Tình huống gì thế này? Chắc không phải Thương Yến Thời muốn phát sinh yêu đương và va chạm với cô gái khác ngoài nữ chính đó chứ?
Trong sách, trước khi nữ chính xuất hiện thì anh vẫn chỉ là một tên hòa thượng thôi đó.
Bây giờ thì sao đây…
Mới mấy giây ngắn ngủi, Đường Tâm gần như lập tức nghĩ ra những hình ảnh khiến người ta xấu hổ rồi.
Vào thời điểm quan trọng anh lại dừng lại, khiến mặt cô đỏ bừng.
Ánh mắt thâm sâu muốn tìm tòi của người đàn ông đang cách cô rất gần, đầu óc Đường Tâm rất hỗn loạn.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Đồng ý hay không đồng ý đây?
Nếu đồng ý thì cô còn phải hy sinh lần đầu tiên của mình sao?
Nhưng nếu không đồng ý, Thương Yến Thời sẽ nghĩ cô cố ý trêu chọc anh, nhưng lại không dám làm nữa thì sao?
Nhưng cô không yêu anh mà?
Trong lúc lơ đãng cô nhìn thấy bàn tay đang dùng sức mà nổi đầy gân xanh, trong đầu Đường Tâm bỗng nhiên có ánh sáng lóe lên ---
Không đúng, chắc chắn Thương Yến Thời nổi giận với cô, trong sách có nói anh sẽ không có tiếp xúc thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào, mặc dù đôi khi cần phải ôm cô để duy trì dáng vẻ vợ chồng, lần nào cũng là người đàn ông phong độ, không hề vượt quá giới hạn.
Cho nên, người đàn ông này sẽ không thật sự làm gì với cô cả.
Anh nói như thế chắc chắn là để cô biết khó mà lui, đúng không?
Sau khi nghĩ kỹ, Đường Tâm lặng lẽ hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở một nụ cười thật tươi: “Đương, đương nhiên rồi.”
“Em vẫn luôn rất muốn thật sự trở thành bà Thương.”
Lời vừa nói xong, lý trí từ từ khôi phục trở lại hỏi Đường Tâm, thậm chí còn chủ động vươn tay, ôm cổ Thương Yến Thời:
“Nhưng mà hình như trước khi trở thành bà Thương thì anh không hôn em một cái sao, cho em chút ngon ngọt, để em phối hợp thật tốt với anh không phải sao? Ngài Thương yêu dấu?”
Đường Tâm nhõng nhẽo chớp chớp mắt nhìn anh: “Hay là, ông Thương nhà chúng ta không muốn làm gì cả, cứ giữ lấy người ta như thế này?”
“Cũng không phải không thể, dù sao cho người anh đối xử với em thế nào, em cũng đều cam tâm tình nguyện phối hợp với anh.”
Lời vừa nói ra, xem thử anh có dám chủ động hay không.
Thương Yến Thời chăm chú nhìn Đường Tâm, thấy dáng vẻ mâu thuẫn lúc đầu đến thành thục đối phó của Đường Tâm thì im lặng nhíu mày.
Ánh mắt càng trở nên tối đi.
“Được, tôi đáp ứng nguyện vọng cho em.”
Thương Yến Thời nói xong, nhìn thấy được đôi mắt lóe lên sự ngạc nhiên của Đường Tâm, thoải mái kéo cô từ trên bàn ôm vào trong lòng.
Xoay người, bước từng bước một vào nhà vệ sinh trong phòng làm việc.
Mắt thấy khoảng cách đến nhà vệ sinh ngày càng gần, Đường Tâm mơ hồ nuốt nước bọt.
Cô vẫn còn tin tưởng vào suy nghĩ người đàn ông này chỉ đang muốn thử cô mà thôi.
Kết quả người đàn ông này đã đi thẳng đến bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh, còn thả cô ngồi lên trên bồn rửa mặt.
Mặt bồn rửa mặt vừa lớn vừa lạnh lẽo kích thích mọi giác quan của Đường Tâm, đầu óc cô lập tức tỉnh táo lại.
Chẳng lẽ người đàn ông này thử cô? Chẳng lẽ thật hả?
Không, không phải đâu?
Chỉ thấy người đàn ông này tiến đến gần sát tai cô, hơi thở ấm áp phả lên trên tai của cô.
Tê dại.
Ngay sau đó vội vàng hôn lên lỗ tai của cô.
Khi nào người đàn ông mới hôn lên lỗ tai của phụ nữ thế?
Đương nhiên là lúc muốn cái kia hay là giống thế rồi.
Cả người Đường Tâm trở nên căng thẳng, suy nghĩ dần bay lung tung.
Cảm nhận đôi môi ấm áp của người đàn ông đụng phải tai cô, Đường Tâm xém chút nữa đã nhảy dựng lên.
“Ôi, Thương Yến Thời… Em, bụng em đau…”
Sau đó cô đẩy người đàn ông muốn gần gũi cô ra, nhảy xuống bồn rửa mặt, vừa đi ra bên ngoài, vừa ôm bụng nói: “Em, em muốn đến nhà vệ sinh một chuyến.”
Lời còn chưa nói xong, Đường Tâm đã chạy ra khỏi phòng làm việc, còn đóng cửa lại.
Để lại người đàn ông một mình đứng ở nhà vệ sinh trong phòng làm việc, cơ thể đang căng chặt cũng bình tĩnh lại, trái tim cũng từ từ hạ xuống.
Anh xoay người, nhìn bản thân mình trong gương, sau tai cũng đã dần đỏ ửng lên.
Trên thái dương mơ hồ xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng do đã cố gắng kiềm chế.
“Đường Tâm.”
Thương Yến Thời nhỏ giọng gọi cái tên này.
Đôi mắt đen nhánh dần trở nên âm u.
Lúc này Đường Tâm đã chạy về phòng ngủ, không thấy Thương Yến Thời đuổi theo nên cô đóng cửa lại, rồi đứng dựa lưng vào cửa, há to miệng mà thở, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Sau một lúc lâu, mới từ từ bình tĩnh lại.
Cô không nhịn được mà nghĩ: không phải Thương Yến Thời là nam chính sao? Sao có thể không chịu nổi sự quyến rũ của cô chứ?
Chẳng lẽ nam chính không chỉ có mỗi nữ chính hay sao?
Bây giờ làm sao đây?
Lát nữa cô có cần trở về bên đó không?
Nếu không quay về, thì nhiệm vụ hôn môi của cô phải làm sao đây?
Đường Tâm đi vào nhà vệ sinh, hất làn nước lạnh lẽo lên mặt, ngọn lửa nóng rút dần đi, cô nhìn hai gò má đỏ bừng của mình trong gương, nghĩ lại chuyện xảy ra trong phòng làm việc khi nãy là cả người trở nên ngây ngốc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô mơ mơ màng màng trở về ghế sô pha trong phòng ngủ ngồi xuống, nhìn thấy chiếc giường lớn rộng hai mét tám của cô và Thương Yến Thời cách đó không xa, trái tim Đường Tâm trở nên bình tĩnh mới có thời gian suy nghĩ.
Người đàn ông ngày thường trông đoan chính, ít ham muốn cũng không chịu nổi khi cô hôn lên yết hầu, còn Thương Yến Thời bình tĩnh lạnh nhạt rời đi, sao lại bởi vì chuyện tháo thắt lưng đã chịu không nổi rồi?
Sẽ không thật sự muốn thử cô chứ?
Thương Yến Thời chắc chắn không tin chuyện cô thích anh đúng không?
Cho nên ở thời khắc mấu chốt thấy cô giả vờ đau bụng mà anh cũng chẳng thèm để ý, không có đuổi theo sao?
Chắc chắn đã nghĩ cô sẽ không trở về?
Suy nghĩ này không chịu khống chế mạnh mẽ xông vào đầu cô, từng đợt từng đợt dài.
Điều này khiến Đường Tâm không thể không nghi ngờ: cô có thể hoàn thành được cái nhiệm vụ hôn môi kia hay không đây?
Cứ nghĩ như thế khi màn đêm buông xuống, mí mắt của Đường Tâm đang làm tổ trên sô pha ngày càng nặng, không được bao lâu đã ngủ mất.
Sau đó cô bị người đàn ông bế từ trên ghế sô pha lên trên giường từ bao giờ cũng chẳng biết.
Chờ sáng hôm sau tỉnh lại, cô phát hiện mình đã nằm ở trên giường, đương nhiên bên cạnh không có bóng dáng của Thương Yến Thời.
Phản ứng đầu tiên của Đường Tâm là: không phải Thương Yến Thời lại đi công tác rồi đó chứ?
Hơi thở Đường Tâm trở nên căng thẳng, vội vàng cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhưng còn chưa kịp gọi điện thoại cho Thương Yến Thời, bên tai đã vang lên tiếng động.
Đường Tâm quay đầu nhìn theo hướng âm thanh phát ra, thì đã nhìn thấy cửa nhà vệ sinh mở ra, người đàn ông ngày thường trông cấm dục, lạnh lùng bây giờ đã ở trần nửa người trên, bên hông thì quấn khăn tắm màu trắng, trông cực kỳ gợi cảm.
Có lẽ bởi vì vừa mới tắm xong, cửa phòng vệ sinh phía sau người đàn ông có đám sương mờ lượn lờ, cùng với mùi hương tươi mát nhàn nhạt quen thuộc đập thẳng đến trước mặt Đường Tâm.
Thương Yến Thời có làn da trắng, sau khi tắm nước nóng thì trên người anh hơi ửng hồng, dưới ngọn đèn ấm áp màu quất, như hiện lên một lớp màn mỏng trông dịu dàng, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Vẻ mặt người đàn ông u ám, mũi cao thẳng, đôi môi cong hơi mím lại, ngay cả xương cằm góc cạnh cũng trở nên nghiêm nghị, tất cả mọi đường nét trên mặt anh đều phù hợp với thẩm mỹ của Đường Tâm.
Ánh mắt dời xuống thêm chút nữa, là yết hầu đang chuyển động và xương quai xanh tinh xảo của anh, cùng với cơ ngực rắn chắc trông rất mạnh mẽ nhưng không hề có dấu vết của đường cong cơ thể.
Còn có vài giọt nước chảy từ thái dương xuống, lướt qua bộ ngực trắng trẻo kia, đường cong cơ thể cuối cùng biến mất trong khăn tắm màu trắng.
Bức tranh phóng lên cực lớn, làm cho máu huyết trong người muốn phun trào.
Đường Tâm lập tức trừng lớn hai mắt.
Hơi thở cô như đông cứng lại, tim không khống chế được mà lập tức nhảy lên liên hồi, khăn mặt khô ráo từ trong tay Thương Yến Thời ném tới, lập tức che khuất ánh mắt của cô.
Chờ đến khi cô kéo khăn mặt xuống, tầm mắt được nhìn thấy rõ ràng, mà Thương Yến Thời đã đi vào phòng quần áo ở cách đó không xa.
Cửa phòng để quần áo còn bị đóng lại.
Mới sáng sớm mà tim Đường Tâm đã đập liên hồi, cuối cùng mới từ từ bình tĩnh lại.
Sau khi phản ứng lại, hình như nhịp tim vừa rồi của cô… chỉ trong có một giây thôi nhỉ?
Không không không, cô chắc chắn đã bị Thương Yến Thời mê hoặc
Dù sao thì người đàn ông này cũng thật sự… thơm.
A a a a, cô đang suy nghĩ lung tung cái gì đó?
Đường Tâm cầm lấy chăn che mặt lại.