãy Thương Yến Thời không có chạm vào mèo.
Nhưng Đường Tâm vẫn không yên tâm.
Cô phải tỏ vẻ vô cùng lo lắng mới được.
“Khi, khi nãy anh không sao chứ?” Đường Tâm cắn môi, đôi mắt trong sáng rạng rỡ nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng trước mặt.
Thấy người đàn ông lạnh lẽo nói: “Không sao.”
Đường Tâm lập tức phản bác: “Em không tin.”
Sau đó cô bước từng bước một đến gần Thương Yến Thời, ôm lấy cổ người đàn ông, tiếng nói dịu dàng: “Thương Yến Thời, em không tin, trừ khi… Anh để em tự nhìn đi.”
Đường Tâm kiễng chân ghé sát vào cổ người đàn ông.
Phần cổ của người đàn ông trắng nõn, không có một vết hồng nào, nhưng mà…
Đường Tâm dời mắt cô phát hiện thì ra yết hầu của Thương Yến Thời lại gợi cảm như thế sao?
Cô không kiềm được mà nhón mũi chân lên cao một chút: “Quả thật không sao cả.”
Hơi thở ấm áp mềm mại dừng trên yết hầu của anh, ngay sau đó, Đường Tâm nhìn thấy yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, cách một lớp áo mà cô còn cảm giác được lồng ngực của người đàn ông trong lòng hình như hơi phập phồng lên xuống.
Đường Tâm rất thích thú, đang tính giơ tay sờ, thì cổ tay cô bị bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy.
Sau đó người đàn ông hơi đưa mắt tiến đến gần bên tai của cô, trong giọng nói trầm thấp lộ rõ sự kiềm chế, nhẹ nhàng thổi vào lỗ tai cô: “Cô Đường, cô có thể xuống chưa.”
Có thể xuống khỏi người anh chưa.
Lúc này Đường Tâm mới nhận ra rằng vừa nãy cô mới làm cái gì.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, nhớ lại những gì đã nghĩ, cô muốn chứng minh cho Thương Yến Thời thấy: Cô yêu Thương Yến Thời và rất rất quan tâm đến anh.