Thương Yến Thời… dị ứng lông mèo sao?
Những lời này là có ý gì chứ, Đường Tâm hoảng sợ hít thật sâu, mở to hai mắt nhìn rồi lui về sau mấy bước, giữ khoảng cách an toàn cho Thương Yến Thời.
Cô vẫn chưa yên tâm hỏi: “Vừa nãy anh vẫn chưa đụng trúng mèo chứ?”
“Thương Yến Thời, sao trước đó anh không nhắc em việc anh dị ứng lông mèo thế hả? Vừa nãy quá nguy hiểm rồi, nhỡ đâu anh đụng phải mèo, rồi phát bệnh thì phải làm sao?”
Cô đã từng gặp qua người bị dị ứng lông mèo rồi, người bị nhẹ thì nổi những nốt đỏ, còn người bị nặng có thể sẽ lên cơn choáng.
Từ từ, cô đã từng gặp người đó ở đâu thế? Sao chẳng có chút ấn tượng gì thế này?
Thôi kệ đi, chuyện này không quan trọng.
Quan trọng là Thương Yến Thời không có việc gì là được.
Đường Tâm càng nghĩ càng sợ.
May là khi nãy cô không đến gần Thương Yến Thời, nếu không…
Cô nghe thấy giọng nói chẳng chút để tâm của người đàn ông: “Không đụng vào, yên tâm.”
Không đụng vào sao? Thế là tốt rồi, thế là tốt rồi.
Đường Tâm nhẹ nhàng thở ra thì nghe thấy người đàn ông tiếp tục nói: “Cô có con mèo nhỏ này rồi thì chắc không cần tôi ở đây nữa.”
“Tôi đi trước, ngày mai lại đến gặp cô.”
Đi trước?
Ngày mai?
Đường Tâm ngạc nhiên, vừa định nói “Không được” thì người đàn ông đã xoay người rời khỏi phòng.
Đường Tâm chặc lưỡi, ngồi xuống ghế sô pha, nhìn con mèo nhỏ nằm trong lòng ngực mình.
Con mèo con của Thẩm Tri Dao chỉ lớn bằng cánh tay của cô, đầu nó tròn tròn, đôi tai trên đỉnh đầu thì nhọn nhọn, mặt mèo chỉ lớn bằng lòng bàn tay cô thôi và nó có bộ lông trắng như tuyết.
Giờ phút này nó đang nằm trên đùi của Đường Tâm, nhẹ nhàng lắc cái đuôi nhỏ của nó. Nó nhìn chằm chằm Đường Tâm bằng đôi mắt trong suốt sáng ngời và dịu dàng “Meo~” một tiếng. Ôi thần linh ơi, cô rung động với nó rồi.
“Tiếc là chị không thể nuôi em được.” Giọng Đường Tâm dịu dàng, có chút đau lòng.
Cô rất thích con mèo nhỏ này, chiều nay cô đã thương lượng với Thẩm Tri Dao rất lâu nên cô ấy mới đồng ý để cô nuôi hai ngày.
Từ từ, hình như cô đã quên hỏi Thương Yến Thời về thông tin liên lạc của ông chủ quán bar kia cho Thẩm Tri Dao rồi?
Sáng nay cô còn hứa với Thẩm Tri Dao là chắc chắn cô sẽ xin được thông tin cho cô ấy, Đường Tâm nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Thương Yến Thời.
Người nhận điện thoại lại là thư ký Từ?
Thư ký Từ: “Xin chào bà Thương, hiện tại tổng giám đốc Thương không ở đây. Cho hỏi bà cần việc gì sao?”
Đường Tâm: “... Anh ấy đi đâu rồi?”
Sao trễ thế rồi còn ra ngoài thế? Còn không mang điện thoại ra ngoài sao?
Thư ký Từ im lặng một lát nói: “... Tổng giám đốc Thương… Lại bận.”
“Bà Thương, cho hỏi cô tìm Thương Yến Thời có chuyện gì không? Tôi có thể nhắn lại giúp cô không?”
Đường Tâm nghĩ chuyện này liên quan đến việc cá nhân của người khác, cô nhờ thư ký chuyển lời hình như không thích hợp lắm.
Cô do dự một chút, thì nói: “Khi nào anh ấy xong việc thì anh nói anh ấy gọi lại cho tôi nhé. Tôi có một vài việc riêng muốn tìm anh ấy.”
Thư ký Từ: “Được, tạm biệt bà Thương.”
Thư ký Từ cúp máy, đi tới nơi Thương Yến Thời đang tiêm ngừa và báo cáo: “Tổng giám đốc Thương, bà Thương nói anh xong việc thì gọi điện cho cô ấy, cô ấy có việc riêng tìm anh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thư ký Từ không biết vì sao ông chủ nhà mình lại đụng vào mèo.
Bình thường, đều là ông chủ tự mình đi gặp bà chủ, còn anh ấy thì chờ dưới lầu. Khi nào ông chủ xong việc thì anh ấy lại đưa ông chủ trở về địa điểm cũ --- Biệt thự Giản Uẩn.
Hôm nay thì tốt rồi, ông chủ vừa mới lên lầu chưa bao lâu đã gọi điện thoại kêu anh ấy văn phòng viện trưởng ngay lập tức.
Anh đến nơi mới biết là ông chủ của mình bị dị ứng lông mèo.
Có lẽ con mèo đó vẫn chưa đến gần nên tình trạng dị ứng của ông chủ không quá nguy hiểm, ít nhất là không lên cơn choáng giống lần trước.
Nhưng vẫn phải cần tiêm một mũi mới có thể hoàn toàn giải quyết xong vấn đề.
Dù thế, ông chủ lại không để cho bà chủ đứng bên cạnh, mà lại né gần tìm xa gọi anh ấy sao?
Anh hiểu rồi, nhất định là ông chủ sợ bà chủ lo lắng, hoặc không muốn để bà chủ phải vất vả.
Sau đó, anh ấy nhìn thấy người đàn ông đang tiêm phòng thả ống tay áo xuống, từ từ cài khuy áo lại, không có biểu hiện gì khác và nói: “Biết rồi, cậu xuống dưới lầu chờ tôi đi.”
Bên kia.
Đường Tâm cúp máy, nghĩ rằng Thương Yến Thời đã đến đây một lần rồi nên chắc chắn đêm nay sẽ không đến nữa, vì vậy cô thả con mèo xuống, đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị tắm rửa.
Cô nghĩ gì đó, rồi đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Tri Dao: “Mèo nhỏ nhà cậu có biết xem tivi không?”
Đường Tâm cảm thấy mình đã khỏe hơn nhiều rồi nên tối hôm nay cô không cho dì Thẩm đến ở với mình nữa.
Dì Thẩm không ở đây, Đường Tâm sợ con mèo nhỏ một mình bên ngoài sẽ thấy sợ hãi.
“Xem, sao thế?”
Đầu dây bên kia, Thẩm Tri Dao tò mò hỏi.
Đường Tâm: “Không có gì, tớ hỏi chút thôi. Tớ mở tivi cho nó xem.”
Thẩm Tri Dao: “Được.”
“Này, thành thật đi, cậu tính ném bé mèo của tớ đi để làm chuyện xấu gì với chồng của cậu hả?”
Nghe thấy tiếng cười trêu chọc của Thẩm Tri Dao trong điện thoại, Đường Tâm khẽ thở dài: “Đừng nói nữa, Thương Yến Thời dị ứng lông mèo.”
Thẩm Tri Dao: “Hả? Anh ấy bị dị ứng lông mèo sao? Sau đó thì sao? Sau đó thì sao? Anh ấy dị ứng nghiêm trọng không? Có cần phải chích thuốc hay làm gì không?”